Giọng nói bí ẩn: “Nếu công tử sau này có thể trông chừng nước Tu Du một chút thì càng tốt hơn”.
Diệp Quân không đáp.
Giọng nói bí ẩn: “Công tử đề phòng cũng là thường, nhưng yên tâm là ta thà lừa hai người họ còn hơn lừa cậu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy.
Mặt Cổ Bàn đen sì.
Diệp Quân hỏi: “Đế khí của ông đâu?"
Giọng nói bí ẩn: “Cậu còn chưa đồng ý mà”.
Diệp Quân: “Ông lấy ra ta xem trước đã”.
Giọng nói bí ẩn kia suy tính một hồi: “Được”.
Một thanh trường đao chậm rãi bay là là tới nhưng không đi vào đường chính.
Nó cong như trăng khuyết, mỏng như cánh ve, chiều rộng chỉ bằng một ngón tay, còn không có cán đao.
Không phát ra khí tức nhưng lại có uy áp vô hình khiến lòng người rét run.
Ba người kia thấy nó thì đanh mặt.
Nó là Đế khí.
Hàng thật giá thật.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Là thần khí Thú Liệp trong truyền thuyết”.
"Ồ?"
Giọng nói bí ẩn kia ngạc nhiên: “Ngươi biết nó à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo giật mình: “Nó nằm trong tay ngươi, vì sao năm đó không có tin tức gì?"
Giọng nói bí ẩn cười: “Vì người thấy ta dùng nó đã chết hết rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Giọng nói bí ẩn: “Không ngờ ngươi lại biết nó. Ôi, nhưng nó đã yếu đi rồi, mà ta bây giờ căn bản không đánh thức nó được. Nếu công tử cầm được nó, xin hãy tìm cách đánh thức, như vậy mới có thể phát huy uy lực thật sự”.
Diệp Quân không đáp.
Giọng nói bí ẩn: “Công tử đề phòng cũng là thường, nhưng yên tâm là ta thà lừa hai người họ còn hơn lừa cậu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy.
Mặt Cổ Bàn đen sì.
Diệp Quân hỏi: “Đế khí của ông đâu?"
Giọng nói bí ẩn: “Cậu còn chưa đồng ý mà”.
Diệp Quân: “Ông lấy ra ta xem trước đã”.
Giọng nói bí ẩn kia suy tính một hồi: “Được”.
Một thanh trường đao chậm rãi bay là là tới nhưng không đi vào đường chính.
Nó cong như trăng khuyết, mỏng như cánh ve, chiều rộng chỉ bằng một ngón tay, còn không có cán đao.
Không phát ra khí tức nhưng lại có uy áp vô hình khiến lòng người rét run.
Ba người kia thấy nó thì đanh mặt.
Nó là Đế khí.
Hàng thật giá thật.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì thầm: “Là thần khí Thú Liệp trong truyền thuyết”.
"Ồ?"
Giọng nói bí ẩn kia ngạc nhiên: “Ngươi biết nó à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo giật mình: “Nó nằm trong tay ngươi, vì sao năm đó không có tin tức gì?"
Giọng nói bí ẩn cười: “Vì người thấy ta dùng nó đã chết hết rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Giọng nói bí ẩn: “Không ngờ ngươi lại biết nó. Ôi, nhưng nó đã yếu đi rồi, mà ta bây giờ căn bản không đánh thức nó được. Nếu công tử cầm được nó, xin hãy tìm cách đánh thức, như vậy mới có thể phát huy uy lực thật sự”.
Diệp Quân: “Yếu đi nghĩa là sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là bị đánh cho co đầu rụt cổ đấy”.
Diệp Quân: “...”
Giọng nói bí ẩn kia vang lên đầy phức tạp: “Năm đó ta từng đánh với quốc chủ Cổ Thần, đao mang vô hạn, lựa chọn đối mặt với một thần khí của y. Cuối cùng đao vỡ, không bao giờ ngưng tụ ra đao phong được nữa”.
Diệp Quân tò mò: “Thần vật của người kia là gì mà lợi hại vậy tiền bối?"
Giọng nói bí ẩn: “Là một thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, cực kỳ mạnh”.
Diệp Quân: “Nếu ta đồng ý với yêu cầu thì tiền bối sẽ cho ta thanh đao này sao?"
Giọng nói bí ẩn: “Ừ”.
Diệp Quân: “Không còn gì khác chứ?"
Giọng nói bí ẩn: “Không”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.
Giọng nói bí ẩn: “Chỉ có một điều kiện nhỏ”.
Diệp Quân: “Là gì?"
Giọng nói bí ẩn: “Ta sẽ giữ thanh đao này lại trước, cậu phải mang Thần Ấn trấn quốc đến Tu Du rồi trở lại đây, ta sẽ đưa đao cho”.
Diệp Quân ngẩn ra.
Vãi ò...
Danh sách chương