Chu Phu lắc đầu cười: "Kiếm tu... thật khiến người ta bất ngờ!"

Lúc này, Tiêu Qua bước vào, y khẽ hành lễ với Chu Phu: "Sư phụ!"

Chu Phu nhìn Tiêu Qua, y nói: "Hôm đó phá ải là con cùng Diệp huynh cùng phá, nhưng huynh ấy nhờ con giữ bí mật, vậy nên..."

Chu Phu cười: "Ta hiểu!"

Tiêu Qua khẽ gật đầu.

Chu Phu nhìn y: "Đã cọ xát thử với cậu ấy chưa?"

Tiêu Qua lắc đầu: "Chưa ạ. Nhưng huynh ấy rất mạnh, đặc biệt là tốc độ, và cả phi kiếm của huynh ấy nữa. Nếu cọ xát với huynh ấy thì con thấy hơi áp lực, đương nhiên rồi, con cũng không sợ!"

Chu Phu cười nói: "Con và cậu ấy đều không có hứng thú làm chủ tịch học viên, đúng không?"

Tiêu Qua gật đầu: "Vâng ạ!"

Chu Phu lắc đầu cười: "Ta biết ngay mà... con biết ban đầu ta định để ai làm chủ tịch học viên không?"

Tiêu Qua lắc đầu: "Không ạ!"

Chu Phu trả lời: "Nam Huyền!"

Tiêu Qua sửng sốt.

Chu Phu khẽ nói: "Thiên tài đỉnh cấp thực thụ không thể ở Nam Châu được, các con cần một sân chơi lớn hơn. Dù là con hay Diệp Quân, hoặc Nạp Lan Ca, ba người các con đều sở hữu thiên phú và tâm tính cực tốt. Khi lên thượng giới, dù các con không lấy được thành tích tốt thì thư viện ở thượng giới cũng sẽ giữ các con lại!"

Tiêu Qua im lặng.

Chu Phu nói tiếp: "Việc này đối với các con và thư viện chúng ta đều là chuyện tốt. Vì đối với thư viện, mục đích tham gia tỷ võ là để lấy được thêm nhiều tài nguyên về. Thư viện cũng sẽ không ràng buộc các con, vì các con càng ưu tú thì tương lai thư viện sẽ càng tốt!"

Tiêu Qua khẽ gật đầu, không nói gì.

Chu Phu khẽ cười nói: "Ta biết, con vẫn luôn lo lắng vì chuyện này. Hôm nay ta nói với con những chuyện này để con trút bỏ gánh nặng trong lòng! Tuổi trẻ thì nên đi tranh giành, phấn đấu, phát triển bản thân".

Tiêu Qua cúi người sâu hành lễ: "Dù sau này con ở đâu, nơi này mãi mãi là nhà của con".

Chu Phu cười nói: "Nói đến Nam Huyền, thật ra cậu ta là chủ tịch học viên thích hợp nhất của thư viện. Nhưng cậu ta có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là quá thích hành sự theo lối của tiểu nhân. Làm người không thể quá quân tử, nhưng hành sự không được quá tiểu nhân. Thế nên thư viện vẫn luôn quan sát, dạy dỗ cậu ta. Tiếc là lần này cậu ta gặp phải Diệp Quân..."

Nói rồi ông ấy lắc đầu cười, cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tiêu Qua lắc đầu: "Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, không chịu được khi thấy người khác ưu tú hơn mình, làm chủ tịch học viên chắc chắn không phải là chuyện tốt cho thư viện".

Chu Phu khẽ gật đầu: "Ba tháng sau là tỷ võ, một tháng sau chúng ta sẽ lên đường đến thượng giới, con phải chuẩn bị đi".

Tiêu Qua gật đầu: "Vâng ạ!"

Chu Phu cười: "Đi đi!"

Tiêu Qua khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Chu Phu trầm mặc một lát rồi ra lệnh: "Truyền lệnh, từ bây giờ Diệp Nam được đưa lên làm học sinh nội viện, tất cả tài nguyên tu luyện tăng lên gấp ba lần, đồng thời sẽ được đích thân chủ tịch đạo sư của thư viện là Tống đạo sư chỉ dạy!"

"Tuân lệnh!"

Lời vừa dứt, một ông lão đứng trong góc khẽ hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Chu Phu lại nói: "Còn nữa, chuẩn bị một phần đại lễ đưa đến gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ, ông đích thân đi. Sau đó chọn thêm ba đệ tử kha khá ở gia tộc họ Diệp đưa về thư viện, đồng thời nói với Diệp phủ rằng sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ chọn một người từ Diệp phủ đưa vào thư viện để dạy dỗ!"

Vị trí cố định! Chỉ có một vài thế gia mới có đãi ngộ như thế này!

Ông lão nhìn Chu Phu một cái, khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Chu Phu chậm rãi nhắm mắt lại!

...

Trong một gian đại điện của nhà họ Nam.

Tiêu Qua đứng giữa đại điện, trước mặt ông ta là thi thể của Nam Huyền!

Lúc này, một người đàn bà xinh đẹp đang ôm thi thể của hắn ta khóc rống.

Bên cạnh bà ta là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thi thể của Nam Huyền, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Hai người này chính là cha mẹ của Nam Huyền.

Còn một ông lão ngồi trên cao, lão ta mặc một bộ trường bào màu đen rộng thùng thình. Lão ta nhìn thi thể Nam Huyền bên dưới, trầm lặng không nói năng gì, không biết đang vui buồn thế nào.

Lúc này, Tiêu Các đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Tộc trưởng Nam Mạc, do ta đã đánh giá thấp Diệp Quân, chuyện này là lỗi ở ta. Nếu sớm biết kẻ này là kiếm tu thì chắc chắn ta sẽ không để Nam Huyền lên đài sinh tử với hắn!"

Nam Mạc khẽ lắc đầu: "Sao chuyện này có thể trách Tiêu đạo sư ngài được? Là do nó quá tự đại!"

Tiêu Các thở dài một hơi, sau đó nói: "Nhà họ Nam có người nào thích hợp không? Nếu có thì ta sẽ đưa về thư viện đích thân chỉ dạy!"

Nam Mạc đứng dậy, chắp tay: "Đa tạ!"

Nói rồi lão ta vội gọi: "Tiểu Phong!"

Vừa dứt lời, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi bước ra, y bước nhanh tới trước mặt Tiêu Các, cúi sâu người hành lễ: "Bái kiến Tiêu đạo sư!"

Tiêu Các nhìn đánh giá Nam Phong một lượt, khẽ gật đầu: "Được!"

Nam Phong lập tức quỳ gối: "Bái kiến sư phụ!"

Tiêu Các gật đầu: "Mai theo ta tới thư viện!"

Nói rồi ông ta quay người rời đi.

Tiêu Các vừa đi, người phụ nữ xinh đẹp kia bỗng hung dữ nói: "Tộc trưởng, người phải báo thù cho Huyền Nhi, Diệp Quân kia mà không chết, ta..."

"Câm miệng!"

Nam Mạc đột nhiên quát, bà ta lập tức bị doạ.

Nam Mạc nhìn chằm chằm người phụ nữ: "Nếu dám nhắc đến hai chữ báo thù nữa, lão phu đích thân đánh chết ngươi!"

Người phụ nữ tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Nam Mạc trầm giọng than: "Người này là kiếm tu, nghĩa là cậu ta đã nhận được truyền thừa kiếm đạo, nói cách khác, rất có thể sau lưng cậu ta còn có cường giả thần bí. Ngoài ra, bây giờ cậu ta là kiếm tu, sức chiến đấu đáng sợ như vậy, thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng, nếu lúc này nhà họ Nam ta dám báo thù Diệp Quân hoặc gia tộc họ Diệp thì nhất định nhà họ Nam ta sẽ phải đối diện với hoạ diệt tộc!"

Người phụ nữ run rẩy nói: "Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?"

Nam Mạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chúng ta không nên nghĩ đến chuyện báo thù, mà nên nghĩ xem kẻ này có tới báo thù nhà họ Nam ta hay không..."

Nói đến đây, lão nhìn Nam Phong trước mặt: "Con nhớ kỹ, sau khi đến thư viện Quan Huyên không được tỏ ý thù địch với Diệp Quân, một chút địch ý cũng không được có, gặp cậu ta thì tránh xa ra, con cứ chăm chỉ đọc sách, tu luyện, ngoài ra không cần để tâm bất cứ chuyện gì hết, hiểu chưa?"

Nam Phong gật đầu: "Hiểu rồi ạ!"

Nam Mạc lại nhìn một ông lão đứng bên góc phải phòng: "Ông chuẩn bị một phần đại lễ rồi tới Diệp phủ một chuyến, cứ nói rằng chuyện ở Nam Sơn ngày trước hoàn toàn là hiểu lầm, là nhà họ Nam ta đã hiểu lầm Diệp công tử, chúng ta đã điều tra rõ ràng, cái chết của Thanh Việt không liên quan gì đến cậu ta... Thôi bỏ đi! Ta đích thân đi xin lỗi, như vậy trông mới đủ thành ý!"

Mọi người: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện