Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ngươi đang bị nhốt mà không oán không hận thật hả?"





Cổ Bàn vô cảm nói: "Chờ ta ra ngoài đi, mẹ nó phải chết hết cho ta!"



Diệp Quân không thảo luận với gã về vấn đề này nữa, hắn thấy rõ rồi, tính khí tên này quá tệ, toàn gây gổ với người khác, người kiểu này phải tránh xa một chút mới được.



Hai người đi một lúc lâu mà chẳng hề nói chuyện, chừng sau một canh giờ, hai người lại thấy một gò núi ở phía bên phải, gò núi đó đen kịt một màu, trông hơi u ám.



Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì ở đây thần thức của hắn không thể làm gì cả.





Ngọn núi này không trên đường chính, mà nằm lệch sang mấy dặm.



Bỗng, hai người sửng sốt.



Bởi vì cả hai gặp được một người quen, chính là chủ nhân bút Đại Đạo. Chủ nhân bút Đại Đạo đứng ở trên đỉnh núi, tay cầm một cái gậy màu đen, đang khiêu khích nhìn Diệp Quân và Cổ Bàn lớn tiếng nói: "Hai thằng ngu kia, tới đây!"





Chủ nhân bút Đại Đạo!



Diệp Quân cùng Cổ Bàn đều thấy hơi kỳ lạ, tên này đang làm gì vậy?



Chủ nhân bút Đại Đạo còn ở đó quơ pháp trượng khiêu khích.



Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, trầm giọng nói: “Tên này có âm mưu.”



Nói xong, ánh mắt của gã rơi vào pháp trượng màu đen ở trong tay của chủ nhân bút Đại Đạo, tạo hình của pháp trượng đó có chút kỳ lạ, phía trên đầy những tấm bùa kỳ lạ hơn nữa toả ra ánh sáng lập loè, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.



Cổ Bàn lại nói: “Tên này muốn thu hút chúng ta qua đó.”



Diệp Quân nói: “Vậy thì qua đó.”



Nói xong, hắn đi về phía gò núi.



Cổ Bàn hơi ngẩn ra, gã do dự một chút sau đó đi theo.



Trong lòng hắn tuy có chút hiếu kỳ với hành động của Diệp Quân nhưng không hỏi.



Diệp Quân chủ động giải thích: “Sở dĩ ông ta làm như vậy bề ngoài là thu hút chúng ta qua đó thực tế có lẽ ông ta sợ chúng ta qua đó.”



Cổ Bàn lập tức hiểu ngày: “Ông ta đang lạt mềm buộc chặt, hành động ngược lại.”



Diệp Quân gật đầu.



Cổ Bàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nếu lỡ như ông ta thật sự muốn chúng ta qua đó thì sao?”



Diệp Quân nói: “Vậy thì xem như ta chưa nói.”



Sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên trầm xuống.



Diệp Quân cười nói: “Đánh không lại vậy thì chạy thôi.”



Mặt của Cổ Bàn không có biểu cảm: “Chạy trốn, đó là hành động của người đàn ông nhu nhược, nếu như chiến thì phải là chết vì chiến đấu.”



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn một cái: “Ta ủng hộ ngươi.”



Cổ Bàn lạnh lùng nói: “Ngươi là Kiếm Tu, cũng nên có tín niệm này.”



Diệp Quân nhìn gò núi đó: “Chút nữa nếu như đánh với người này ngươi muốn đánh ông ta một mình hay là hai người chúng ta cùng nhau đánh ông ta? Nếu như cùng nhau đánh thì chút nữa cùng nhau ra tay, nếu như đánh một mình thì ta cho ngươi cơ hội để ngươi có thể quang minh chính đại chiến đấu với ông ta, ngươi yên tâm ta chắc chắn không nhúng tay vào.”



Sau khi Cổ Bàn im lặng một lúc, nói: “Vậy thì cùng nhau đánh ông ta đi! Đối với thứ vô liêm sỉ này không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ.”



Diệp Quân quay đều nhìn Cổ Bàn: “Thì ra ngươi cũng là người không biết xấu hổ.”



Cổ Bàn: “...”



Ở nơi xa sự kiêu ngạo trên mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đó dần mất đi khi nhìn thấy Diệp Quân hai người đi về phía gò núi.



Đột nhiên, tốc độ của Diệp Quân và Cổ Bàn tăng cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện