Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này Lạc Chiêu Kỳ mặc một bộ váy dài màu đỏ, vừa tri thức vừa gợi cảm, thu hút biết bao ánh mắt của đàn ông.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Chúc mừng mọi người đã thuận lợi vượt qua thử thách đầu tiên, ta tin người thân của các vị đang hoan hô chúc mừng các vị ở quê nhà”.
Nghe thế mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía máy chiếu ảnh đám mây ở trên không trung.
Họ biết lúc này người thân của họ chắc chắn đang theo dõi họ.
Diệp Quân cũng ngẩng đầu nhìn máy chiếu ảnh đám mây đó.
Lúc này trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, các học viên thư viện Quan Huyên đều điên cuồng hét lên: “Diệp Quân… hắn đang nhìn chúng ta…”
Lúc này ở một nơi nào đó, Diệp Tiêu cũng đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông cũng không khỏi vui mừng, nắm chặt tay Diệp Nam, run giọng nói: “Là Tiểu Quân, là Tiểu Quân…”
Trước đó không lâu, Tống Từ của thư viện Quan Huyên đích thân đến thành Hoang Cổ đón mấy người Diệp phủ đến.
Diệp Quân, Tiêu Qua và Nạp Lan Ca là niềm hy vọng của Nam Châu nên thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ đối đãi cẩn thận với người nhà của họ.
Nghe Diệp Tiêu nói thế, Diệp Nam cũng phấn khích: “Là Tiểu Quân”.
Lúc này người gia tộc Diệp ở đằng sau hai người đều điên cuồng hoan hô.
Dù là Nhị trưởng lão bình thường khá bình tĩnh cũng cười đến mức không khép miệng được.
Lúc này Diệp Quân không chỉ đại diện cho thư viện Quan Huyên ở Nam Châu mà còn đại diện cho cả gia tộc họ Diệp.
Vân Thành ở thượng giới.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt mỉm cười, hắn biết chắc chắn lúc này gia tộc họ Diệp cũng đang dõi theo hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Cố lên!
Phải tranh được hạng nhất!
Tại sao lần nào cũng là Thanh Châu lấy được hạng nhất!
Chỉ vì Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra sao? Kiếm Chủ Nhân Gian thì thế nào?
Hắn rất tôn trọng Kiếm Chủ Nhân Gian, thậm chí lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu của mình.
Nhưng hắn nghĩ có thể tôn trọng một người nhưng không thể sợ một người.
Một khi sợ sẽ sinh ra lòng sợ hãi, gieo một vị thần vào sâu trong tim.
Một vị thần trong tim mà có thể ngăn cản cả đời của mình.
Một câu nói, thực hiện là xong việc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân bỗng bừng tỉnh đại ngộ, cả người vô cùng thoải mái, ngay sau đó kiếm Hành Đạo trong người hắn bỗng khẽ rung lên, kiếm ý lan ra khắp người hắn.
Cảm nhận được thế, sắc mặt Diệp Quân hơi đổi, hắn vội vàng đè ép kiếm ý của mình lại.
Kiếm ý của hắn cũng dần bình ổn lại nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của mình như trở nên mạnh hơn.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu: “Tháp gia, chuyện này là sao?”
Tiểu Tháp nói: “Kiếm tu, kiếm tu, tu ở tại tâm, tâm cảnh của ngươi đã đột phá, kiếm ý sẽ mạnh hơn, kiếm ý mạnh hơn có nghĩa là kiếm đạo mạnh hơn. Tóm lại là chúc mừng ngươi, kiếm đạo của ngươi đã thăng cấp rồi. Nếu xét về cảnh giới kiếm tu, bây giờ chắc ngươi đã là Bán Bộ Kiếm Thánh”.
Diệp Quân cau mày: “Bán Bộ Kiếm Thánh? Cảnh giới kiếm tu?”
Tiểu Tháp nói: “Cảnh giới của kiếm tu là Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, trên Đại Kiếm Tiên là Kiếm Đế. Vị Kiếm Đế Thiên Vân mà ngươi nói trước đó chính là một Kiếm Đế, thật ra thực lực hiện giờ của nàng ta chắc là trên Kiếm Đế rồi, nhưng Kiếm Đế đã là kiếm tu bậc cao nhất rồi”.
Nói đến đây nó dừng lại một chốc rồi lại nói: “Đương nhiên, Kiếm Đế chỉ là một danh xưng không có nghĩa là mạnh nhất, vài cường giả kiếm tu không quan tâm đến danh xưng này”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, bây giờ ta là Bán Bộ Kiếm Thánh, có phải ta thăng cấp hơi nhanh không? Cao hơn nữa là Kiếm Tiên rồi! Kiếm Tiên đó!”
Tiểu Tháp im lặng một chốc rồi nói: “Chỉ là một danh xưng thôi, ngươi đừng để ý đến quá”.
Diệp Quân vẫn vô cùng vui vẻ: “Bán Bộ Kiếm Thánh, Kiếm Tiên… Tháp gia, Kiếm Tiên đó! Ta có cơ hội trở thành Kiếm Tiên”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Ngươi đừng nói nữa, có chút cảm giác theo đuổi và thỏa mãn có gì không tốt à?”
Tiểu Tháp im lặng không nói gì thêm nữa.
Lúc này quả thật Diệp Quân rất phấn khích, Kiếm Tiên là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Mà bây giờ hắn có cơ hội trở thành một Kiếm Tiên.
Thế này bảo hắn không phấn khích sao được chứ?
Tiêu Qua ở một bên nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, vô lý thật! Chỉ là vượt qua thử thách đầu tiên thôi, sao Diệp huynh có vẻ mừng rỡ đến thế nhỉ?
Đúng lúc này giọng Lạc Chiêu Kỳ ở đằng xa vang lên: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, thư viện sẽ dùng trận pháp dịch chuyển các vị đến yêu vực vô tận, nhiệm vụ của các vị rất đơn giản, đi xuyên qua yêu vực vô tận để đến điểm cuối cùng, sau đó xem như vượt qua thử thách thứ hai”.
Nói rồi cô ta nhìn người xung quanh cười nói: “Nhắc nhở một chút, yêu thú trong yêu vực vô tận thích ăn thịt người, nếu gặp phải thì nên cẩn thận”.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên căng thẳng.
Sau khi trải qua quá trình loại bỏ người tham gia vừa rồi, họ đã không còn vẻ xem thường nhiệm vụ nữa.
Lúc này dưới chân mọi người bỗng xuất hiện từng trận pháp dịch chuyển.
Nạp Lan Ca bỗng kéo lấy Diệp Quân: “Vào thôi”.
Diệp Quân đi vào.
Nạp Lan Ca nói: “Mỗi trận pháp dịch chuyển chỉ có thể đi được hai người, vị trí dịch chuyển đều là ngẫu nhiên”.
Cô vừa nói vừa nhìn Tiêu Qua và Tôn Hùng: “Sau khi vào trong hãy nghĩ cách tập hợp”.
Tiêu Qua gật đầu: “Các ngươi cẩn thận”.
Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển khởi động, mọi người đều biến mất.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Chúc mừng mọi người đã thuận lợi vượt qua thử thách đầu tiên, ta tin người thân của các vị đang hoan hô chúc mừng các vị ở quê nhà”.
Nghe thế mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía máy chiếu ảnh đám mây ở trên không trung.
Họ biết lúc này người thân của họ chắc chắn đang theo dõi họ.
Diệp Quân cũng ngẩng đầu nhìn máy chiếu ảnh đám mây đó.
Lúc này trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, các học viên thư viện Quan Huyên đều điên cuồng hét lên: “Diệp Quân… hắn đang nhìn chúng ta…”
Lúc này ở một nơi nào đó, Diệp Tiêu cũng đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông cũng không khỏi vui mừng, nắm chặt tay Diệp Nam, run giọng nói: “Là Tiểu Quân, là Tiểu Quân…”
Trước đó không lâu, Tống Từ của thư viện Quan Huyên đích thân đến thành Hoang Cổ đón mấy người Diệp phủ đến.
Diệp Quân, Tiêu Qua và Nạp Lan Ca là niềm hy vọng của Nam Châu nên thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ đối đãi cẩn thận với người nhà của họ.
Nghe Diệp Tiêu nói thế, Diệp Nam cũng phấn khích: “Là Tiểu Quân”.
Lúc này người gia tộc Diệp ở đằng sau hai người đều điên cuồng hoan hô.
Dù là Nhị trưởng lão bình thường khá bình tĩnh cũng cười đến mức không khép miệng được.
Lúc này Diệp Quân không chỉ đại diện cho thư viện Quan Huyên ở Nam Châu mà còn đại diện cho cả gia tộc họ Diệp.
Vân Thành ở thượng giới.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt mỉm cười, hắn biết chắc chắn lúc này gia tộc họ Diệp cũng đang dõi theo hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Cố lên!
Phải tranh được hạng nhất!
Tại sao lần nào cũng là Thanh Châu lấy được hạng nhất!
Chỉ vì Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra sao? Kiếm Chủ Nhân Gian thì thế nào?
Hắn rất tôn trọng Kiếm Chủ Nhân Gian, thậm chí lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu của mình.
Nhưng hắn nghĩ có thể tôn trọng một người nhưng không thể sợ một người.
Một khi sợ sẽ sinh ra lòng sợ hãi, gieo một vị thần vào sâu trong tim.
Một vị thần trong tim mà có thể ngăn cản cả đời của mình.
Một câu nói, thực hiện là xong việc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân bỗng bừng tỉnh đại ngộ, cả người vô cùng thoải mái, ngay sau đó kiếm Hành Đạo trong người hắn bỗng khẽ rung lên, kiếm ý lan ra khắp người hắn.
Cảm nhận được thế, sắc mặt Diệp Quân hơi đổi, hắn vội vàng đè ép kiếm ý của mình lại.
Kiếm ý của hắn cũng dần bình ổn lại nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của mình như trở nên mạnh hơn.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu: “Tháp gia, chuyện này là sao?”
Tiểu Tháp nói: “Kiếm tu, kiếm tu, tu ở tại tâm, tâm cảnh của ngươi đã đột phá, kiếm ý sẽ mạnh hơn, kiếm ý mạnh hơn có nghĩa là kiếm đạo mạnh hơn. Tóm lại là chúc mừng ngươi, kiếm đạo của ngươi đã thăng cấp rồi. Nếu xét về cảnh giới kiếm tu, bây giờ chắc ngươi đã là Bán Bộ Kiếm Thánh”.
Diệp Quân cau mày: “Bán Bộ Kiếm Thánh? Cảnh giới kiếm tu?”
Tiểu Tháp nói: “Cảnh giới của kiếm tu là Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, trên Đại Kiếm Tiên là Kiếm Đế. Vị Kiếm Đế Thiên Vân mà ngươi nói trước đó chính là một Kiếm Đế, thật ra thực lực hiện giờ của nàng ta chắc là trên Kiếm Đế rồi, nhưng Kiếm Đế đã là kiếm tu bậc cao nhất rồi”.
Nói đến đây nó dừng lại một chốc rồi lại nói: “Đương nhiên, Kiếm Đế chỉ là một danh xưng không có nghĩa là mạnh nhất, vài cường giả kiếm tu không quan tâm đến danh xưng này”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, bây giờ ta là Bán Bộ Kiếm Thánh, có phải ta thăng cấp hơi nhanh không? Cao hơn nữa là Kiếm Tiên rồi! Kiếm Tiên đó!”
Tiểu Tháp im lặng một chốc rồi nói: “Chỉ là một danh xưng thôi, ngươi đừng để ý đến quá”.
Diệp Quân vẫn vô cùng vui vẻ: “Bán Bộ Kiếm Thánh, Kiếm Tiên… Tháp gia, Kiếm Tiên đó! Ta có cơ hội trở thành Kiếm Tiên”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Ngươi đừng nói nữa, có chút cảm giác theo đuổi và thỏa mãn có gì không tốt à?”
Tiểu Tháp im lặng không nói gì thêm nữa.
Lúc này quả thật Diệp Quân rất phấn khích, Kiếm Tiên là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Mà bây giờ hắn có cơ hội trở thành một Kiếm Tiên.
Thế này bảo hắn không phấn khích sao được chứ?
Tiêu Qua ở một bên nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, vô lý thật! Chỉ là vượt qua thử thách đầu tiên thôi, sao Diệp huynh có vẻ mừng rỡ đến thế nhỉ?
Đúng lúc này giọng Lạc Chiêu Kỳ ở đằng xa vang lên: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, thư viện sẽ dùng trận pháp dịch chuyển các vị đến yêu vực vô tận, nhiệm vụ của các vị rất đơn giản, đi xuyên qua yêu vực vô tận để đến điểm cuối cùng, sau đó xem như vượt qua thử thách thứ hai”.
Nói rồi cô ta nhìn người xung quanh cười nói: “Nhắc nhở một chút, yêu thú trong yêu vực vô tận thích ăn thịt người, nếu gặp phải thì nên cẩn thận”.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên căng thẳng.
Sau khi trải qua quá trình loại bỏ người tham gia vừa rồi, họ đã không còn vẻ xem thường nhiệm vụ nữa.
Lúc này dưới chân mọi người bỗng xuất hiện từng trận pháp dịch chuyển.
Nạp Lan Ca bỗng kéo lấy Diệp Quân: “Vào thôi”.
Diệp Quân đi vào.
Nạp Lan Ca nói: “Mỗi trận pháp dịch chuyển chỉ có thể đi được hai người, vị trí dịch chuyển đều là ngẫu nhiên”.
Cô vừa nói vừa nhìn Tiêu Qua và Tôn Hùng: “Sau khi vào trong hãy nghĩ cách tập hợp”.
Tiêu Qua gật đầu: “Các ngươi cẩn thận”.
Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển khởi động, mọi người đều biến mất.
Danh sách chương