Trong phòng, ông lão mặc đồ xám và Phí Bán Thanh đều đang nhìn Diệp Quân.
Ánh mắt hai người hiện lên vẻ ngờ vực.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, bà ấy kéo Diệp Quân khẽ nói: “Sao thế?”
Nghe thế Diệp Quân lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Không có gì, chỉ là ta có cảm giác như từng quen biết”.
Dứt lời, hắn lắc đầu cười nói: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Phí Bán Thanh nhìn bức chân dung trên tường, sau đó cũng đi theo.
…
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn công pháp tu luyện cấp Thiên trong tay: “Đạo sư…”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi! Chút tiền thôi mà”.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó xòe bàn tay ra, một thứ màu đen xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh mở hộp ra xem, bên trong là một viên nội đan yêu thú cấp Thiên.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Làm gì đây? Không muốn nợ ơn ta à?”
Diệp Quân vội nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi ngại thôi…”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ngươi là học sinh của ta, ta đưa công pháp tu luyện cho ngươi, đây là điều hiển nhiên, hơn nữa ngươi đã từng nói muốn giúp thư viện lấy được hạng nhất trong cuộc tỷ võ nên ngươi không cần cảm thấy nợ ta gì cả”.
Diệp Quân định nói gì đó nhưng Phí Bán Thanh lại xoay người biến mất.
Diệp Quân nhất thời không biết làm sao.
Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân đang định bắt đầu tu luyện thì đúng lúc này một chàng trai chặn hắn lại.
Chàng trai này có dáng người vạm vỡ, mặc một bộ đồ vừa sát cơ thể màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Gã liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngươi là?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Tôn Hùng”.
Tôn Hùng!
Một trong ba thiên tài!
Diệp Quân nhìn Tôn Hùng: “Có việc gì hả?”
Tôn Hùng cười nói: “Lên đài sinh tử”.
Lên đài sinh tử!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Được thôi!”
Tôn Hùng bật cười: “Chưa kể những cái khác, ngươi quả thật có gan lắm! Đi thôi”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đằng xa.
Đầu ngón chân Diệp Quân nhún lên rồi bay lên trời, sau đó đi sang đó.
Nguyên nhân? Hắn không hỏi.
Tại sao?
Không cần thiết.
Ngươi muốn đánh thì đánh thôi.
Không lâu sau, Diệp Quân đi theo lên một đỉnh núi, trên đỉnh núi này có một võ đài được làm bằng đá xanh cực lớn, dài rộng hàng ngàn trượng, hai bên là vực sâu vạn trượng, mà xung quanh còn có các cột đá dài mười trượng dựng đứng.
Đài sinh tử.
Trong thư viện Quan Huyên, nếu hai bên không thể giải quyết được mâu thuẫn thì có thể hẹn nhau lên đài sinh tử.
Một khi lên đài sinh tử thì sống chết đều nghe mệnh trời.
Chuyện Diệp Quân và Tôn Hùng lên đài sinh tử lập tức được truyền đi khắp thư viện Quan Huyên, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh đài sinh tử.
Trên một bục cao nào đó, Phí Bán Thanh lẳng lặng nhìn Diệp Quân ở phía xa, bà ấy không ngăn cản.
Tại sao lại ngăn cản hắn?
Phong cách làm người của bà ấy là không gây chuyện nhưng không thể sợ hãi.
Người khác đến khiêu chiến, nếu Diệp Quân không nhận lời khiêu chiến, bà ấy ngược lại sẽ xem thường hắn.
Lúc này Lục Trầm xuất hiện bên cạnh Phí Bán Thanh, lão nhìn Diệp Quân: “Có người đang âm thầm khiêu khích đằng sau”.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta biết”.
Lục Trầm nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy nói: “Thôi kệ, tranh đấu của bọn trẻ thì để chúng tranh đấu đi”.
Lục Trầm gật đầu.
Thư viện Quan Huyên không phải là đất thánh cửa phật, nơi này cho phép tranh đấu, nếu không tranh đấu thì những học sinh này đều trở thành mọt sách, không có máu tanh thì thư viện Quan Huyên mới thật sự toang.
Điều đáng nói là tất cả những người đứng đầu thư viện Quan Huyên trong quá khứ đều là những người chiến thắng trong cung đấu trước đó.
Lúc này một ông lão xuất hiện.
Người đến chính là Tống Từ.
Tống Từ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, vẻ mặt hơi phức tạp.
Hôm đó Diệp Quân suýt nữa trở thành học sinh của ông ta, nhưng cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ giao vị trí này cho Lý Xuyên nhà họ Lý.
Ông ta không ngờ thiếu niên này vẫn đến thư viện Quan Huyên.
Trên đài sinh tử ở đằng xa.
Tôn Hùng nhìn Diệp Quân: “Ra tay đi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn bỗng lao về trước, tốc độ cực kỳ nhanh như xé tan không khí.
Tôn Hùng nheo mắt lại, tay phải siết chặt, một ngọn lửa bỗng ngưng tụ trong lòng bàn tay gã, ngay sau đó gã cũng lao về trước rồi tung cú đấm vào Diệp Quân.
Bụp bụp!
Nhìn thấy quyền lửa lao đến, Diệp Quân nheo mắt, ngay lúc nắm đấm hai người sắp chạm nhau, nắm đấm ở tay phải của Diệp Quân bỗng biến thành chưởng, sau đó đánh về phía cổ họng Tôn Hùng dọc theo cánh tay gã.
Gần như cùng một lúc, nắm đấm của Tôn Hùng cũng đánh đến trước ngực Diệp Quân.
Rắc!
Soạt!
Hai người đều lùi về sau cùng một lúc.
Thấy thế sắc mặt Lục Trầm đứng trên cột đá trở nên nghiêm nghị: “Cách đánh bạt mạng này là bà dạy nó sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu, bà ấy nhìn Diệp Quân, vẻ mặt cũng khá phức tạp.
Tên này đúng là dám đùa giỡn với mạng sống.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân vẫn chưa lùi xuống, nôn ra máu nhưng sau đó hắn cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, sau đó lao về phía trước giống như một con báo lao về phía Tôn Hùng.
Lúc này Tôn Hùng trợn tròn hai mắt, tay phải sống chết bảo vệ cổ họng mình, thất khiếu của gã đang chảy máu.
Gã cũng không ngờ chàng trai trước mặt này lại dùng cách đánh bạt mạng này.
Sức của gã rất mạnh nhưng tốc độ của gã không đủ nên mới bị Diệp Quân đánh bị thương.
Cổ họng bị va chạm mạnh khiến gã bị thương nặng, nhưng thấy Diệp Quân lao đến, ánh mắt gã lóe lên vẻ hung dữ. Mặc kệ cổ họng đang cực kỳ đau đớn lao đến trước, gã lần nữa dùng nắm đấm đánh Diệp Quân, lần này trên tay phải gã tỏa ra ngọn lửa hừng hực.
Thấy Tôn Hùng liều mạng đánh đến, Diệp Quân lại bỗng thuận thế lăn sang bên phải, kéo giãn khoảng cách với Tôn Hùng.
Ánh mắt hai người hiện lên vẻ ngờ vực.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, bà ấy kéo Diệp Quân khẽ nói: “Sao thế?”
Nghe thế Diệp Quân lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Không có gì, chỉ là ta có cảm giác như từng quen biết”.
Dứt lời, hắn lắc đầu cười nói: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Phí Bán Thanh nhìn bức chân dung trên tường, sau đó cũng đi theo.
…
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn công pháp tu luyện cấp Thiên trong tay: “Đạo sư…”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi! Chút tiền thôi mà”.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó xòe bàn tay ra, một thứ màu đen xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh mở hộp ra xem, bên trong là một viên nội đan yêu thú cấp Thiên.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Làm gì đây? Không muốn nợ ơn ta à?”
Diệp Quân vội nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi ngại thôi…”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ngươi là học sinh của ta, ta đưa công pháp tu luyện cho ngươi, đây là điều hiển nhiên, hơn nữa ngươi đã từng nói muốn giúp thư viện lấy được hạng nhất trong cuộc tỷ võ nên ngươi không cần cảm thấy nợ ta gì cả”.
Diệp Quân định nói gì đó nhưng Phí Bán Thanh lại xoay người biến mất.
Diệp Quân nhất thời không biết làm sao.
Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân đang định bắt đầu tu luyện thì đúng lúc này một chàng trai chặn hắn lại.
Chàng trai này có dáng người vạm vỡ, mặc một bộ đồ vừa sát cơ thể màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Gã liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngươi là?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Tôn Hùng”.
Tôn Hùng!
Một trong ba thiên tài!
Diệp Quân nhìn Tôn Hùng: “Có việc gì hả?”
Tôn Hùng cười nói: “Lên đài sinh tử”.
Lên đài sinh tử!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Được thôi!”
Tôn Hùng bật cười: “Chưa kể những cái khác, ngươi quả thật có gan lắm! Đi thôi”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đằng xa.
Đầu ngón chân Diệp Quân nhún lên rồi bay lên trời, sau đó đi sang đó.
Nguyên nhân? Hắn không hỏi.
Tại sao?
Không cần thiết.
Ngươi muốn đánh thì đánh thôi.
Không lâu sau, Diệp Quân đi theo lên một đỉnh núi, trên đỉnh núi này có một võ đài được làm bằng đá xanh cực lớn, dài rộng hàng ngàn trượng, hai bên là vực sâu vạn trượng, mà xung quanh còn có các cột đá dài mười trượng dựng đứng.
Đài sinh tử.
Trong thư viện Quan Huyên, nếu hai bên không thể giải quyết được mâu thuẫn thì có thể hẹn nhau lên đài sinh tử.
Một khi lên đài sinh tử thì sống chết đều nghe mệnh trời.
Chuyện Diệp Quân và Tôn Hùng lên đài sinh tử lập tức được truyền đi khắp thư viện Quan Huyên, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh đài sinh tử.
Trên một bục cao nào đó, Phí Bán Thanh lẳng lặng nhìn Diệp Quân ở phía xa, bà ấy không ngăn cản.
Tại sao lại ngăn cản hắn?
Phong cách làm người của bà ấy là không gây chuyện nhưng không thể sợ hãi.
Người khác đến khiêu chiến, nếu Diệp Quân không nhận lời khiêu chiến, bà ấy ngược lại sẽ xem thường hắn.
Lúc này Lục Trầm xuất hiện bên cạnh Phí Bán Thanh, lão nhìn Diệp Quân: “Có người đang âm thầm khiêu khích đằng sau”.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta biết”.
Lục Trầm nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy nói: “Thôi kệ, tranh đấu của bọn trẻ thì để chúng tranh đấu đi”.
Lục Trầm gật đầu.
Thư viện Quan Huyên không phải là đất thánh cửa phật, nơi này cho phép tranh đấu, nếu không tranh đấu thì những học sinh này đều trở thành mọt sách, không có máu tanh thì thư viện Quan Huyên mới thật sự toang.
Điều đáng nói là tất cả những người đứng đầu thư viện Quan Huyên trong quá khứ đều là những người chiến thắng trong cung đấu trước đó.
Lúc này một ông lão xuất hiện.
Người đến chính là Tống Từ.
Tống Từ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, vẻ mặt hơi phức tạp.
Hôm đó Diệp Quân suýt nữa trở thành học sinh của ông ta, nhưng cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ giao vị trí này cho Lý Xuyên nhà họ Lý.
Ông ta không ngờ thiếu niên này vẫn đến thư viện Quan Huyên.
Trên đài sinh tử ở đằng xa.
Tôn Hùng nhìn Diệp Quân: “Ra tay đi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn bỗng lao về trước, tốc độ cực kỳ nhanh như xé tan không khí.
Tôn Hùng nheo mắt lại, tay phải siết chặt, một ngọn lửa bỗng ngưng tụ trong lòng bàn tay gã, ngay sau đó gã cũng lao về trước rồi tung cú đấm vào Diệp Quân.
Bụp bụp!
Nhìn thấy quyền lửa lao đến, Diệp Quân nheo mắt, ngay lúc nắm đấm hai người sắp chạm nhau, nắm đấm ở tay phải của Diệp Quân bỗng biến thành chưởng, sau đó đánh về phía cổ họng Tôn Hùng dọc theo cánh tay gã.
Gần như cùng một lúc, nắm đấm của Tôn Hùng cũng đánh đến trước ngực Diệp Quân.
Rắc!
Soạt!
Hai người đều lùi về sau cùng một lúc.
Thấy thế sắc mặt Lục Trầm đứng trên cột đá trở nên nghiêm nghị: “Cách đánh bạt mạng này là bà dạy nó sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu, bà ấy nhìn Diệp Quân, vẻ mặt cũng khá phức tạp.
Tên này đúng là dám đùa giỡn với mạng sống.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân vẫn chưa lùi xuống, nôn ra máu nhưng sau đó hắn cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, sau đó lao về phía trước giống như một con báo lao về phía Tôn Hùng.
Lúc này Tôn Hùng trợn tròn hai mắt, tay phải sống chết bảo vệ cổ họng mình, thất khiếu của gã đang chảy máu.
Gã cũng không ngờ chàng trai trước mặt này lại dùng cách đánh bạt mạng này.
Sức của gã rất mạnh nhưng tốc độ của gã không đủ nên mới bị Diệp Quân đánh bị thương.
Cổ họng bị va chạm mạnh khiến gã bị thương nặng, nhưng thấy Diệp Quân lao đến, ánh mắt gã lóe lên vẻ hung dữ. Mặc kệ cổ họng đang cực kỳ đau đớn lao đến trước, gã lần nữa dùng nắm đấm đánh Diệp Quân, lần này trên tay phải gã tỏa ra ngọn lửa hừng hực.
Thấy Tôn Hùng liều mạng đánh đến, Diệp Quân lại bỗng thuận thế lăn sang bên phải, kéo giãn khoảng cách với Tôn Hùng.
Danh sách chương