Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng, sắc mặt trầm thấp.
Hư ảnh đó tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, ta thông qua mệnh thuật suy đoán người này lại phát hiện số mệnh của người này lại là vô định số... Đạo huynh, huynh giúp ta phá phong ấn khiến cho linh hồn của ta được trốn ta, ta rất cảm kích huynh cũng hứa với huynh sẽ giúp huynh nhưng người này... Ta không thể chống đối thêm nữa, mong huynh hiểu cho.”
Chủ nhân bút Đại Đạo không ngờ tới, tên này vậy mà còn biết một chút thuật pháp... Thuật pháp là một loại đại đạo vô cùng cổ xưa, vũ trụ này không có chỉ là nơi điểm giao Hư Chân mới có, mà cho dù ở nơi đó cũng chỉ có cực ít người mới biết.
Đương nhiên cho dù là thuật pháp cũng không thể nào suy diễn chuẩn được số mệnh của Diệp Quân.
Nhưng chính vì như vậy, lúc này mới càng đáng sợ!
Thuật pháp lợi hại như vậy cũng không có cách suy diễn số mệnh... Điều đó nghĩa là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo biết muốn để cho tên này tiếp tục ra tay với Diệp Quân là không thể nào rồi.
Lúc này hư ảnh đó lại nói: “Đạo huynh, dựa theo ước định của chúng ta sau khi ta ra ngoài giúp đỡ huynh nhưng thành thật xin lỗi ta không ngờ kẻ thù của huynh lại mạnh đến như vậy... Đây không phải ta đủ khả năng làm được, ta muốn đổi điều kiện huynh xem thử được không, ta theo bên cạnh huynh, khi huynh có nguy hiểm ta sẽ giúp đỡ huynh nếu như huynh không có nguy hiểm ta sẽ không ra tay... Nếu như huynh có thể chấp nhận ta sẽ theo bên cạnh huynh, nếu như không thể chấp nhận... Vậy thì ta chạy đây.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại, tên này ngay thẳng đấy, nhưng không nhiều!
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, đợi ông ta trả lời, hư ảnh muốn thoát ra nhưng không muốn chết.
Hơn nữa chủ nhân bút Đại Đạo gài bẫy hư ảnh trước, vì vậy đối với việc huỷ định ước, về tình về lý về đạo đức, hư ảnh đều không áy náy.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiển nhiên cũng hiểu ý đồ thật sự của hư ảnh, sau khi ông ta im lặng một lúc, nói: “Được.”
Ông ta không có lựa chọn.
Bởi vì Diệp Quân có thể trở về từ nơi sâu trong lòng đất đó thì đồng nghĩa với việc hắn ở nơi đó chắc chắn có được cuộc gặp gỡ nào đó cũng chính là nói bây giờ Diệp Quân chắc chắn có lá bài lợi hại nào đó, hơn nữa lá bài này trước mắt bây giờ ông ta không thể đỡ được.
Vì vậy, ông ta cần linh hồn thần bí ở trong ngôi mộ này giúp đỡ.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, linh hồn thần bí kia gật đầu, nói: “Được, ra nơi này rồi hai chúng ta sẽ không nợ nhau.”
Nói xong, linh hồn thần bí hoá thành một ánh sáng mờ nhạt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đang bò lên từ phía xa, ông ta đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đồ ngốc, hôm nay ta tha cho cậu một mạng.”
Diệp Quân lau máu tươi ở khoé miệng, hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang do dự có cần dùng thuật Khôi Âm để giết chết tên này không.
Hư ảnh đó tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, ta thông qua mệnh thuật suy đoán người này lại phát hiện số mệnh của người này lại là vô định số... Đạo huynh, huynh giúp ta phá phong ấn khiến cho linh hồn của ta được trốn ta, ta rất cảm kích huynh cũng hứa với huynh sẽ giúp huynh nhưng người này... Ta không thể chống đối thêm nữa, mong huynh hiểu cho.”
Chủ nhân bút Đại Đạo không ngờ tới, tên này vậy mà còn biết một chút thuật pháp... Thuật pháp là một loại đại đạo vô cùng cổ xưa, vũ trụ này không có chỉ là nơi điểm giao Hư Chân mới có, mà cho dù ở nơi đó cũng chỉ có cực ít người mới biết.
Đương nhiên cho dù là thuật pháp cũng không thể nào suy diễn chuẩn được số mệnh của Diệp Quân.
Nhưng chính vì như vậy, lúc này mới càng đáng sợ!
Thuật pháp lợi hại như vậy cũng không có cách suy diễn số mệnh... Điều đó nghĩa là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo biết muốn để cho tên này tiếp tục ra tay với Diệp Quân là không thể nào rồi.
Lúc này hư ảnh đó lại nói: “Đạo huynh, dựa theo ước định của chúng ta sau khi ta ra ngoài giúp đỡ huynh nhưng thành thật xin lỗi ta không ngờ kẻ thù của huynh lại mạnh đến như vậy... Đây không phải ta đủ khả năng làm được, ta muốn đổi điều kiện huynh xem thử được không, ta theo bên cạnh huynh, khi huynh có nguy hiểm ta sẽ giúp đỡ huynh nếu như huynh không có nguy hiểm ta sẽ không ra tay... Nếu như huynh có thể chấp nhận ta sẽ theo bên cạnh huynh, nếu như không thể chấp nhận... Vậy thì ta chạy đây.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại, tên này ngay thẳng đấy, nhưng không nhiều!
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, đợi ông ta trả lời, hư ảnh muốn thoát ra nhưng không muốn chết.
Hơn nữa chủ nhân bút Đại Đạo gài bẫy hư ảnh trước, vì vậy đối với việc huỷ định ước, về tình về lý về đạo đức, hư ảnh đều không áy náy.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiển nhiên cũng hiểu ý đồ thật sự của hư ảnh, sau khi ông ta im lặng một lúc, nói: “Được.”
Ông ta không có lựa chọn.
Bởi vì Diệp Quân có thể trở về từ nơi sâu trong lòng đất đó thì đồng nghĩa với việc hắn ở nơi đó chắc chắn có được cuộc gặp gỡ nào đó cũng chính là nói bây giờ Diệp Quân chắc chắn có lá bài lợi hại nào đó, hơn nữa lá bài này trước mắt bây giờ ông ta không thể đỡ được.
Vì vậy, ông ta cần linh hồn thần bí ở trong ngôi mộ này giúp đỡ.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, linh hồn thần bí kia gật đầu, nói: “Được, ra nơi này rồi hai chúng ta sẽ không nợ nhau.”
Nói xong, linh hồn thần bí hoá thành một ánh sáng mờ nhạt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đang bò lên từ phía xa, ông ta đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đồ ngốc, hôm nay ta tha cho cậu một mạng.”
Diệp Quân lau máu tươi ở khoé miệng, hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang do dự có cần dùng thuật Khôi Âm để giết chết tên này không.
Có năm phần chắc chắn!
Hiển nhiên chủ nhân bút Đại Đạo cũng nhìn ra ý đồ của hắn, cười nói: “Ta biết cậu ở nơi đó có được cuộc gặp bất ngờ, bây giờ có lá bài lớn mạnh, nhưng nếu như cậu cảm thấy có thể giết ta, vậy thì cậu có thể thử.”
Nói xong, ông ta nhìn xung quanh sau đó nói: “Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta, nếu như chúng ta đại chiến chắc chắn sẽ khiến cho sinh linh khác dòm ngó, kết quả cả hai đều bại thì sẽ có lợi cho người khác, cậu có thể suy nghĩ kỹ.”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có lá bài gì, đa tạ ông đã tha ta một mạng, sau này ta sẽ báo đáp ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cút!”
Cuối cùng Diệp Quân vẫn không lựa chọn ra tay, bởi vì hắn không nắm chắc, sức mạnh vừa nãy của linh hồn đó quả thật quá mạnh, tuy chỉ là sức mạnh của cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy nhưng đó là người sống, đối phương chắc chắn có con át chủ bài.
Nếu như hắn liều mạng thì có lẽ chỉ có thể hai bên đều thương!
Ngay lúc này Cổ Bàn ở nơi xa đó cũng bò lên, vết thương của gã tương đối nặng, thân xác đã rách ra, máu tươi toàn thân chảy ròng giống như mưa vậy, quả thật thảm hại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía Cổ Bàn, sắc mặt của gã vô cùng hung dữ: “Chó Đại Đạo...”
Nói xong, hai tay của gã siết chặt, khí tức trong cơ thể gã như dao động thuỷ triều vậy, uy nghiêm cuồn cuộn.
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn gã: “Ra tay đi!”
Linh hồn thần bí ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xuất hiện khí tức lớn mạnh, trong chốc lát trấn áp khí tức của Cổ Bàn.
Cổ Bàn ngơ người, sau đó quả quyết buông tay, tức giận nói: “Chó Đại Đạo, ngươi đợi đó đợi bản thể của ông đây ra sẽ đánh ngươi chết....”
Danh sách chương