Chạy!

Phải chạy!

Một con yêu thú cấp Bán Tiên, lại cộng thêm cả một bầy yêu thú phía sau nó, ai mà đỡ cho nổi? Tốc độ của ba người bây giờ đã lên đến cực hạn!

May là tốc độ của con yêu thú kia không quá nhanh!

Càng lúc ba người càng đến gần lá cờ kia!

Nhưng đám yêu thú kia không hề có ý định dừng đuổi theo!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân nặng nề hẳn.

Rốt cuộc Tiêu Qua đã làm gì khiến con yêu thú này bán mạng đuổi theo như vậy?

Chẳng mấy chốc, ba người Diệp Quân đã chạy đến trước một thạch đài. Trên thạch đài chính là lá cờ của thư viện Quan Huyên kia!

Mà trước thạch đài còn có năm người!

Ba người của Thanh Châu đều có mặt.

Vị Tả Phu của Vân Châu cũng ở đó.

Còn một chàng trai nữa, chàng trai mặc một bộ trường bào màu xám tro sạch sẽ, ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ, trông cà lơ phất phơ.

Thấy ba người Diệp Quân đến, cả năm người đều nhìn về phía ba người họ!

Rất nhanh sau đó, năm người lại nhìn ra sau lưng ba người Diệp Quân!

Lúc nhìn thấy bầy yêu thú kia, cả năm người đều nhíu chặt mày.

Diệp Quân quay người nhìn đám yêu thú, thấy bọn nó vẫn nhất quyết đuổi theo, sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, sau đó nhìn Tiêu Qua đang tái mét mặt mũi hỏi: "Huynh đã làm gì vậy?"

Tiêu Qua run run đáp: "Trời đất chứng giám, ta thì làm gì được chứ? Nó biến thái cỡ đó, ta làm gì được nó cơ chứ!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nó nhất quyết đuổi theo huynh không tha!"

Tiêu Qua ngẩng người ra, sau đó y lấy ra một cái trứng, sau đó nói: "Ta nhặt được một quả trứng!"

Nói rồi y chớp mắt hỏi: "Không phải vì nó đấy chứ?"

Diệp Quân cạn lời: "Huynh nghĩ sao?"

Nói rồi, hắn cầm quả trứng lên, sau đó hét về phía đám yêu thú đang chạy tới: "Ngươi còn bước tới nữa, ta bóp nát trứng của ngươi!"

Sắc mặt đám người đều trở nên kỳ quái.

Quả nhiên, mọi người đều nghĩ hơi chệch hướng!

Đầu óc không trong sáng nha!

Lúc này, con yêu thú kia bỗng dừng lại, nó nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ hung tợn.

Còn đám yêu thú sau lưng nó cũng dừng hẳn lại.

Diệp Quân nhìn yêu thú: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi!"

Yêu thú cười khẩy: "Các ngươi lấy trứng của ta, bây giờ lại còn uy hiếp ta nữa, thế mà ngươi nói với ta là hiểu lầm! Ngươi không thấy nực cười à?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi mới nói: "Ta với ngươi đấu một trận, nếu ta thắng thì chúng ta bỏ qua chuyện quả trứng!"

Yêu thú nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Nếu ngươi thua thì sao?"

Diệp Quân cười nói: "Thua thì chịu thôi!"

Yêu thú nói: "Con người, ngươi khiêu chiến với ta, là một vị vua, ta buộc phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi. Như lời ngươi nói, nếu ngươi thắng thì bỏ qua chuyện quả trứng! Nếu ngươi thua thì ngươi và bạn bè của ngươi đều phải chết!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Yêu thú phất tay, đám tiểu yêu sau lưng nó đều lùi ra sau.

Tiêu Qua bỗng lên tiếng: "Diệp huynh, hay để ta đi?"

Diệp Quân nhìn Tiêu Qua, cười nói: "Ta tin thực lực của huynh, nhưng ta vừa tăng cảnh giới cách đây không lâu, đang muốn tìm cơ hội luyện tay, để cơ hội này cho ta đi!"

Tiêu Qua do dự một chút rồi gật đầu: "Được!"

Diệp Quân đi về phía con yêu thú kia.

Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp.

Y biết, Diệp Quân giữ thể diện cho hắn nên mới nói như vậy, thật ra y thật sự không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với con yêu thú này!

Con này là yêu thú cấp Bán Tiên đấy!

Cấp Bán Tiên tương đương với cường giả cảnh giới trên Ngự Không, hơn nữa sức chiến đấu của yêu thú luôn hơn xa với con người cùng cảnh giới.

Năng lực phòng ngự cũng quá biến thái!

Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân tới trước mặt con yêu thú kia, sau đó nói: "Các hạ, vì thực lực của ngài quá mạnh mẽ, thế nên tiếp sau đây có lẽ ta phải không từ thủ đoạn để thắng ngài, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài rộng lượng tha thứ!"

Yêu thú bình thản đáp: "Ngươi cứ tự nhiên!"

Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ, ngay sau đó, hắn như một hồn ma xuất hiện trước mặt con yêu thú, sau đó đá mạnh vào hạ bộ của nó!

Cả đám người đều sững sờ!

Tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng lại thì hạ bộ đã bị Diệp Quân đá rồi!

Ầm!

Cùng với một âm thanh trầm đục vang lên, hai mắt yêu thú trợn tròn, liên tục lùi về sau. Trong lúc lùi về sau, nó đấm mạnh một quyền về phía trước!

Rầm!

Quyền này đập vào không khí!

Nhưng mặt đất lại bị đập ra một hố sâu mấy trượng.

Mà lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng yêu thú, sau đó hắn lại đạp một phát nữa vào hạ bộ của con yêu thú.

Ầm!

Tiếng động trầm đục vang lên, đồng tử của yêu thú rút lại, hai tay lập tức bụm lấy hạ bộ.

Lúc này, Diệp Quân bất chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của yêu thú, ngay sau đó, một thanh đoản kiếm kê ngay cổ yêu thú.

Thấy cảnh này, vẻ mặt của mấy người có mặt ở đó đều trở nên nghiêm trọng!

Tốc độ!

Bọn họ đều không ngờ tốc độ của Diệp Quân lại nhanh đến mức này!

Chàng trai áo xám tro kia nhìn chằm chằm Diệp Quân không rời mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tả Phu nhìn Diệp Quân một cái, hai mắt chậm rãi nhắm lại: "Tạo nghiệp!"

Bên phía Thanh Châu, Mục Vân Hàn nhìn Diệp Quân rồi nói: "Vô lại!"

Ngao Hám lắc đầu: "Gặp phải yêu thú có khả năng phòng ngự biến thái thế này, cách giải quyết của hắn là cách hiệu quả nhất rồi!"

Nói rồi, gã nhìn Mục Vân Hàn: "Đao của cô nhanh hay tốc độ của hắn nhanh hơn?"

Sau một thoáng im lặng, Mục Vân Hàn đáp: "Nếu không giết được hắn trong một nhát đao thì ta sẽ thua!"

Nghe vậy, sắc mặt Ngao Hám trở nên nghiêm trọng: "Nếu ta đấu tay đôi với hắn mà hắn không đánh trực diện với ta, ta cũng khó mà thắng được!"

Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Không thể ngờ được Nam Châu luôn xếp chót lại xuất hiện một thiên tài cỡ này!"

Ở phía xa, Diệp Quân không giết yêu thú kia, hắn lùi sang một bên rồi đặt quả trứng lên mặt đất: "Các hạ, đây là trứng của ngươi!"

Yêu thú nhìn Diệp Quân: "Tốc độ của ngươi không phải hạng tầm thường!"

Diệp Quân khẽ cười, không đáp lời.

Yêu thú im lặng một lúc rồi lấy trứng của mình, sau đó nói: "Có chơi có chịu! Ân oán của chúng ta kết thúc từ đây!"

Nói rồi nó dẫn bầy yêu thú quay người chạy về phía xa.

Diệp Quân đứng trầm lặng tại đó.

Tốc độ!

Hắn phát hiện ra, khi tốc độ đạt đến cực hạn thì thật sự không có cách nào phá giải được!

Đáng tiếc quá!

Đáng tiếc là con yêu thú này không đủ mạnh, không thể nào khiến hắn hả hê đánh một trận!

Từ sau khi đánh thắng cái bóng ở tầng chín của tháp thí luyện, hắn không còn gặp được đối thủ nào khiến mình cảm thấy nguy hiểm nữa!

Như nghĩ đến điều gì, hắn quay người nhìn An Mục của Thanh Châu đứng đằng xa.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, chàng trai mặc áo xám tro ở bên kia bỗng nhếch môi cười cợt!

Mà Ngao Hám đứng bên cạnh An Mục cũng cười nói: "An Mục, hắn đang nhìn ngươi, tên này muốn khiêu chiến ngươi đấy, ha ha..."

An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó chậm rãi khép mắt lại: "Nơi đây, không phải là chiến trường của ta!"

Ngao Hám cười nói: "Hiểu rồi! Trung Thổ Thần Châu mới là chiến trường của ngươi. Tuy rằng thực lực của tên này không tệ, nhưng muốn đấu tay đôi với ngươi thì còn kém xa lắm!"

An Mục khẽ lắc đầu: "Dù là hắn hay Tả Phu, mục tiêu của họ lần này đều là ta, điều đó chứng minh bọn họ có tự tin. Ta sẽ không khinh thường bất kỳ ai trong số họ, vì khinh thường đối thủ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn".

Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân ở phía xa: "Giống như lúc này, nếu hắn không để lộ thực lực của mình thì lúc đánh nhau với hắn, tốc độ của hắn đủ để đánh ngươi không kịp trở tay. Yêu thú cấp Bán Tiên kia thua nhanh như vậy chính là vì nó không đủ xem trọng đối thủ!"

Ngao Hám gật đầu: "Hiểu rồi!"

An Mục chậm rãi nhắm mắt lại: "An Mục ta sẽ giữ vững vinh quang gần nghìn năm qua của Thanh Châu. Thần cản ta, ta giết thần, phật cản ta, ta diệt phật!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện