Mặc dù Diệp Quân cảm thấy rất đau ví nhưng vẫn đưa cho Tần Phong.
Tần Phong bật cười, cất chiếc nhẫn vào.
Diệp Quân lại kéo Tần Phong hỏi vài chuyện về tái tạo thân xác.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân chắp tay: “Tần huynh, sau này chúng ta có duyên gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tần Phong nhìn Diệp Quân đi khỏi đó, im lặng không nói gì.
Thật ra y vốn dĩ chỉ muốn làm quen với Diệp Quân, không nghĩ đến việc có thể làm thân với hắn, dù sao đối thủ của Diệp Quân cũng là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ.
Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, y đã thay đổi suy nghĩ.
Người này quá lợi hại.
Tiềm năng rất lớn.
Thế nên y chọn cách làm thân.
Bây giờ sở dĩ Tiên Bảo Các có thể lớn mạnh như vậy có một nguyên nhân quan trọng, đó là năm đó các chủ của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Muốn làm ăn thì phải hiểu đầu tư, ngoài sản nghiệp đầu tư còn phải học đầu tư vào con người.
Nếu sau này Diệp Quân có thể trở thành Kiếm Đế thì Tần Phong y là bạn của một Kiếm Đế, lúc đó tiếng nói của y ở Tiên Bảo Các sẽ khác hẳn.
Nội bộ Tiên Bảo Các cũng có tranh giành.
Phân lượng của thân phận là bạn của một Kiếm Đế không phải nặng bình thường.
…
Diệp Quân chưa đi khỏi Tiên Bảo Các mà đi tìm Mạc Nhã.
Hắn nghĩ vẫn nên tự mình đến cảm ơn.
Trong phòng, Mạc Nhã mỉm cười: “Chúc mừng Diệp công tử trở thành Kiếm Tiên”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mạc Nhã cô nương, cảm ơn cô lúc đầu đã giúp đỡ, mặc dù ta không quyền không thế nhưng sau này nếu Mạc Nhã cô nương có cần gì thì ta sẽ tận lực giúp đỡ”.
Nghe nói Mạc Nhã vui mừng, thật ra cô ta không cần Kiếm Đế, phân lượng của thân phận Kiếm Tiên rất nặng.
Mạc Nhã nói: “Diệp công tử, ngươi khách sáo quá”.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một chiếc hộp bay đến trước mặt Mạc Nhã.
Mạc Nhã khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Đây là năm viên long đan”.
Nghe thế vẻ mặt Mạc Nhã thay đổi, cô ta muốn từ chối, Diệp Quân cười nói: “Đây là chút tâm ý của ta, cô nhận đi”.
Mạc Nhã do dự nói: “Được rồi”.
Cô ta vừa nói vừa nhận lấy cái hộp, cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù từ lúc đầu, mục đích của cô ta rất rõ ràng nhưng phải nói người đàn ông trước mặt quả thật rất tốt.
Diệp Quân đứng dậy nói: “Mạc Nhã cô nương, ta không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Mạc Nhã gật đầu: “Diệp công tử đi thong thả”.
Diệp Quân ôm quyền, sau đó đứng lên đi khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Diệp Quân, Mạc Nhã khẽ nói: “Có thực lực, đẹp trai, lại còn tốt tính…”
Nói rồi cô ta không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng đỏ bừng.
...
Diệp Quân không đi thẳng đến thư viện Quan Huyên mà quay về Đạo Môn trước, vừa về đến Đạo Môn, Nam Lăng Nhất Nhất đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt cười rất tươi: “Đi tu luyện rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Thực lực của đệ chắc chắn đã tăng lên không ít nhỉ”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Cho tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Tự mình xem đi”.
Hắn vừa nói vừa đi đến đại điện.
Nam Lăng Nhất Nhất đứng đó tò mò, cô ấy mở chiếc nhẫn ra, mười mấy quyển trục cổ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Khi nhìn thấy mấy quyển trục này, cô ấy sửng sốt.
Những thứ này đều là vài thuật pháp, hơn nữa thấp nhất đã là cấp Thiên, trong đó còn có một cuốn tâm pháp tu luyện về thuật pháp, quan trọng nhất đây là cuốn tâm pháp cấp Thiên.
Cô ấy là một thần pháp sư, thích nhất là nghiên cứu thuật pháp nhưng tiếc là Đạo Môn quá nghèo, Đạo hòa thượng cũng chỉ hiểu sơ sơ về thuật pháp nên cô ấy tu luyện cũng cực kỳ khó khăn, cái gì cũng cần phải dựa vào bản thân tìm tòi mày mò.
Hơn nữa đến giờ cô ấy cũng không có một cuốn thuật pháp cấp cao nào.
Còn tâm pháp thì càng không có.
Nhìn mấy quyển trục trước mặt, Nam Lăng Nhất Nhất sửng sốt một lúc, một lúc sau cô ấy sờ nhẹ vào quyển trục đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy rất thích những quyển trục này.
Nhưng ...
Cô ấy càng để ý đến tâm ý của cậu thanh niên đó hơn.
Hôm đó cô ấy cũng chỉ tùy ý nói một câu.
Cậu thanh niên đó lại nhớ lời cô ấy.
Tần Phong bật cười, cất chiếc nhẫn vào.
Diệp Quân lại kéo Tần Phong hỏi vài chuyện về tái tạo thân xác.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân chắp tay: “Tần huynh, sau này chúng ta có duyên gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tần Phong nhìn Diệp Quân đi khỏi đó, im lặng không nói gì.
Thật ra y vốn dĩ chỉ muốn làm quen với Diệp Quân, không nghĩ đến việc có thể làm thân với hắn, dù sao đối thủ của Diệp Quân cũng là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ.
Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, y đã thay đổi suy nghĩ.
Người này quá lợi hại.
Tiềm năng rất lớn.
Thế nên y chọn cách làm thân.
Bây giờ sở dĩ Tiên Bảo Các có thể lớn mạnh như vậy có một nguyên nhân quan trọng, đó là năm đó các chủ của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Muốn làm ăn thì phải hiểu đầu tư, ngoài sản nghiệp đầu tư còn phải học đầu tư vào con người.
Nếu sau này Diệp Quân có thể trở thành Kiếm Đế thì Tần Phong y là bạn của một Kiếm Đế, lúc đó tiếng nói của y ở Tiên Bảo Các sẽ khác hẳn.
Nội bộ Tiên Bảo Các cũng có tranh giành.
Phân lượng của thân phận là bạn của một Kiếm Đế không phải nặng bình thường.
…
Diệp Quân chưa đi khỏi Tiên Bảo Các mà đi tìm Mạc Nhã.
Hắn nghĩ vẫn nên tự mình đến cảm ơn.
Trong phòng, Mạc Nhã mỉm cười: “Chúc mừng Diệp công tử trở thành Kiếm Tiên”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mạc Nhã cô nương, cảm ơn cô lúc đầu đã giúp đỡ, mặc dù ta không quyền không thế nhưng sau này nếu Mạc Nhã cô nương có cần gì thì ta sẽ tận lực giúp đỡ”.
Nghe nói Mạc Nhã vui mừng, thật ra cô ta không cần Kiếm Đế, phân lượng của thân phận Kiếm Tiên rất nặng.
Mạc Nhã nói: “Diệp công tử, ngươi khách sáo quá”.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một chiếc hộp bay đến trước mặt Mạc Nhã.
Mạc Nhã khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Đây là năm viên long đan”.
Nghe thế vẻ mặt Mạc Nhã thay đổi, cô ta muốn từ chối, Diệp Quân cười nói: “Đây là chút tâm ý của ta, cô nhận đi”.
Mạc Nhã do dự nói: “Được rồi”.
Cô ta vừa nói vừa nhận lấy cái hộp, cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù từ lúc đầu, mục đích của cô ta rất rõ ràng nhưng phải nói người đàn ông trước mặt quả thật rất tốt.
Diệp Quân đứng dậy nói: “Mạc Nhã cô nương, ta không làm phiền cô nữa, tạm biệt”.
Mạc Nhã gật đầu: “Diệp công tử đi thong thả”.
Diệp Quân ôm quyền, sau đó đứng lên đi khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Diệp Quân, Mạc Nhã khẽ nói: “Có thực lực, đẹp trai, lại còn tốt tính…”
Nói rồi cô ta không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng đỏ bừng.
...
Diệp Quân không đi thẳng đến thư viện Quan Huyên mà quay về Đạo Môn trước, vừa về đến Đạo Môn, Nam Lăng Nhất Nhất đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt cười rất tươi: “Đi tu luyện rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Thực lực của đệ chắc chắn đã tăng lên không ít nhỉ”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra rồi đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Cho tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Diệp Quân cười nói: “Tự mình xem đi”.
Hắn vừa nói vừa đi đến đại điện.
Nam Lăng Nhất Nhất đứng đó tò mò, cô ấy mở chiếc nhẫn ra, mười mấy quyển trục cổ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Khi nhìn thấy mấy quyển trục này, cô ấy sửng sốt.
Những thứ này đều là vài thuật pháp, hơn nữa thấp nhất đã là cấp Thiên, trong đó còn có một cuốn tâm pháp tu luyện về thuật pháp, quan trọng nhất đây là cuốn tâm pháp cấp Thiên.
Cô ấy là một thần pháp sư, thích nhất là nghiên cứu thuật pháp nhưng tiếc là Đạo Môn quá nghèo, Đạo hòa thượng cũng chỉ hiểu sơ sơ về thuật pháp nên cô ấy tu luyện cũng cực kỳ khó khăn, cái gì cũng cần phải dựa vào bản thân tìm tòi mày mò.
Hơn nữa đến giờ cô ấy cũng không có một cuốn thuật pháp cấp cao nào.
Còn tâm pháp thì càng không có.
Nhìn mấy quyển trục trước mặt, Nam Lăng Nhất Nhất sửng sốt một lúc, một lúc sau cô ấy sờ nhẹ vào quyển trục đó, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy rất thích những quyển trục này.
Nhưng ...
Cô ấy càng để ý đến tâm ý của cậu thanh niên đó hơn.
Hôm đó cô ấy cũng chỉ tùy ý nói một câu.
Cậu thanh niên đó lại nhớ lời cô ấy.
Danh sách chương