Thư viện Quan Huyên có ba đại đạo sư là Phí Bán Thanh, Tiêu Các, Tống Từ.
Trước kia Tống Từ suýt nữa nhận Diệp Quân là học sinh, dĩ nhiên không phải là học sinh sau cùng.
Một đạo sư có thể có rất nhiều học sinh, nhưng học sinh sau cùng chỉ có một, mà Nạp Ca Lan chính là học sinh sau cùng của Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Chuyến này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không được bình yên.
Diệp Quân bỗng nói: “Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đúng thế! Nhớ lấy, ngươi đừng gây chuyện cho ta nhưng cũng đừng sợ ai, nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, nếu ngươi đánh thua một người trong thế hệ trẻ, ta sẽ không cứu vãn được cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ai dám ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.
Phí Bán Thanh nhìn hai người: “Các ngươi nói chuyện đi”.
Nói rồi bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sân khấu lớn hơn rồi”.
Phải nói rằng hắn cũng rất mong chờ thư viện Quan Huyên.
Đây là thế lực lớn mạnh nhất Nam Châu.
Ở đó có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân sau đó cười nói: “Tại sao ta cứ cảm thấy chuyến này huynh đi sẽ có chuyện nhỉ?”
Diệp Quân cười nói: “Còn cách nào khác nữa, vị hôn thê của ta đẹp quá mà”.
Nạp Lan Ca cong môi nói: “Trong thư viện có nhiều cô gái đẹp lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Thiên hạ này người đẹp nhiều đến thế nào? Nhưng đó có liên quan gì đến ta? Nếu cứ gặp được một người đẹp rồi thích một người, thế chẳng phải ta biến thành ngựa giống rồi sao?”
Nạp Lan Ca nói: “Ta từng đọc một cuốn sách, tác giả nói háo sắc là bản tính của đàn ông, huynh nghĩ sao?”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta có thể không trả lời được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Được”.
Diệp Quân bật cười.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn bầu trời, cô vuốt nhẹ tóc mai, khẽ nói: “Huynh nghĩ tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội ghét ở bên ta sao?”
Nạp Lan Ca lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không ghét ở cạnh muội”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy tương lai cứ giao cho ý trời đi”.
Lúc này một cơn gió thổi đến.
Nhiệt độ trên thuyền mây lập tức giảm xuống.
Diệp Quân cởi áo ngoài của mình ra, sau đó khoác lên cho Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn bầu trời không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tiểu Ca, ta muốn nhờ muội làm một việc”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay phải ra.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười: “Kiếm!”
Vèo!
Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra từ trong người Diệp Quân, sau đó vững vàng rơi dưới chân hắn.
Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đạp lên kiếm, ngay sau đó dưới sự điều khiển của Diệp Quân, kiếm Hành Đạo biến thành một luồng kiếm quang bay ra.
Kiếm phá tan tầng mây bay lên trời.
Trong tầng mây, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca ngự kiếm bước đi, từng tầng tầng mây bị xé tan, liên tục vang lên tiếng phá tan không khí.
Hai tay Diệp Quân đỡ eo Nạp Lan Ca nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách.
Nạp Lan Ca đứng trước nhìn xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.
Cô chưa từng cười rạng rỡ như vậy.
Ngự kiếm phi hành!
Hễ là người tu luyện, có ai mà không thích ngự kiếm phi hành đâu? Phí Bán Thanh đứng trên thuyền mây trầm mặc nhìn hai người bay trên trời.
Ngự kiếm phi hành!
Bà ấy biết bà ấy vẫn đánh giá thấp học sinh mới thu nhận này.
Ngự kiếm phi hành không chỉ có truyền thừa kiếm đạo mà yêu cầu với kiếm cũng cực kỳ cao, dù là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu hiện giờ cũng không có một thanh kiếm nào có thể đạt đến yêu cầu này.
Tại sao một thiếu niên ở thành Hoang Cổ có thể có truyền thừa kiếm đạo?
Phí Bán Thanh có vô vàn điều ngờ vực.
Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu, xoay người đi khỏi đó.
Bà ấy không muốn ăn cơm chó!
…
Một lúc lâu sau, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca quay lại thuyền mây.
Cả người Nạp Lan Ca vẫn cảm thấy lâng lâng.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thích lắm”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Tiếc là bây giờ ta vẫn chưa có đủ thực lực, không thể xuyên qua tầng khí quyển để đi vào bầu trời sao, nhưng ta tin chắc ngày nay không còn quá xa, đến lúc đó ta sẽ dẫn muội vào trong trời sao ngắm vẻ đẹp của vũ trụ”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Hứa nhé”.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên”.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, thuyền mây khoác lên mình một chiếc áo giáp bạc.
Diệp Quân ngồi khoanh chân ở mũi thuyền mây, hắn nhắm mắt lại.
Vừa định tu luyện thì như nghĩ đến gì đó, hắn bỗng hỏi: “Tháp gia, ngươi biết thư viện Quan Huyên không?”
Một lúc sau, Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, vậy ngươi biết Kiếm Chủ Nhân Gian - viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tỏ ra vẻ khao khát: “Nghe đồn Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại trong thời đó, trấn áp tất cả… Mục tiêu của ta là trở thành cường giả tuyệt thế như Kiếm Chủ Nhân Gian, ta…”
“Dừng!”
Tiểu Tháp bỗng ngắt lời Diệp Quân: “Hay là ngươi đổi người khác làm mục tiêu đi?”
Diệp Quân cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đổi người khác làm mục tiêu, ta cho ngươi chút lợi ích”.
Diệp Quân: “…”
Trước kia Tống Từ suýt nữa nhận Diệp Quân là học sinh, dĩ nhiên không phải là học sinh sau cùng.
Một đạo sư có thể có rất nhiều học sinh, nhưng học sinh sau cùng chỉ có một, mà Nạp Ca Lan chính là học sinh sau cùng của Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Chuyến này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không được bình yên.
Diệp Quân bỗng nói: “Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đúng thế! Nhớ lấy, ngươi đừng gây chuyện cho ta nhưng cũng đừng sợ ai, nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, nếu ngươi đánh thua một người trong thế hệ trẻ, ta sẽ không cứu vãn được cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ai dám ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.
Phí Bán Thanh nhìn hai người: “Các ngươi nói chuyện đi”.
Nói rồi bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sân khấu lớn hơn rồi”.
Phải nói rằng hắn cũng rất mong chờ thư viện Quan Huyên.
Đây là thế lực lớn mạnh nhất Nam Châu.
Ở đó có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân sau đó cười nói: “Tại sao ta cứ cảm thấy chuyến này huynh đi sẽ có chuyện nhỉ?”
Diệp Quân cười nói: “Còn cách nào khác nữa, vị hôn thê của ta đẹp quá mà”.
Nạp Lan Ca cong môi nói: “Trong thư viện có nhiều cô gái đẹp lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Thiên hạ này người đẹp nhiều đến thế nào? Nhưng đó có liên quan gì đến ta? Nếu cứ gặp được một người đẹp rồi thích một người, thế chẳng phải ta biến thành ngựa giống rồi sao?”
Nạp Lan Ca nói: “Ta từng đọc một cuốn sách, tác giả nói háo sắc là bản tính của đàn ông, huynh nghĩ sao?”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta có thể không trả lời được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Được”.
Diệp Quân bật cười.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn bầu trời, cô vuốt nhẹ tóc mai, khẽ nói: “Huynh nghĩ tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội ghét ở bên ta sao?”
Nạp Lan Ca lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không ghét ở cạnh muội”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy tương lai cứ giao cho ý trời đi”.
Lúc này một cơn gió thổi đến.
Nhiệt độ trên thuyền mây lập tức giảm xuống.
Diệp Quân cởi áo ngoài của mình ra, sau đó khoác lên cho Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn bầu trời không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tiểu Ca, ta muốn nhờ muội làm một việc”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay phải ra.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười: “Kiếm!”
Vèo!
Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra từ trong người Diệp Quân, sau đó vững vàng rơi dưới chân hắn.
Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đạp lên kiếm, ngay sau đó dưới sự điều khiển của Diệp Quân, kiếm Hành Đạo biến thành một luồng kiếm quang bay ra.
Kiếm phá tan tầng mây bay lên trời.
Trong tầng mây, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca ngự kiếm bước đi, từng tầng tầng mây bị xé tan, liên tục vang lên tiếng phá tan không khí.
Hai tay Diệp Quân đỡ eo Nạp Lan Ca nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách.
Nạp Lan Ca đứng trước nhìn xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.
Cô chưa từng cười rạng rỡ như vậy.
Ngự kiếm phi hành!
Hễ là người tu luyện, có ai mà không thích ngự kiếm phi hành đâu? Phí Bán Thanh đứng trên thuyền mây trầm mặc nhìn hai người bay trên trời.
Ngự kiếm phi hành!
Bà ấy biết bà ấy vẫn đánh giá thấp học sinh mới thu nhận này.
Ngự kiếm phi hành không chỉ có truyền thừa kiếm đạo mà yêu cầu với kiếm cũng cực kỳ cao, dù là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu hiện giờ cũng không có một thanh kiếm nào có thể đạt đến yêu cầu này.
Tại sao một thiếu niên ở thành Hoang Cổ có thể có truyền thừa kiếm đạo?
Phí Bán Thanh có vô vàn điều ngờ vực.
Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu, xoay người đi khỏi đó.
Bà ấy không muốn ăn cơm chó!
…
Một lúc lâu sau, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca quay lại thuyền mây.
Cả người Nạp Lan Ca vẫn cảm thấy lâng lâng.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thích lắm”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Tiếc là bây giờ ta vẫn chưa có đủ thực lực, không thể xuyên qua tầng khí quyển để đi vào bầu trời sao, nhưng ta tin chắc ngày nay không còn quá xa, đến lúc đó ta sẽ dẫn muội vào trong trời sao ngắm vẻ đẹp của vũ trụ”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Hứa nhé”.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên”.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, thuyền mây khoác lên mình một chiếc áo giáp bạc.
Diệp Quân ngồi khoanh chân ở mũi thuyền mây, hắn nhắm mắt lại.
Vừa định tu luyện thì như nghĩ đến gì đó, hắn bỗng hỏi: “Tháp gia, ngươi biết thư viện Quan Huyên không?”
Một lúc sau, Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, vậy ngươi biết Kiếm Chủ Nhân Gian - viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tỏ ra vẻ khao khát: “Nghe đồn Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại trong thời đó, trấn áp tất cả… Mục tiêu của ta là trở thành cường giả tuyệt thế như Kiếm Chủ Nhân Gian, ta…”
“Dừng!”
Tiểu Tháp bỗng ngắt lời Diệp Quân: “Hay là ngươi đổi người khác làm mục tiêu đi?”
Diệp Quân cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đổi người khác làm mục tiêu, ta cho ngươi chút lợi ích”.
Diệp Quân: “…”
Danh sách chương