Nghe Nạp Lan Ca nói vậy, khuôn mặt Vương Nguyên hơi gượng gạo.
Nhà họ Vương!
Đó là một trong hai gia tộc lớn ở thượng giới.
Hơn nữa gã còn là thế tử.
Mấy năm nay, phụ nữ mà gã muốn theo đuổi, không một ai có thể từ chối được gã.
Tại sao? Có tiền!
Có quyền!
Có thực lực!
Tối nay là Tết thượng nguyên, gã đến đây để “săn bắt”, vừa rồi gã đã nhìn thấy Nạp Lan Ca.
Vừa thấy cô, gã khẽ cười.
Phụ nữ xinh đẹp như vậy đúng là món quà ông trời ban cho Vương Nguyên gã.
Mà bây giờ cô gái này lại từ chối gã.
Nhưng lại càng khiến gã cảm thấy có hứng thú.
Với đàn ông, cô gái có cảm giác chinh phục lại càng thú vị.
Bị Nạp Lan Ca từ chối, Vương Nguyên cũng không tức giận, gã khẽ cười: “Cô nương này, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô thôi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Muội ấy không muốn làm quen với ngươi”.
Vương Nguyên quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”
Là con cháu của gia tộc lớn, tất nhiên gã sẽ không ngu ngốc đi gây thù với người khác.
Vì một khi chọc vào người không nên chọc, không chỉ bản thân gã chịu tội mà có khả năng mang họa đến cho nhà họ Vương.
Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp.
Nhưng gã vẫn rất thận trọng.
Nếu là con cháu của gia tộc lớn thì hóa địch thành bạn, nếu không phải thì đâm một dao sau lưng.
Diệp Quân nhìn Vương Nguyên cười nói: “Ngươi đoán xem”.
Nghe thế Vương Nguyên híp mắt nhưng vẫn nở nụ cười.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Vương Nguyên: “Bọn ta không muốn bị làm phiền nữa”.
Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi nhìn phía đằng xa.
Vương Nguyên bỗng cười nói: “Thú vị đấy, hắn thế mà lại dám đe dọa ta. Người đâu, ta muốn biết tất cả thông tin về người này trong vòng nửa canh giờ”.
Một ông lão ở phía sau gã lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt Vương Nguyên lóe lên tia sáng.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cứ thế nắm tay đi đến chỗ khác.
Nạp Lan Ca không buông ra.
Tất nhiên Diệp Quân cũng sẽ không buông.
Rất tự nhiên.
Nạp Lan Ca bỗng nói: “Muội cảm nhận được sát khí của huynh rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nếu là huynh khi gặp một cô gái đi bên cạnh một người đàn ông, huynh sẽ không chủ động đến bắt chuyện, vì như thế là không tôn trọng cô gái đó, cũng không tôn trọng cả người đàn ông, nhưng hắn ta lại làm thế”.
Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân: “Huynh sẽ chủ động bắt chuyện với phụ nữ không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ không”.
Nạp Lan Ca rất có hứng thú: “Tại sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cố gắng trở nên mạnh, kiếm được nhiều tiền, tất sẽ có phụ nữ đến bắt chuyện”.
Nạp Lan Ca sửng sốt, sau đó nói: “Có lý”.
Nói rồi hai người nhìn nhau mỉm cười.
Diệp Quân nói: “Huynh nghĩ hắn sẽ không buông tha dễ dàng đâu”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Muội cũng nghĩ thế”.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Sao muội lại nghĩ thế?”
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Muội muốn đi dạo ngoài thành, huynh đi với muội không?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói rồi hai người đi về phía ngoài thành.
Mà tay của hai người vẫn nắm chặt lấy tay đối phương.
Hình như hai người đều quên mất chuyện này.
Lúc này Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn kéo Nạp Lan Ca đi đến trước một sạp hàng, hắn lấy một tử tinh rồi đưa cho ông lão, sau đó lấy một cây trâm hồ điệp.
Ông chủ nhìn tử tinh trong tay, cười không khép được miệng, đúng là phát tài rồi.
Diệp Quân xoay người nhìn Nạp Lan Ca nói: “Huynh cài lên giúp muội”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Huynh không hỏi muội có thích hay không à?”
Diệp Quân nhếch môi: “Lần đầu tiên tặng con gái món đồ như vậy, không có kinh nghiệm… Ừ, muội thích không?”
Nạp Lan Ca bật cười: “Cài lên giúp muội”.
Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lại gần Nạp Lan ca, hai người dựa vào rất gần, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Diệp Quân nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc Nạp Lan Ca nhưng hắn thấy thế nào cũng không đúng.
Nạp Lan Ca cười nói: “Được rồi đấy”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Ừ”.
Nói rồi hai người nắm tay đi ra ngoài thành.
Không lâu sau hai người đến bên ngoài thành, ngoài thành rất vắng vẻ nhưng lúc này ở trong bụi cỏ bên cạnh vang lên từng tiếng thở dốc.
Là giọng của phụ nữ.
Âm thanh này hơi gấp gáp, còn thở dốc, cộng thêm chút hưng phấn.
Còn nói năng ấp úng: “Muốn! Không muốn! Muốn! Muốn, nơi đó không muốn…”
Cũng không biết rốt cuộc là có muốn hay không.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều im lặng.
Bầu không khí bỗng chốc hơi không đứng đắn.
Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi sang bên cạnh đi”.
Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi sang bên phải.
Sau khúc đệm nhỏ vừa rồi, hai người đều trở nên im lặng.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cô trở nên xinh đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng sáng, không gì có thể so sánh được vẻ đẹp này.
Diệp Quân khẽ nói: “Tiểu Ca, muội xinh thật”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Thế gian này có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mà”.
Diệp Quân khẽ cười: “Vẻ đẹp của họ cùng lắm ở tồn tại trong mắt huynh, còn vẻ đẹp của muội nằm ở trong tim huynh”.
Nạp Lan ca ngượng ngùng: “Không được nói mấy lời tình tứ nữa, muội không muốn nghe”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân khẽ cười, hắn nắm chặt tay Nạp Lan Ca.
Lúc này tiếng bước chân bỗng vang lên từ đằng sau họ.
Người đến chính là Vương Nguyên, đằng sau gã còn có một ông lão.
Vương Nguyên nhìn hai người, mỉm cười: “Thú vị đấy, các ngươi cố ý dẫn bọn ta ra đây”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người nhìn Vương Nguyên, Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gã: “Ngươi nghĩ mình phong độ ngời ngời lắm phải không?”
Vương Nguyên híp mắt cười nói: “Cô nương, ta chỉ muốn làm quen với cô, không có ý gì khác”.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Ta không muốn làm quen với ngươi”.
Vương Nguyên bật cười: “Nhưng ta muốn làm quen với cô”.
Nhà họ Vương!
Đó là một trong hai gia tộc lớn ở thượng giới.
Hơn nữa gã còn là thế tử.
Mấy năm nay, phụ nữ mà gã muốn theo đuổi, không một ai có thể từ chối được gã.
Tại sao? Có tiền!
Có quyền!
Có thực lực!
Tối nay là Tết thượng nguyên, gã đến đây để “săn bắt”, vừa rồi gã đã nhìn thấy Nạp Lan Ca.
Vừa thấy cô, gã khẽ cười.
Phụ nữ xinh đẹp như vậy đúng là món quà ông trời ban cho Vương Nguyên gã.
Mà bây giờ cô gái này lại từ chối gã.
Nhưng lại càng khiến gã cảm thấy có hứng thú.
Với đàn ông, cô gái có cảm giác chinh phục lại càng thú vị.
Bị Nạp Lan Ca từ chối, Vương Nguyên cũng không tức giận, gã khẽ cười: “Cô nương này, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với cô thôi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Muội ấy không muốn làm quen với ngươi”.
Vương Nguyên quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”
Là con cháu của gia tộc lớn, tất nhiên gã sẽ không ngu ngốc đi gây thù với người khác.
Vì một khi chọc vào người không nên chọc, không chỉ bản thân gã chịu tội mà có khả năng mang họa đến cho nhà họ Vương.
Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp.
Nhưng gã vẫn rất thận trọng.
Nếu là con cháu của gia tộc lớn thì hóa địch thành bạn, nếu không phải thì đâm một dao sau lưng.
Diệp Quân nhìn Vương Nguyên cười nói: “Ngươi đoán xem”.
Nghe thế Vương Nguyên híp mắt nhưng vẫn nở nụ cười.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Vương Nguyên: “Bọn ta không muốn bị làm phiền nữa”.
Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi nhìn phía đằng xa.
Vương Nguyên bỗng cười nói: “Thú vị đấy, hắn thế mà lại dám đe dọa ta. Người đâu, ta muốn biết tất cả thông tin về người này trong vòng nửa canh giờ”.
Một ông lão ở phía sau gã lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt Vương Nguyên lóe lên tia sáng.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cứ thế nắm tay đi đến chỗ khác.
Nạp Lan Ca không buông ra.
Tất nhiên Diệp Quân cũng sẽ không buông.
Rất tự nhiên.
Nạp Lan Ca bỗng nói: “Muội cảm nhận được sát khí của huynh rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nếu là huynh khi gặp một cô gái đi bên cạnh một người đàn ông, huynh sẽ không chủ động đến bắt chuyện, vì như thế là không tôn trọng cô gái đó, cũng không tôn trọng cả người đàn ông, nhưng hắn ta lại làm thế”.
Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân: “Huynh sẽ chủ động bắt chuyện với phụ nữ không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ không”.
Nạp Lan Ca rất có hứng thú: “Tại sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cố gắng trở nên mạnh, kiếm được nhiều tiền, tất sẽ có phụ nữ đến bắt chuyện”.
Nạp Lan Ca sửng sốt, sau đó nói: “Có lý”.
Nói rồi hai người nhìn nhau mỉm cười.
Diệp Quân nói: “Huynh nghĩ hắn sẽ không buông tha dễ dàng đâu”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Muội cũng nghĩ thế”.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Sao muội lại nghĩ thế?”
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Muội muốn đi dạo ngoài thành, huynh đi với muội không?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói rồi hai người đi về phía ngoài thành.
Mà tay của hai người vẫn nắm chặt lấy tay đối phương.
Hình như hai người đều quên mất chuyện này.
Lúc này Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn kéo Nạp Lan Ca đi đến trước một sạp hàng, hắn lấy một tử tinh rồi đưa cho ông lão, sau đó lấy một cây trâm hồ điệp.
Ông chủ nhìn tử tinh trong tay, cười không khép được miệng, đúng là phát tài rồi.
Diệp Quân xoay người nhìn Nạp Lan Ca nói: “Huynh cài lên giúp muội”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Huynh không hỏi muội có thích hay không à?”
Diệp Quân nhếch môi: “Lần đầu tiên tặng con gái món đồ như vậy, không có kinh nghiệm… Ừ, muội thích không?”
Nạp Lan Ca bật cười: “Cài lên giúp muội”.
Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lại gần Nạp Lan ca, hai người dựa vào rất gần, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Diệp Quân nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc Nạp Lan Ca nhưng hắn thấy thế nào cũng không đúng.
Nạp Lan Ca cười nói: “Được rồi đấy”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Ừ”.
Nói rồi hai người nắm tay đi ra ngoài thành.
Không lâu sau hai người đến bên ngoài thành, ngoài thành rất vắng vẻ nhưng lúc này ở trong bụi cỏ bên cạnh vang lên từng tiếng thở dốc.
Là giọng của phụ nữ.
Âm thanh này hơi gấp gáp, còn thở dốc, cộng thêm chút hưng phấn.
Còn nói năng ấp úng: “Muốn! Không muốn! Muốn! Muốn, nơi đó không muốn…”
Cũng không biết rốt cuộc là có muốn hay không.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều im lặng.
Bầu không khí bỗng chốc hơi không đứng đắn.
Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta đi sang bên cạnh đi”.
Nói rồi hắn kéo Nạp Lan Ca đi sang bên phải.
Sau khúc đệm nhỏ vừa rồi, hai người đều trở nên im lặng.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cô trở nên xinh đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng sáng, không gì có thể so sánh được vẻ đẹp này.
Diệp Quân khẽ nói: “Tiểu Ca, muội xinh thật”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Thế gian này có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mà”.
Diệp Quân khẽ cười: “Vẻ đẹp của họ cùng lắm ở tồn tại trong mắt huynh, còn vẻ đẹp của muội nằm ở trong tim huynh”.
Nạp Lan ca ngượng ngùng: “Không được nói mấy lời tình tứ nữa, muội không muốn nghe”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân khẽ cười, hắn nắm chặt tay Nạp Lan Ca.
Lúc này tiếng bước chân bỗng vang lên từ đằng sau họ.
Người đến chính là Vương Nguyên, đằng sau gã còn có một ông lão.
Vương Nguyên nhìn hai người, mỉm cười: “Thú vị đấy, các ngươi cố ý dẫn bọn ta ra đây”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người nhìn Vương Nguyên, Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gã: “Ngươi nghĩ mình phong độ ngời ngời lắm phải không?”
Vương Nguyên híp mắt cười nói: “Cô nương, ta chỉ muốn làm quen với cô, không có ý gì khác”.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Ta không muốn làm quen với ngươi”.
Vương Nguyên bật cười: “Nhưng ta muốn làm quen với cô”.
Danh sách chương