Nhìn nội đan cấp Thiên trước mặt, Diệp Quân im lặng hồi lâu.

Thứ này quá quý giá.

Một cuốn sách đổi lại một viên nội đan cấp Thiên? Diệp Quân khẽ lắc đầu từ chối: “Vua gấu, đan này quý quá”.

Gấu đen nói: “Ngươi không cần sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tặng sách là tâm ý của ta, còn nội đan này của vua gấu quá quý, nếu ta nhận thì quá thất đức”.

Mặc dù hắn cũng rất muốn nhận, dù sao một viên nội đan cấp Thiên có giá trị khá lớn, nhưng giới hạn làm người cho hắn biết vài thứ quá dễ dàng vẫn đừng nên lấy thì hơn.

Gấu đen nhìn Diệp Quân, cười nói: “Con người, ngươi hơi khác đấy, người không xem ta là tên ngốc giống người khác”.

Diệp Quân sửng sốt.

Gấu đen bỗng cười nói: “Ta nhận sách của ngươi”.

Nói rồi nó giơ móng gấu lên: “Cho qua”.

Nghe thế đám gấu yêu đằng sau nó lập tức tách ra hai bên.

Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.

Nói xong, hắn dẫn Nạp Lan Ca đi về phía khác.

Lúc này gấu đen bỗng nói: “Con người”.

Diệp Quân xoay người nhìn gấu đen, nó cười nói: “Phía trước là loài sói thiên yêu, nếu ngươi không muốn có quá nhiều phiền phức thì có thể đi đường vòng để tránh bọn nó”.

Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn”.

Lúc hai người đi, Nạp Lan Ca quay đầu liếc nhìn, cô nhìn thấy mười mấy thi thể nằm ở một góc đằng sau tảng đá.

Thấy thế, Nạp Lan Ca hơi cau mày.

Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi khỏi đó, một con gấu đen bên cạnh vua gấu nói: “Vua gấu, tại sao lại bỏ qua cho chúng?”

Gấu đen nhìn phía đằng xa: “Mặc dù người này cũng muốn mưu lợi để qua ải này nhưng hắn không xem ta là kẻ ngốc giống người khác”.

Gấu đen trầm giọng nói: “Bởi vì điều này thôi sao?”

Gấu đen bình tĩnh nói: “Đối mặt với cả tộc ta mà hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn cung kính nói chuyện, bình tĩnh đối đãi, nếu người này không có con át chủ bài thì có đánh chết ta cũng không tin. Nếu đã thế, thay vì mạo hiểm liều mạng với hắn, tại sao không đổi cách khác, tạo mối quan hệ tốt với hắn để có lợi cho sau này?”

Nó nhìn gấu đen, sau đó nói: “Dù là làm người hay làm gấu đều phải học cách thức thời, cảnh giác lời nói, quan sát sắc mặt, không được liều lĩnh mà lao đầu vào đánh nhau”.

Gấu đen gật đầu: “Nói một cách đơn giản là đánh thắng thì đánh, cảm thấy đánh không lại thì kết bạn, đúng không?”

Gấu đen bật cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.



Sau khi đi khỏi hẻm núi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca nghe theo lời khuyên của vua gấu, đổi một hướng khác.

Đi đường vòng!

Nạp Lan Ca bỗng nói: “Vua gấu đó không đơn giản”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể trở thành vua của một tộc thì sao có thể tầm thường được”.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Lúc đầu muội cứ nghĩ huynh sẽ nhận viên nội đan đó”.

Thật ra lúc đó cô cũng hơi dao động.

Nhưng Diệp Quân lại từ chối.

Diệp Quân lắc đầu: “Kẻ tham lam chiếm lợi đa số đều sẽ thất bại nhiều hơn, hơn nữa chuyện này hơi thất đức”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế thật”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Không biết Tiêu Qua và Tôn Hùng thế nào rồi”.

Hắn vẫn hơi lo lắng, nơi này nhiều yêu thú cấp Thiên hơn hắn nghĩ, hơn nữa mấy yêu thú này đa số đều sống theo bầy đàn.

Nếu gặp phải nhóm yêu thú này sẽ khiến người khác tuyệt vọng.

Cho dù là hắn nếu bị hơn một trăm con gấu bao vây tấn công, hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Chỉ một con thì không sợ nhưng một bầy thì hắn vẫn sợ.

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Số người vượt qua lần này e là ít lại càng ít”.

Diệp Quân gật đầu: “Lần khảo sát này của thư viện quả là hơi biến thái”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Theo muội biết tiêu chuẩn thu nhận người của Trung Thổ Thần Châu càng kinh khủng hơn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thế nào?”

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh biết lần này họ chỉ nhận bao nhiêu người ở thượng giới không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Một người”.

Nghe thế Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Một?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Chỉ có người đứng đầu cuộc tỷ võ mới có tư cách được họ dẫn đi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách đến Trung Thổ Thần Châu, điều kiện này hết mức biến thái.

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Cái này chưa là gì cả, nghe nói tiêu chuẩn nhận người của tổng viện thư viện Quan Huyên càng đáng sợ hơn”.

Nói rồi cô lắc đầu cười: “Người ở tầng thấp muốn trèo lên trên khó như lên trời”.

Diệp Quân: “Chính vì thế, những người không có gia tộc lớn và lai lịch như chúng ta mới càng phải cố gắng hơn”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Cùng cố gắng”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người tăng nhanh bước chân.

Không lâu sau, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi vòng khỏi địa bàn đám sói Thiên Lang, lúc này họ ngày càng gần lá cờ của thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân nhìn ngọn núi lớn ở phía đằng xa cười nói: “Đi qua ngọn núi này, chúng ta có thể đến nơi rồi”.

Nạp Lan Ca gật đầu, hai người tiếp tục tăng tốc.

Mặc dù hai người đều khá lo lắng cho Tiêu Qua và Tôn Hùng nhưng không có cách nào khác, họ không thể đi khắp nơi tìm hai người kia, tìm người trong vùng núi mênh mông quá khó.

Không lâu sau, hai người lên đến đỉnh núi, lúc này họ chỉ cách lá cờ vài dặm.

Hai người đều nở nụ cười vui mừng.

Nhưng đúng lúc này một giọng cười vang lên: “Lại có hai người nữa”.

Nghe thế Diệp Quân và Nạp Lan Ca quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi đến.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, vóc dáng cao lớn, để râu quai nón, trông rất dung tục, ánh mắt gã hơi quỷ dị.

Cảm giác đầu tiên là gã không phải là người tốt.

Khi nhìn thấy Nạp Lan Ca, ánh mắt gã sáng rực, sau đó cười nói: “Cô gái xinh đẹp, ta chưa từng nhìn thấy phụ nữ nào xinh đẹp như thế, chậc chậc…”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, gã không phải con người mà là yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú cấp Thiên.

Gã yêu thú vẫn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca, nhếch môi nói: “Các người là Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhỉ? Có người ra giá cao bảo ta đến giết các ngươi, nhưng ta không ngờ Nạp Lan Ca cô nương lại xinh đẹp như thế, đừng nói là ta, dù là thái giám nhìn thấy cũng sẽ động lòng”.

Ngay lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt gã.

Gã yêu thú trợn to mắt, hoảng hốt, tốc độ đáng sợ quá.

Gã chỉ có thể bị động đưa hai cánh tay ra đỡ trước đầu mình.

Đúng lúc này chân Diệp Quân đạp vào đũng quần gã.

Bụp!

“A!”

Cơn đau đớn khiến gã kêu lên thất thanh, cảm giác đau thấu trời xanh không thể nào hình dung được.

Ngay khi gã mở cánh tay ra, Diệp Quân đánh một cú vào cổ họng gã.

Gã yêu thú văng ra xa, khoảnh khắc gã văng ra xa, Diệp Quân bỗng thuận thế túm lấy tay phải của gã, sau đó quật gã xuống đất.

Rầm!

Gã yêu thú đập người xuống đất khiến mặt đất nứt ra.

Diệp Quân cúi người nhìn gã yêu thú: “Ta cứ nghĩ dù là người hay yêu cũng nên có chút tố chất chứ, nhưng ta lầm rồi”.

Gã yêu thú oán hận nhìn Diệp Quân: “Ngươi nhìn xung quanh xem”.

Lúc này xung quanh bỗng xuất hiện một nhóm yêu thú, có đến hàng trăm con.

Gã yêu thú cười gằn: “Nếu ta chết, người phụ nữ ngươi thích sẽ bị tộc Man Yêu của ta chà đạp”.

Diệp Quân nhếch môi: “Sau ngày hôm nay, trên thế giới này không còn tộc Man Yêu nữa”.

Nói rồi hắn tung ra một cú đấm, gã yêu thú đó lập tức kêu lên thảm thiết.

Xương cả người gã đều bị Diệp Quân đánh vỡ nát.

Gã yêu thú gào lên: “Giết hắn, giết hắn, người phụ nữ đó để lại…”

Đám yêu thú đó lao đến chỗ Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn chằm chằm đám yêu thú đang lao về phía mình, ánh mắt hiện lên sát khí, không chỉ thế viền mắt hắn còn xuất hiện màu đỏ nhạt kỳ lạ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện