Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Nam Khô: "Cách đây không lâu ta đã thu nhận thằng nhóc này làm đệ tử, bây giờ hắn là học sinh của thư viện Quan Huyên rồi, nhà họ Nam không được gây rắc rối cho hắn nữa, nếu không ta xem như là nhà họ Nam các ông đang tuyên chiến với ta!"
Nam Khô vội cười xoà: "Phí đạo sư, hiểu lầm thôi! Nếu như biết cậu ấy là học sinh của cô từ trước, thì bọn ta nào dám làm phiền cậu ấy! Hiểu lầm thôi mà!"
Phí Bán Thanh liếc nhìn Nam Khô một cái: "Nếu gia tộc họ Diệp chết một người thì nhà họ Nam sẽ chết hai người!"
Nói rồi bà ấy đưa Diệp Quân quay người rời đi!
Phía sau, Nam Khô vẫn luôn giữ nụ cười nịnh.
Không hề tức giận chút nào!
Diệp Quân quay đầu nhìn Nam Khô, lão ta vẫn đang cười, không hề tỏ ý bất mãn hay thù địch.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống!
Mẹ kiếp!
Sợ nhất là loại người nhẫn nhục được đến mức này!
Loại người này, bên ngoài thì cười hỉ hả, nhưng âm mưu quỷ kế thì khiến người ta đau đầu nhất.
Lúc này Phí Bán Thanh chợt lên tiếng: "Đừng nhìn nữa!"
Diệp Quân thôi không nhìn nữa, hắn nói: "Đạo sư, lão già này không phải người tốt!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Thế ngươi thì tốt?"
Diệp Quân cười, không đáp lời.
Phí Bán Thanh bình thản nói: "Nếu vừa rồi ông ta dám tỏ ra chút bất mãn nào, ta dám giết ông ta luôn tại đó!"
Diệp Quân hơi do dự rồi nói: "Không phải người ta nói thực lực của ba đại thế gia có thể so sánh với thư viện Quan Huyên sao?"
Phí Bán Thanh trả lời: "Ở Nam Châu, đúng là không thể xem thường thực lực của ba đại thế gia, nhưng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chỉ là một phân viện nho nhỏ ở hạ giới thôi, bên trên bọn ta có lãnh đạo, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có cái lông, mà lông cũng không có nữa!"
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phí Bán Thanh nói tiếp: "Sống ở thế đạo này, đơn thương độc mã không có ích gì đâu, ra ngoài xông pha, phải có chỗ dựa!"
Diệp Quân gật đầu: "Hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân tới trước mặt một người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta còn có một chàng trai áo trắng.
Thấy Phí Bán Thanh, người đàn ông trung niên chợt mỉm cười: "Phí đạo sư, hai mươi năm rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ!"
Nghe vậy, Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh một cái, tuổi không còn trẻ nữa!
Phí Bán Thanh thản nhiên đáp: "Tả đạo sư, qua nhiều năm rồi mà sao thực lực của ngươi không tiến triển tí nào vậy?"
Tả đạo sư cười ha ha, sau đó nhìn Diệp Quân: "Đây là học trò của cô à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân cười nói: "Dáng vẻ hiên ngang, trầm ổn bình tĩnh, nhân tài!"
Nói rồi ông ta đột nhiên quay người: "Để hắn với học trò của ta cọ xát một lần nhé?"
Nghe vậy, chàng trai áo trắng bỗng nhìn Diệp Quân: "Mong các hạ chỉ giáo!"
Diệp Quân đang định lên tiếng, Phí đạo sư đã bình thản đáp: "Thôi khỏi! Hắn không giỏi đánh nhau, đứa giỏi đánh nhau ở thành Hoang Cổ rồi, không đến đây!"
Nói rồi, bà ấy nhìn chàng trai áo trắng kia một cái, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi!
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân đã rời đi xa hỏi: "Thấy người này thế nào?"
Chàng trai áo trắng lắc đầu: "Người này rất trầm ổn bình tĩnh, ngoài điều này ra thì học trò không nhìn ra được gì nữa!"
Tả đạo sư cười hỏi: "Có biết vì sao ta muốn con cọ xát với hắn không?"
Chàng trai áo trắng khẽ cúi đầu hành lễ: "Mong sư phụ chỉ dạy!"
Tả đạo sư bình thản nói: "Vị Phí đạo sư này xưa nay luôn thích tranh mạnh háo thắng, nhưng lần này cô ta lại ngăn cản thiếu niên kia. Mà trước khi cô ta ngăn cản, thiếu niên kia không hề để lộ nét sợ hãi, cũng có nghĩa là hắn không sợ con! Nhưng vị Phí đạo sư này lại ngăn cản!"
Ông ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Chỉ có một cách giải thích là cô ta không muốn thiếu niên này để lộ thực lực trước mặt ta và con!"
Chàng trai áo trắng nhíu mày.
Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần sắp đến rồi, nếu tương lai gặp kẻ này, con nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được khinh thường!"
Chàng trai áo trắng khẽ hành lễ: "Học trò đã hiểu ạ!"
...
Ở nơi xa, trên đường đi, Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Có phải đạo sư không muốn ta để lộ thực lực?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Thanh niên áo trắng kia tên là Hàn Phổ, là một thiên tài siêu cấp của thư viện Quan Huyên ở Bắc Châu, chắc bây giờ y đang ở cảnh giới Thông U!"
Nghe vậy, Diệp Quân sững người!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thông U rồi sao? Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: "Nhưng y vẫn chưa phải là thiên tài đỉnh nhất thư viện Quan Huyên Bắc Châu!"
Diệp Quân rơi vào trầm mặc.
Phí Bán Thanh đột nhiên dừng lại, bà ấy nhìn thẳng Diệp Quân: "Ngươi đã từng nói, ngươi vô địch, người khác sao cũng được!"
Diệp Quân nghiêm túc đáp: "Ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chỉ cần thái độ tự tin này thôi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng âm thầm tự nhắc, nhất định phải nỗ lực hơn!
Núi cao còn có núi cao hơn!
Tuy mình là một kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch!
Chỉ có không ngừng nỗ lực, không ngừng nâng cấp bản thân thì tương lai mới có thể tự tin đối mặt với bất kỳ ai!
Phí Bán Thanh lại nói: "Mai đến thư viện, sau khi đến đó, chắc chắn ngươi sẽ gặp không ít rắc rối đâu!"
Diệp Quân hỏi: "Tiểu Ca?"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, phải thừa nhận bà ấy thấy khá kinh ngạc!
Thời gian ở cùng Diệp Quân không nhiều, nhưng dù là thủ đoạn hay là trí tuệ, thằng nhóc này cũng đều khiến bà ấy thấy rất bất ngờ!
Đúng là một người thông minh!
Phí Bán Thanh thôi không suy nghĩ nữa, khẽ gật đầu: "Tiểu Ca là thể chất Thánh Linh, thể chất này có tương lai rộng mở, cộng với tài năng vượt trội, hơn nữa dung mạo lại là tuyệt đỉnh ở thư viện, thế nên có không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi. Thêm vào đó, đám người này không chỉ có tài năng hơn người mà thân thế lai lịch lại càng vô cùng mạnh mẽ..."
Diệp Quân đột nhiên nói: "Lai lịch của ta cũng mạnh lắm!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, hắn cười: "Chỗ dựa của ta chính là người đấy, có người che chở, ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười ha ha: "Bớt nịnh hót đi, đạo sư ta đây không háo món này, ha ha..."
Nụ cười vô cùng xán lạn!
Nam Khô vội cười xoà: "Phí đạo sư, hiểu lầm thôi! Nếu như biết cậu ấy là học sinh của cô từ trước, thì bọn ta nào dám làm phiền cậu ấy! Hiểu lầm thôi mà!"
Phí Bán Thanh liếc nhìn Nam Khô một cái: "Nếu gia tộc họ Diệp chết một người thì nhà họ Nam sẽ chết hai người!"
Nói rồi bà ấy đưa Diệp Quân quay người rời đi!
Phía sau, Nam Khô vẫn luôn giữ nụ cười nịnh.
Không hề tức giận chút nào!
Diệp Quân quay đầu nhìn Nam Khô, lão ta vẫn đang cười, không hề tỏ ý bất mãn hay thù địch.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống!
Mẹ kiếp!
Sợ nhất là loại người nhẫn nhục được đến mức này!
Loại người này, bên ngoài thì cười hỉ hả, nhưng âm mưu quỷ kế thì khiến người ta đau đầu nhất.
Lúc này Phí Bán Thanh chợt lên tiếng: "Đừng nhìn nữa!"
Diệp Quân thôi không nhìn nữa, hắn nói: "Đạo sư, lão già này không phải người tốt!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Thế ngươi thì tốt?"
Diệp Quân cười, không đáp lời.
Phí Bán Thanh bình thản nói: "Nếu vừa rồi ông ta dám tỏ ra chút bất mãn nào, ta dám giết ông ta luôn tại đó!"
Diệp Quân hơi do dự rồi nói: "Không phải người ta nói thực lực của ba đại thế gia có thể so sánh với thư viện Quan Huyên sao?"
Phí Bán Thanh trả lời: "Ở Nam Châu, đúng là không thể xem thường thực lực của ba đại thế gia, nhưng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chỉ là một phân viện nho nhỏ ở hạ giới thôi, bên trên bọn ta có lãnh đạo, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có cái lông, mà lông cũng không có nữa!"
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phí Bán Thanh nói tiếp: "Sống ở thế đạo này, đơn thương độc mã không có ích gì đâu, ra ngoài xông pha, phải có chỗ dựa!"
Diệp Quân gật đầu: "Hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân tới trước mặt một người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta còn có một chàng trai áo trắng.
Thấy Phí Bán Thanh, người đàn ông trung niên chợt mỉm cười: "Phí đạo sư, hai mươi năm rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ!"
Nghe vậy, Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh một cái, tuổi không còn trẻ nữa!
Phí Bán Thanh thản nhiên đáp: "Tả đạo sư, qua nhiều năm rồi mà sao thực lực của ngươi không tiến triển tí nào vậy?"
Tả đạo sư cười ha ha, sau đó nhìn Diệp Quân: "Đây là học trò của cô à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân cười nói: "Dáng vẻ hiên ngang, trầm ổn bình tĩnh, nhân tài!"
Nói rồi ông ta đột nhiên quay người: "Để hắn với học trò của ta cọ xát một lần nhé?"
Nghe vậy, chàng trai áo trắng bỗng nhìn Diệp Quân: "Mong các hạ chỉ giáo!"
Diệp Quân đang định lên tiếng, Phí đạo sư đã bình thản đáp: "Thôi khỏi! Hắn không giỏi đánh nhau, đứa giỏi đánh nhau ở thành Hoang Cổ rồi, không đến đây!"
Nói rồi, bà ấy nhìn chàng trai áo trắng kia một cái, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi!
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân đã rời đi xa hỏi: "Thấy người này thế nào?"
Chàng trai áo trắng lắc đầu: "Người này rất trầm ổn bình tĩnh, ngoài điều này ra thì học trò không nhìn ra được gì nữa!"
Tả đạo sư cười hỏi: "Có biết vì sao ta muốn con cọ xát với hắn không?"
Chàng trai áo trắng khẽ cúi đầu hành lễ: "Mong sư phụ chỉ dạy!"
Tả đạo sư bình thản nói: "Vị Phí đạo sư này xưa nay luôn thích tranh mạnh háo thắng, nhưng lần này cô ta lại ngăn cản thiếu niên kia. Mà trước khi cô ta ngăn cản, thiếu niên kia không hề để lộ nét sợ hãi, cũng có nghĩa là hắn không sợ con! Nhưng vị Phí đạo sư này lại ngăn cản!"
Ông ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Chỉ có một cách giải thích là cô ta không muốn thiếu niên này để lộ thực lực trước mặt ta và con!"
Chàng trai áo trắng nhíu mày.
Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần sắp đến rồi, nếu tương lai gặp kẻ này, con nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được khinh thường!"
Chàng trai áo trắng khẽ hành lễ: "Học trò đã hiểu ạ!"
...
Ở nơi xa, trên đường đi, Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Có phải đạo sư không muốn ta để lộ thực lực?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Thanh niên áo trắng kia tên là Hàn Phổ, là một thiên tài siêu cấp của thư viện Quan Huyên ở Bắc Châu, chắc bây giờ y đang ở cảnh giới Thông U!"
Nghe vậy, Diệp Quân sững người!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thông U rồi sao? Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: "Nhưng y vẫn chưa phải là thiên tài đỉnh nhất thư viện Quan Huyên Bắc Châu!"
Diệp Quân rơi vào trầm mặc.
Phí Bán Thanh đột nhiên dừng lại, bà ấy nhìn thẳng Diệp Quân: "Ngươi đã từng nói, ngươi vô địch, người khác sao cũng được!"
Diệp Quân nghiêm túc đáp: "Ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chỉ cần thái độ tự tin này thôi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng âm thầm tự nhắc, nhất định phải nỗ lực hơn!
Núi cao còn có núi cao hơn!
Tuy mình là một kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch!
Chỉ có không ngừng nỗ lực, không ngừng nâng cấp bản thân thì tương lai mới có thể tự tin đối mặt với bất kỳ ai!
Phí Bán Thanh lại nói: "Mai đến thư viện, sau khi đến đó, chắc chắn ngươi sẽ gặp không ít rắc rối đâu!"
Diệp Quân hỏi: "Tiểu Ca?"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, phải thừa nhận bà ấy thấy khá kinh ngạc!
Thời gian ở cùng Diệp Quân không nhiều, nhưng dù là thủ đoạn hay là trí tuệ, thằng nhóc này cũng đều khiến bà ấy thấy rất bất ngờ!
Đúng là một người thông minh!
Phí Bán Thanh thôi không suy nghĩ nữa, khẽ gật đầu: "Tiểu Ca là thể chất Thánh Linh, thể chất này có tương lai rộng mở, cộng với tài năng vượt trội, hơn nữa dung mạo lại là tuyệt đỉnh ở thư viện, thế nên có không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi. Thêm vào đó, đám người này không chỉ có tài năng hơn người mà thân thế lai lịch lại càng vô cùng mạnh mẽ..."
Diệp Quân đột nhiên nói: "Lai lịch của ta cũng mạnh lắm!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, hắn cười: "Chỗ dựa của ta chính là người đấy, có người che chở, ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười ha ha: "Bớt nịnh hót đi, đạo sư ta đây không háo món này, ha ha..."
Nụ cười vô cùng xán lạn!
Danh sách chương