Nạp Lan Ca đi đến cạnh Diệp Quân cười nói: “Nếu có nguy hiểm thật thì ta sẽ cùng huynh đối mặt”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn vào tinh không, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, tuyệt đẹp.

Diệp Quân nhìn đến ngây người.

Cứ thế hai người nói chuyện một đêm ở mũi thuyền.

Ngày hôm sau, thuyền mây đi vào trong trận pháp dịch chuyển ở tinh không.

Chu Phu thu lại thuyền mây, sau đó dẫn mọi người đi vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp dịch chuyển khởi động, không lâu sau mọi người biến mất trong trận pháp dịch chuyển.

Không biết qua bao lâu, mấy người Chu Phu xuất hiện trước một thành cổ.

Tường thành của thành cổ này cao đến vạn trượng, cổng thành rộng mấy chục trượng, cực kỳ hoành tráng.

Người qua kẻ lại đông đúc ở cổng thành, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Quân nhìn thành cổ trước mặt nói: “Thành này hùng vĩ thật”.

Mấy người Tôn Hùng cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tiêu Qua bật cười: “Diệp huynh, đây là Thượng Thành, nhà họ Tiêu của ta ở đây, lát nữa sẽ đến nhà họ Tiêu bọn ta nghỉ ngơi trước”.

Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Tiêu huynh, huynh là người thượng giới à?”

Tiêu Qua gật đầu: “Phải!”

Diệp Quân cười nói: “Vậy cuộc tỷ võ được tổ chức ở Thượng Thành này sao?”

Tiêu Qua lắc đầu: “Không, cuộc tỷ võ là ở Vân Thành”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vân Thành?”

Tiêu Qua bỗng chỉ về phía chân trời: “Huynh nhìn đi”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, trong tầng mây ở tận cuối tầm nhìn thoáng hiện lên một toà thành cực kỳ hùng vĩ.

Thấy thế mọi người đều sửng sốt.

Tiêu Qua cười nói: “Đến lúc tỷ võ sẽ được đồng bộ chiếu hình ảnh lên tầng mây ở ba trăm sáu mươi châu, nói cách khác người ở ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc tỷ võ của chúng ta”.

Diệp Quân chớp mắt: “Chiếu ảnh đám mây là gì?”

Tiêu Qua cười giải thích: “Đây là một chức năng đặc biệt được Tiên Bảo Các nghiên cứu, cụ thể thế nào ta cũng không biết, dù sao thư viện của ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc đấu võ của chúng ta, nói cách khác chỉ cần tiến vào tốp mười thì có thể nổi danh khắp thiên hạ”.

Diệp Quân khẽ nói: “Hiểu biết thêm rồi”.

Tiêu Qua bật cười: “Nghe nói những bảo vật kỳ lạ của Trung Thổ Thần Châu càng nhiều hơn”.

Lúc này một ông lão bỗng đi đến từ phía xa, ông ta nhanh chân bước đến trước mặt mọi người, sau đó cúi chào Chu Phu: “Chu viện trưởng, gia chủ đã bày sẵn tiệc mừng, mời”.

Chu Phu mỉm cười: “Làm phiền rồi”.

Ông lão cúi người lần nữa: “Chu viện trưởng khách sáo quá”.

Chu Phu vừa định nói gì đó, đúng lúc này một giọng cười bỗng vang lên từ đằng xa: “Sư muội, muội đến mà cũng không nói một tiếng, có phải xem thường sư huynh không?”

Nghe thế ánh mắt Phí Bán Thanh lập tức trở nên lạnh băng.

Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, sau đó xoay người lại nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên dẫn theo một người phụ nữ áo xanh chậm rãi bước đến.

Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt không che giấu được sát ý.

Chu Phu trầm giọng nói: “Bình tĩnh”.

Phí Bán Thanh không nói gì.

Người đàn ông dẫn người phụ nữ đi đến trước mặt mọi người, ông ta nhìn Phí Bán Thanh cười nói: “Sư muội, đã lâu không gặp”.

Phí Bán Thanh không cảm xúc nói: “Xem ra ngươi đợi ta ở đây rất lâu rồi”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta biết lần này muội sẽ đến, nhưng ta nghĩ đây chắc hẳn là lần cuối cùng muội đến vì nếu không có gì bất ngờ, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu của các muội chắc lại sẽ đứng cuối”.

Giọng ông ta rất lớn nên người xung quanh đều nghe thấy.

Lúc nghe đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, mọi người đều quay đầu lại nhìn mấy người Diệp Quân, vẻ mặt hết sức quái lạ.

Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu liên tục đứng cuối mấy trăm năm, thế nên bị gọi là vua đội sổ.

Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt toát ra sát khí, lúc này Chu Phu bỗng nói: “Đừng để chúng tìm được cớ nhắm vào đám Tiểu Quân, chúng ta đi thôi”.

Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu rồi xoay người bỏ đi.

Đúng lúc này người phụ nữ bên cạnh người đàn ông trung niên bỗng nhìn Phí Bán Thanh, chế giễu: “Đây chính là thánh nữ của Huyền Thiên Tông năm đó sao? Đúng là khiến người ta thất vọng, chẳng qua chỉ là một con chó chết chủ”.

Nạp Lan Ca híp mắt, tay phải siết chặt, nhưng lúc này một bóng người đã lao ra.

Là Diệp Quân! Tốc độ của Diệp Quân cực nhanh, cộng thêm hắn đứng rất gần người phụ nữ mặc đồ xanh nên người phụ nữ đồ xanh vẫn chưa kịp phản ứng đã bị hắn bóp chặt cổ họng, dùng sức ép về đằng sau.

Người phụ nữ mặc đồ xanh bị đập cả người xuống đất, nền đất bỗng chốc nứt ra.

Người đàn ông trung niên đó vừa định ra tay, Phí Bán Thanh đã chắn trước mặt Diệp Quân, lúc này Chu Phu cũng xuất hiện đằng sau ông ta.

Lúc này Diệp Quân bỗng kéo tóc người phụ nữ, sau đó kéo đến trước mặt Phí Bán Thanh, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ đồ xanh mặt mày sưng húp: “Xin lỗi đạo sư ta mau”.

Người phụ nữ đồ xanh cười gằn: “Ta chính là người của Huyền Thiên…”

Diệp Quân đánh vào má phải của người phụ nữ mặc đồ xanh.

Bốp!

Mặt bên phải của người phụ nữ đó sưng tấy.

“A!”

Người phụ nữ mặc đồ xanh điên cuồng gào lên: “Ngươi dám sỉ nhục ta, ta chính là…”

Diệp Quân lại đánh vào má trái của bà ta.

Bốp!

Mặt bên trái của người phụ nữ cũng sưng đỏ ửng, bà ta điên tiết gào mồm lên: “Ngươi có gan thì giết ta đi, ngươi có gan thì giết ta đi!”

Diệp Quân bỗng rút con dao găm ra, hắn nắm chặt con dao găm rồi để lên cổ họng người phụ nữ, sau đó cắt vào từng chút…

“A!”

Lần này cuối cùng người phụ nữ mặc đồ xanh cũng đã sợ.

Bà ta vội nói: “Ta xin lỗi, xin lỗi…”

Diệp Quân buông người phụ nữ mặc đồ xanh ra, sau đó đi đến trước mặt Phí Bán Thanh khẽ nói: “Bà ta xin lỗi rồi, người đừng tức giận nữa”.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện