Thiếu nữ kia len lén cười.
Nguyên Phiên vui vẻ hỏi: “Xin hỏi công tử, các vị là người ở bên ngoài đến?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Nguyên Phiên thì thầm: “Vậy thì thật là lợi hại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nơi này là Cổ Khư?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhiều đời sinh sống ở đây, lập thành mấy chục ngôi làng. Hơn trăm dặm về phía Đông là thành Khâu Ung quản lý tất cả làng xóm, nhưng ngay cả võ giả ở đó cũng không dám tùy tiện rời núi”.
Những lời này càng củng cố thêm suy đoán của nhóm Diệp Quân, rằng nơi này còn nhiều sinh linh khác mà thế lực bí ẩn kia đã không đụng đến khi tiêu diệt nước Cổ Thần.
Diệp Quân bất chợt nhíu mày, làm chủ nhân bút Đại Đạo liếc sang rồi hỏi Nguyên Phiên.
"Ông có từng nghĩ đến việc rời khỏi đây không?"
Nguyên Phiên lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa từng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếu kỳ: “Vì sao?"
Nguyên Phiên: “Chúng tôi chỉ là người thường, tuy có tò mò về thế giới bên ngoài nhưng đó không phải nơi chúng tôi nên đi, ra ngoài đó không biết nên sinh tồn thế nào cả”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng là vậy”.
Rồi ông ta đứng dậy nói: “Cảm ơn ông đã chiêu đãi, giờ chúng ta xin cáo từ”.
Nguyên Phiên vội can: “Trời đã tối rồi, đại nhân không nên lên đường”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao lại nói vậy?"
Nguyên Phiên: “Đường từ đây đến thành Khâu Ung nguy hiểm vô cùng, tốt nhất không nên đi vào ban đêm để an toàn. Nếu không chê, xin mời các vị nghỉ lại đây một đêm, sáng mai đi hãy còn kịp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao cả, chúng ta đều có bản lĩnh trong người, chút nguy hiểm ấy không thành vấn đề”.
Nguyên Phiên nghe vậy thì không khuyên can nữa mà gọi thiếu nữ: “Nguyệt Nhi, mang đồ ra đây”.
Cô bé xoay người vào trong rồi mang ra một tay nải đưa cho Nguyên Phiên, lại vội vàng nấp ra sau ông ta.
Nguyên Phiên đưa tay nải cho chủ nhân bút Đại Đạo: “Đường sá xa xôi, trong đây có ít lương thực, các vị hãy mang theo đề phòng bất trắc”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không từ chối: “Vậy cảm ơn ông”.
Rồi cả ba lên đường.
Đi được mấy bước, Diệp Quân dừng lại hỏi Nguyên Phiên: “Ban nãy ông nói làng các ông hay tranh chấp nguồn nước với làng kế bên?"
Ông ta gật đầu: “Vâng. Nước chảy từ đầu nguồn xuống nên làm ruộng, ăn uống gì đều cần đến nó. Nó lại chảy qua giữa hai làng nên...”
Diệp Quân: “Vì sao không tự đào giếng đi?"
Nguyên Phiên cười khổ: “Chúng tôi đã thử rồi nhưng đất quá cứng, chỉ đào được vài thước là không làm gì được nữa”.
Diệp Quân cười: “Vậy để ta làm cho”.
Hắn nhìn nhìn xung quanh rồi chọn trúng một khoảnh đất trống gần đó, hai tay khép lại, kiếm quang lóe lên găm vào đất, nào ngờ lập tức bể tan tành làm hắn sững người.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng ngạc nhiên không kém.
Người trước đi tới quan sát một phen, nhíu mày: “Dưới lòng đất có phong ấn... Rất mờ, ngay cả ta cũng không nhận ra”.
Diệp Quân nhoài người nhòm xuống hố.
Quả nhiên nhìn thấy được phù văn nhấp nháy.
Thế là chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân nhìn nhau, quyết định ở lại đây.
Mục đích của họ vốn là đến đây tìm đồ tốt, mà phong ấn kia rõ ràng không thể nào kém chất lượng.
Cổ Bàn đề nghị: “Cứ phá thử xem?"
Diệp Quân lắc đầu: “Không được, mạnh như thế này nếu cứ phá tới thì sẽ phá hủy cả làng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Hẳn là có lối vào. Chúng ta nghỉ lại một đêm, sáng mai đi tìm”.
Danh sách chương