Giọng nói bí ẩn: “Trong lá bùa này có một tia ý thức của ta, khi nào gặp nguy hiểm thì hãy dùng nó để thoát khỏi. Nhưng nếu gặp cg cấp Thần thì nó sẽ không có tác dụng”.
Diệp Quân cầm lá bùa lên ngắm nghía một hồi rồi hơi khom người: “Đa tạ tiền bối”.
Giọng nói bí ẩn kia cười: “Không cần khách sáo, giúp các ngươi cũng là giúp ta mà thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng nói: “Cảm ơn”.
Giọng nói bí ẩn: “Chúc may mắn”.
Ba người rời đi.
Phía sau, Phù Âm lại hỏi: “Chủ nhân... liệu họ có thành công không?"
Giọng nói bí ẩn: “Ai mà biết”.
Phù Âm: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
Giọng nói bí ẩn: “Vậy thì hãy hy vọng đi”.
...
Ba người trở về chủ đạo.
Bây giờ đang là thời khắc đen tối nhất, còn tầm nửa giờ nữa là sáng nhưng cũng khiến họ cảm giác mất tự nhiên, như thể xung quanh đang có thứ gì đó dòm ngó họ.
Bọn họ không hẹn mà cùng tăng tốc.
Phải làm sao đến thành Khâu Ung càng nhanh càng tốt.
Mà chủ nhân bút Đại Đạo vẫn cứ thắc mắc. Ông ta biết tính khí người phụ nữ kia thế nào, vậy làm sao nãy giờ vẫn bình an vô sự?
Chẳng lẽ đổi tính à?
Không thế nào.
Nghĩ mãi mà không ra.
Bỗng một giọng nói vang lên: “Ba vị, xin dừng bước”.
Ba người nhíu mày.
Chỉ nghe giọng, lại không thấy người.
Là ai?
Cổ Bàn dừng lại theo phản xạ, nhưng thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn đi phăm phăm thì vội đuổi theo.
Diệp Quân cầm lá bùa lên ngắm nghía một hồi rồi hơi khom người: “Đa tạ tiền bối”.
Giọng nói bí ẩn kia cười: “Không cần khách sáo, giúp các ngươi cũng là giúp ta mà thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng nói: “Cảm ơn”.
Giọng nói bí ẩn: “Chúc may mắn”.
Ba người rời đi.
Phía sau, Phù Âm lại hỏi: “Chủ nhân... liệu họ có thành công không?"
Giọng nói bí ẩn: “Ai mà biết”.
Phù Âm: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
Giọng nói bí ẩn: “Vậy thì hãy hy vọng đi”.
...
Ba người trở về chủ đạo.
Bây giờ đang là thời khắc đen tối nhất, còn tầm nửa giờ nữa là sáng nhưng cũng khiến họ cảm giác mất tự nhiên, như thể xung quanh đang có thứ gì đó dòm ngó họ.
Bọn họ không hẹn mà cùng tăng tốc.
Phải làm sao đến thành Khâu Ung càng nhanh càng tốt.
Mà chủ nhân bút Đại Đạo vẫn cứ thắc mắc. Ông ta biết tính khí người phụ nữ kia thế nào, vậy làm sao nãy giờ vẫn bình an vô sự?
Chẳng lẽ đổi tính à?
Không thế nào.
Nghĩ mãi mà không ra.
Bỗng một giọng nói vang lên: “Ba vị, xin dừng bước”.
Ba người nhíu mày.
Chỉ nghe giọng, lại không thấy người.
Là ai?
Cổ Bàn dừng lại theo phản xạ, nhưng thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn đi phăm phăm thì vội đuổi theo.
"Ba vị”.
Giọng nói bí ẩn kia lại vang lên: “Xin hãy dừng lại”.
Không ai dừng lại.
Giọng nói bí ẩn: “Ba vị, đằng trước có nguy hiểm”.
Diệp Quân la lên: “Các hạ có biết người bên cạnh ta là ai không? Là chủ nhân bút Đại Đạo đấy! Nghe chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc hắn cháy mắt.
Giọng nói bí ẩn: “Chủ nhân bút Đại Đạo? Chưa nghe bao giờ”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ơ...”
Giọng nói bí ẩn: “Phía trước thật sự có nguy hiểm. Đây là lúc Cổ Thần Vệ đang nghỉ ngơi, là lúc bóng tối ập đến, không thể tiếp tục đi tới, sẽ rất nguy hiểm”.
Diệp Quân nhíu mày: “Thời khắc bóng tối?"
Giọng nói bí ẩn: “Đúng vậy”.
Diệp Quân phóng thần thức ra khắp nơi nhưng không cảm nhận được gì.
Giọng nói bí ẩn: “Ta đã bị phong ấn, ngươi không cảm nhận được đâu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Phong ấn? Nói ngươi căn bản không ở trong thời gian này thì đúng hơn”.
"Hả?"
Giọng nói bí ẩn ngạc nhiên: “Ngươi...”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng bước, nhìn vào nơi xa: “Dùng hình dạng trong quá khứ để xuất hiện trong tương lai. Ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói bí ẩn cười: “Không ngờ lại là cao nhân, tại hạ xấu mặt rồi”.
Danh sách chương