Lúc này Diệp Quân chợt quay về, quan tâm hỏi: "Tiêu huynh, huynh không sao chứ?"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, không thèm trả lời! Diệp Quân nhìn cánh cửa sáng kia, chấn động nói: "Chiếc rìu này kỳ lạ quá!"
Nói thật đến giờ lòng hắn còn thấy sợ hãi!
Mẹ kiếp!
Nếu vừa rồi chiếc rìu kia bổ về phía hắn thì dù hắn không chết cũng phải bị thương nặng!
Mạnh quá đi mất!
Tiêu Qua lau vết máu nơi khoé miệng. Y nhìn Diệp Quân, không hề giận. Mới đầu là y muốn bẫy người ta, bây giờ bị người ta lừa, chỉ có thể nói rằng tài năng của mình không bằng người!
Đàn ông, thắng được thì thua được!
Đàn ông thua không chịu nhận mới mất mặt!
Diệp Quân lại hỏi: "Tiêu huynh, bên trong cánh cửa kia là ai vậy?"
Tiêu Qua lắc đầu: "Ta không biết!"
Diệp Quân nhíu mày: "Huynh chưa từng gặp người bên trong à?"
Tiêu Qua khẽ lắc đầu: "Ta còn không đỡ được rìu thì sao có thể gặp được người trong đó chứ?"
Nói rồi y nhìn cánh cửa sáng kia: "Chỗ này là những cường giả năm xưa của tổng viện để lại, chắc chắn không phải hạng tầm thường. Đáng tiếc, từ lúc thư viện Nam Châu được thành lập, chưa có ai phá được cánh cửa này, thiên tài các đời đều dừng bước ở đây!"
Diệp Quân đột nhiên nói: "Hợp tác không?"
Tiêu Qua nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: "Hợp tác?"
Diệp Quân gật đầu: "Chiếc rìu kia quá lợi hại, hai chúng ta đều không phải đối thủ, nhưng nếu chúng ta hợp tác với nhau thì cũng có thể thử xem!"
Tiêu Qua đánh giá Diệp Quân một lượt, sau đó nói: "Huynh chắc không?"
Diệp Quân gật đầu: "Nhưng ta phải nói trước, không được bán đứng đồng đội đâu đấy".
Tiêu Qua trầm giọng đáp: "Huynh không bán đứng ta thì ta cũng vậy!"
Diệp Quân nói: "Huynh đứng phía trước đỡ, ta phá chiếc rìu này từ bên hông!"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Huynh đứng đỡ được không? Ta tập kích từ bên hông!"
Diệp Quân nói: "Vừa nãy ta đã nhìn thấy thương của huynh rồi. Thương của huynh khí thế dồi dào, uyển chuyển linh hoạt, sức mạnh vô cùng bá đạo, hơn nữa còn tu luyện ra cả thương mang. Tuy sức lực của huynh không bằng sức mạnh của chiếc rìu lớn kia, nhưng cũng không thua kém quá nhiều!"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Huynh không cần khen ta, ta không muốn đỡ!"
Nói rồi y chìa cánh tay phải ra: "Huynh xem, tay ta đã bị thương rồi! Còn đang chảy máu đây!"
Diệp Quân đột nhiên xoè tay ra, một thanh khí kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn tuỳ ý vung tay, kiếm quang loé sáng, tốc độ cực nhanh!
Mắt Tiêu Qua bỗng sáng lên: "Diệp huynh, huynh là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu: "Kiếm tu! Năng lượng của huynh rất mạnh, thích hợp đứng chính diện chống đỡ. Ta là kiếm tu, tốc độ của ta rất nhanh, thích hợp tập kích từ bên hông!"
Tiêu Qua trầm lặng.
Diệp Quân nhìn y: "Lẽ nào huynh không muốn xem bên trong có gì sao?"
Sau một lúc im lặng, Tiêu Qua cắn răng nói: "Liều một phen!"
Diệp Quân gật đầu: "Huynh đi gõ cửa!"
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Ta trị thương đã!"
Nói xong y lấy ra một viên đan dược to bằng ngón tay rồi nuốt vào. Chẳng mấy chốc, vết thương trên cánh tay của y đã lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thấy cảnh này, mắt Diệp Quân chợt sáng lên: "Tiêu huynh, đan dược này của huynh có nhiều không?"
Tiêu Qua do dự một lúc rồi đáp: "Cũng không nhiều lắm!"
Diệp Quân nháy mắt: "Có thể cho ta mượn hai viên không? Chút nữa có thể phải liều mạng, có viên đan dược này thì phần thắng lớn hơn một ít!"
Tiêu Qua chần chừ một lát rồi nói: "Được!"
Nói rồi y xoè bàn tay ra, hai viên đan dược bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: "Đa tạ!"
Tiêu Qua hít vào một hơi rồi nói: "Diệp huynh, ta đi gõ cửa, huynh chuẩn bị đi!"
Diệp Quân gật đầu.
Tiêu Qua đi tới trước cánh cửa sáng, sau đó gõ cửa, tiếp đó y lập tức lùi lại sau mười mấy trượng.
Cánh cửa sáng chợt mở ra, một chiếc rìu lớn phi ra ngoài!
Sắc mặt Tiêu Qua chợt thay đổi, nhưng không hề khiếp sợ, y bước lên trước một bước, tay phải cầm thương đâm lên: "Quán Xuyên Ngân Hà!"
Lời vừa dứt, vô số thương ý cùng thương mang phun trào ra từ mũi thương.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Diệp Quân thầm kinh ngạc!
Tên này thật sự là cường giả cảnh giới Thần Phách hàng thật giá thật!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thần Phách, đúng là yêu nghiệt!
Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp xông lên!
Ầm!
Nhát thương này của Tiêu Qua đã đâm thẳng lên chiếc rìu lớn đó!
Đối đầu trực diện!
Ầm ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, vô số thương mang và thương ảnh vỡ nát, Tiêu Qua liên tục lùi về sau. Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lướt đến phía sau chiếc rìu lớn đó, sau đó hắn mạnh mẽ chém một kiếm.
Ầm!
Đường kiếm hạ xuống, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh rớt xuống đất, cứ như có gì đó đã bị Diệp Quân chặt đứt, nhưng chẳng mấy chốc, chiếc rìu lớn kia bỗng khẽ động đậy!
Thấy vậy, Diệp Quân vội gọi: "Mau tới đây!"
Nhanh như chớp, Tiêu Qua bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn vội nói: "Người bên trong cánh cửa đang muốn thu hồi nó về, chúng ta đem nó ra xa một chút!"
Nói rồi hai người lập tức ôm chiếc rìu lớn bay ra xa. Hai người chạy nhanh như thỏ, chớp mắt đã chạy được mấy trăm trượng. Lúc này, chiếc rìu trong tay hai người đã không còn động đậy nữa!
Thấy vậy, hai người đồng thời thở phào một hơi.
Như nghĩ ra điều gì, Diệp Quân lại nói: "Không được, bỏ nó vào trong trận pháp dịch chuyển kia!"
Nói rồi hai người vứt nó vào trận pháp dịch chuyển thông đến tầng thứ tám kia.
Chiếc rìu vừa vào trận pháp dịch chuyển thì trận pháp đã khởi động, chiếc rìu biến mất!
Hai người lại thở phào nhẹ nhõm!
Lúc này, trong cánh cửa sáng kia lại vang lên tiếng bước chân!
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người chợt trở nên nặng nề!
Bấy giờ, một người khổng lồ cao to chậm rãi đi ra ngoài, mà trong tay gã đang nắm một chiếc rìu lớn!
Thấy vậy, vẻ mặt của hai người cứng đờ.
Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó nói: "Tiêu huynh, huynh lại đứng đỡ! Ta tập kích!"
Tiêu Qua run giọng: "Diệp huynh, thế này ai mà đỡ nổi?"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, không thèm trả lời! Diệp Quân nhìn cánh cửa sáng kia, chấn động nói: "Chiếc rìu này kỳ lạ quá!"
Nói thật đến giờ lòng hắn còn thấy sợ hãi!
Mẹ kiếp!
Nếu vừa rồi chiếc rìu kia bổ về phía hắn thì dù hắn không chết cũng phải bị thương nặng!
Mạnh quá đi mất!
Tiêu Qua lau vết máu nơi khoé miệng. Y nhìn Diệp Quân, không hề giận. Mới đầu là y muốn bẫy người ta, bây giờ bị người ta lừa, chỉ có thể nói rằng tài năng của mình không bằng người!
Đàn ông, thắng được thì thua được!
Đàn ông thua không chịu nhận mới mất mặt!
Diệp Quân lại hỏi: "Tiêu huynh, bên trong cánh cửa kia là ai vậy?"
Tiêu Qua lắc đầu: "Ta không biết!"
Diệp Quân nhíu mày: "Huynh chưa từng gặp người bên trong à?"
Tiêu Qua khẽ lắc đầu: "Ta còn không đỡ được rìu thì sao có thể gặp được người trong đó chứ?"
Nói rồi y nhìn cánh cửa sáng kia: "Chỗ này là những cường giả năm xưa của tổng viện để lại, chắc chắn không phải hạng tầm thường. Đáng tiếc, từ lúc thư viện Nam Châu được thành lập, chưa có ai phá được cánh cửa này, thiên tài các đời đều dừng bước ở đây!"
Diệp Quân đột nhiên nói: "Hợp tác không?"
Tiêu Qua nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: "Hợp tác?"
Diệp Quân gật đầu: "Chiếc rìu kia quá lợi hại, hai chúng ta đều không phải đối thủ, nhưng nếu chúng ta hợp tác với nhau thì cũng có thể thử xem!"
Tiêu Qua đánh giá Diệp Quân một lượt, sau đó nói: "Huynh chắc không?"
Diệp Quân gật đầu: "Nhưng ta phải nói trước, không được bán đứng đồng đội đâu đấy".
Tiêu Qua trầm giọng đáp: "Huynh không bán đứng ta thì ta cũng vậy!"
Diệp Quân nói: "Huynh đứng phía trước đỡ, ta phá chiếc rìu này từ bên hông!"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Huynh đứng đỡ được không? Ta tập kích từ bên hông!"
Diệp Quân nói: "Vừa nãy ta đã nhìn thấy thương của huynh rồi. Thương của huynh khí thế dồi dào, uyển chuyển linh hoạt, sức mạnh vô cùng bá đạo, hơn nữa còn tu luyện ra cả thương mang. Tuy sức lực của huynh không bằng sức mạnh của chiếc rìu lớn kia, nhưng cũng không thua kém quá nhiều!"
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân: "Huynh không cần khen ta, ta không muốn đỡ!"
Nói rồi y chìa cánh tay phải ra: "Huynh xem, tay ta đã bị thương rồi! Còn đang chảy máu đây!"
Diệp Quân đột nhiên xoè tay ra, một thanh khí kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn tuỳ ý vung tay, kiếm quang loé sáng, tốc độ cực nhanh!
Mắt Tiêu Qua bỗng sáng lên: "Diệp huynh, huynh là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu: "Kiếm tu! Năng lượng của huynh rất mạnh, thích hợp đứng chính diện chống đỡ. Ta là kiếm tu, tốc độ của ta rất nhanh, thích hợp tập kích từ bên hông!"
Tiêu Qua trầm lặng.
Diệp Quân nhìn y: "Lẽ nào huynh không muốn xem bên trong có gì sao?"
Sau một lúc im lặng, Tiêu Qua cắn răng nói: "Liều một phen!"
Diệp Quân gật đầu: "Huynh đi gõ cửa!"
Tiêu Qua trầm giọng nói: "Ta trị thương đã!"
Nói xong y lấy ra một viên đan dược to bằng ngón tay rồi nuốt vào. Chẳng mấy chốc, vết thương trên cánh tay của y đã lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thấy cảnh này, mắt Diệp Quân chợt sáng lên: "Tiêu huynh, đan dược này của huynh có nhiều không?"
Tiêu Qua do dự một lúc rồi đáp: "Cũng không nhiều lắm!"
Diệp Quân nháy mắt: "Có thể cho ta mượn hai viên không? Chút nữa có thể phải liều mạng, có viên đan dược này thì phần thắng lớn hơn một ít!"
Tiêu Qua chần chừ một lát rồi nói: "Được!"
Nói rồi y xoè bàn tay ra, hai viên đan dược bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: "Đa tạ!"
Tiêu Qua hít vào một hơi rồi nói: "Diệp huynh, ta đi gõ cửa, huynh chuẩn bị đi!"
Diệp Quân gật đầu.
Tiêu Qua đi tới trước cánh cửa sáng, sau đó gõ cửa, tiếp đó y lập tức lùi lại sau mười mấy trượng.
Cánh cửa sáng chợt mở ra, một chiếc rìu lớn phi ra ngoài!
Sắc mặt Tiêu Qua chợt thay đổi, nhưng không hề khiếp sợ, y bước lên trước một bước, tay phải cầm thương đâm lên: "Quán Xuyên Ngân Hà!"
Lời vừa dứt, vô số thương ý cùng thương mang phun trào ra từ mũi thương.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Diệp Quân thầm kinh ngạc!
Tên này thật sự là cường giả cảnh giới Thần Phách hàng thật giá thật!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thần Phách, đúng là yêu nghiệt!
Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp xông lên!
Ầm!
Nhát thương này của Tiêu Qua đã đâm thẳng lên chiếc rìu lớn đó!
Đối đầu trực diện!
Ầm ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, vô số thương mang và thương ảnh vỡ nát, Tiêu Qua liên tục lùi về sau. Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lướt đến phía sau chiếc rìu lớn đó, sau đó hắn mạnh mẽ chém một kiếm.
Ầm!
Đường kiếm hạ xuống, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh rớt xuống đất, cứ như có gì đó đã bị Diệp Quân chặt đứt, nhưng chẳng mấy chốc, chiếc rìu lớn kia bỗng khẽ động đậy!
Thấy vậy, Diệp Quân vội gọi: "Mau tới đây!"
Nhanh như chớp, Tiêu Qua bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn vội nói: "Người bên trong cánh cửa đang muốn thu hồi nó về, chúng ta đem nó ra xa một chút!"
Nói rồi hai người lập tức ôm chiếc rìu lớn bay ra xa. Hai người chạy nhanh như thỏ, chớp mắt đã chạy được mấy trăm trượng. Lúc này, chiếc rìu trong tay hai người đã không còn động đậy nữa!
Thấy vậy, hai người đồng thời thở phào một hơi.
Như nghĩ ra điều gì, Diệp Quân lại nói: "Không được, bỏ nó vào trong trận pháp dịch chuyển kia!"
Nói rồi hai người vứt nó vào trận pháp dịch chuyển thông đến tầng thứ tám kia.
Chiếc rìu vừa vào trận pháp dịch chuyển thì trận pháp đã khởi động, chiếc rìu biến mất!
Hai người lại thở phào nhẹ nhõm!
Lúc này, trong cánh cửa sáng kia lại vang lên tiếng bước chân!
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người chợt trở nên nặng nề!
Bấy giờ, một người khổng lồ cao to chậm rãi đi ra ngoài, mà trong tay gã đang nắm một chiếc rìu lớn!
Thấy vậy, vẻ mặt của hai người cứng đờ.
Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó nói: "Tiêu huynh, huynh lại đứng đỡ! Ta tập kích!"
Tiêu Qua run giọng: "Diệp huynh, thế này ai mà đỡ nổi?"
Danh sách chương