Khi Diệp Quân lao đến chỗ Ngao Thiên, ánh mắt Ngao Thiên lóe lên vẻ tà ác.
Một cường giả cảnh giới Phá Không mà cũng dám đánh mình? Ngông cuồng!
Ngao Thiên nổi giận, ông ta bỗng giơ móng vuốt ra túm lấy Diệp Quân.
Rầm!
Không gian xung quanh chấn động, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Diệp Quân bỗng lướt qua tránh được đòn tấn công khủng khiếp này, ngay sau đó một luồng kiếm quang chém vào bụng Ngao Thiên.
Xoẹt!
Bụng Ngao Thiên bị rách, máu văng tung tóe, nhưng lúc này xung quanh Ngao Thiên bỗng xuất hiện thêm mấy luồng kiếm quang nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Thoáng chốc trên người Ngao Thiên đã xuất hiện mười mấy vết thương.
Ngay lúc này Ngao Thiên bỗng tức giận hét lên.
Rầm!
Một luồng sáng màu vàng đáng sợ bỗng bộc phát ra từ trong người Ngao Thiên, không gian xung quanh sôi trào như nước sôi.
Vụt!
Diệp Quân bị văng ra xa một trăm trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện dòng máu chảy xuống.
Không gian xung quanh vẫn đang dao động, vô cùng đáng sợ.
Ở cách đó khá xa, Ngao Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy khiếp sợ.
Ông ta lại bị thương lần nữa.
Phải biết dù là cường giả cùng cấp cũng khó có thể làm ông ta bị thương, thế nhưng con kiến cảnh giới Phá Không trước mặt này lại có thể phá vỡ phòng ngự cơ thể của ông ta.
Ngao Thiên bỗng nhìn kiếm trong tay Diệp Quân.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân!
Ngao Thiên nhìn chằm chằm kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, mặc dù sức mạnh của Diệp Quân rất siêu phàm nhưng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của ông ta, rõ ràng là do thanh kiếm này.
Ngao Thiên hít sâu một hơi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, ngay sau đó ông ta bỗng tức giận hét lên.
Ầm!
Uy lực huyết mạch đáng sợ như muốn nghiền ép Diệp Quân.
Áp chế huyết mạch!
Bình thường cường giả loài người khi đối mặt với Chân Long, tộc Chân Long đều không cần ra tay, chỉ cần áp chế huyết mạch thì có thể khiến đối phương không còn sức đánh trả.
Thế nhưng lúc này ông ta lại hoàn toàn sững sờ.
Ở đằng xa, Diệp Quân không bị ảnh hưởng gì cả.
Mắt rồng cực lớn của Ngao Thiên hiện lên vẻ khó tin, run giọng nói: “Sao có thể?”
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, ngay sau đó hắn nhắm mắt lại.
Kiếm Hành Đạo trong tay hắn khẽ rung lên.
Lúc này lòng hắn không có tạp niệm, trong lòng chỉ có duy nhất thanh kiếm.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra.
Vù!
Tiếng kiếm kêu vang vọng khắp trời đất.
Diệp Quân biến mất.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Kiếm ý bao phủ cả kiếm Hành Đạo.
Hắn biết hắn đối mặt với con Chân Long này thì không có bao nhiêu cơ hội ra tay.
Hình dáng của đối phương quá lớn, phòng ngự nghịch thiên, đối phương có thể sai lầm rất nhiều lần nhưng hắn không thể sơ suất dù chỉ một lần.
Nếu không không chết thì cũng bị thương.
Thế nên hắn mới dùng đến sát chiêu.
Khi nhìn thấy kiếm ý trên thanh kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, cảm thấy rất ngạc nhiên không dám sơ suất, hai cánh tay ông ta run lẩy bẩy, sau đó tức giận gào lên, một luồng Long Hỏa màu vàng cuồn cuộn bắn ra.
Không gian xung quanh lập tức bắt đầu hòa tan.
Ngay sau đó đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, vì Long Hỏa của ông ta cũng bị một nhát kiếm của Diệp Quân đánh tan tành!
Thanh kiếm bỗng chốc đánh đến trước mặt ông ta.
Ngao Thiên khiếp sợ, hai cánh tay ông ta bỗng hợp lại, một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong người ông ta.
Thấy thế đồng tử Diệp Quân trợn trừng, hắn quả quyết buông kiếm Hành Đạo ra, dùng tâm trí để ngự kiếm.
Rầm!
Vèo!
Diệp Quân bị một sức mạnh đáng sợ đánh văng ra xa, nhưng kiếm Hành Đạo lại bỗng đánh đến, kiếm Hành Đạo bỗng chốc phá vỡ ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong người Ngao Thiên rồi đâm xuyên qua từ bụng ông ta.
“Gào!”
Một tiếng rồng gầm thê thảm bỗng vang lên khắp chỗ đó.
Diệp Quân ở đằng xa lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, vừa dừng lại, hắn nôn ra máu như suối, thoáng chốc quần áo của hắn đều biến thành màu đỏ như máu.
Dưới lớp quần áo là da thịt hắn đã nứt ra như mạng nhện.
Bị thương nặng.
Diệp Quân vội lấy một viên đan dược cấp Thiên ra uống, sau đó xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay về trong tay hắn. Hắn nhìn Ngao Thiên, lúc này Ngao Thiên đã bị đánh lui về sau rất xa, trong lúc đó bụng ông ta liên tục chảy máu.
Diệp Quân lao thẳng đến.
Mẹ nó!
Nhân lúc người khác gặp khó lấy mạng của họ luôn.
Dĩ nhiên hắn biết sự quan trọng của việc bồi thêm một nhát dao.
Thấy Diệp Quân lao đến, Ngao Thiên trợn mắt, ông ta bỗng ngẩng đầu lên gào.
Ầm!
Ở tận sâu trong phần mộ của tộc Chân Long bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong cơ thể Ngao Thiên.
Cùng lúc đó một tiếng rồng gầm vang vọng khắp cả Chân Long Giới, không chỉ thế mà tiếng rồng gầm còn lan rộng ra ngoài Chân Long Giới.
Khi nghe thấy tiếng gầm kêu này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn vội vàng lùi về sau, khi hắn dừng lại, thất khiếu của hắn đã chảy máu, đầu óc choáng váng, nặng như chì vậy.
Rầm!
Từng luồng sáng vàng phát ra từ trong người Ngao Thiên, cuối cùng những luồng sáng này biến thành từng cái vảy màu vàng phủ lên trên người ông ta. Cả người Ngao Thiên thoáng chốc như được khoác lên một bộ áo giáp màu vàng, vô cùng chói mắt.
Long Thần ban phúc.
Lúc này vài Chân Long chưa tham gia trận chiến bên dưới há hốc miệng.
Long Thần ban phúc là gì?
Chính là được tiên tổ tộc Chân Long ban phúc.
Đất tổ của tộc Chân Long không phải ở Trung Thổ Thần Châu mà là tổng viện thư viện Quan Huyên, ở đó có một Long tộc lớn mạnh hơn: Tộc Thiên Long cổ đại.
Tộc Chân Long chỉ có thể xem là một phân nhánh cực kỳ nhỏ của tộc Thiên Long cổ đại, vì huyết mạch không thuần nên bị loại trừ ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao tộc Chân Long muốn dựa vào An Mục, vì mục tiêu của họ là quay về đất tổ.
Một cường giả cảnh giới Phá Không mà cũng dám đánh mình? Ngông cuồng!
Ngao Thiên nổi giận, ông ta bỗng giơ móng vuốt ra túm lấy Diệp Quân.
Rầm!
Không gian xung quanh chấn động, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Diệp Quân bỗng lướt qua tránh được đòn tấn công khủng khiếp này, ngay sau đó một luồng kiếm quang chém vào bụng Ngao Thiên.
Xoẹt!
Bụng Ngao Thiên bị rách, máu văng tung tóe, nhưng lúc này xung quanh Ngao Thiên bỗng xuất hiện thêm mấy luồng kiếm quang nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Thoáng chốc trên người Ngao Thiên đã xuất hiện mười mấy vết thương.
Ngay lúc này Ngao Thiên bỗng tức giận hét lên.
Rầm!
Một luồng sáng màu vàng đáng sợ bỗng bộc phát ra từ trong người Ngao Thiên, không gian xung quanh sôi trào như nước sôi.
Vụt!
Diệp Quân bị văng ra xa một trăm trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện dòng máu chảy xuống.
Không gian xung quanh vẫn đang dao động, vô cùng đáng sợ.
Ở cách đó khá xa, Ngao Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy khiếp sợ.
Ông ta lại bị thương lần nữa.
Phải biết dù là cường giả cùng cấp cũng khó có thể làm ông ta bị thương, thế nhưng con kiến cảnh giới Phá Không trước mặt này lại có thể phá vỡ phòng ngự cơ thể của ông ta.
Ngao Thiên bỗng nhìn kiếm trong tay Diệp Quân.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân!
Ngao Thiên nhìn chằm chằm kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, mặc dù sức mạnh của Diệp Quân rất siêu phàm nhưng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của ông ta, rõ ràng là do thanh kiếm này.
Ngao Thiên hít sâu một hơi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, ngay sau đó ông ta bỗng tức giận hét lên.
Ầm!
Uy lực huyết mạch đáng sợ như muốn nghiền ép Diệp Quân.
Áp chế huyết mạch!
Bình thường cường giả loài người khi đối mặt với Chân Long, tộc Chân Long đều không cần ra tay, chỉ cần áp chế huyết mạch thì có thể khiến đối phương không còn sức đánh trả.
Thế nhưng lúc này ông ta lại hoàn toàn sững sờ.
Ở đằng xa, Diệp Quân không bị ảnh hưởng gì cả.
Mắt rồng cực lớn của Ngao Thiên hiện lên vẻ khó tin, run giọng nói: “Sao có thể?”
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, ngay sau đó hắn nhắm mắt lại.
Kiếm Hành Đạo trong tay hắn khẽ rung lên.
Lúc này lòng hắn không có tạp niệm, trong lòng chỉ có duy nhất thanh kiếm.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra.
Vù!
Tiếng kiếm kêu vang vọng khắp trời đất.
Diệp Quân biến mất.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Kiếm ý bao phủ cả kiếm Hành Đạo.
Hắn biết hắn đối mặt với con Chân Long này thì không có bao nhiêu cơ hội ra tay.
Hình dáng của đối phương quá lớn, phòng ngự nghịch thiên, đối phương có thể sai lầm rất nhiều lần nhưng hắn không thể sơ suất dù chỉ một lần.
Nếu không không chết thì cũng bị thương.
Thế nên hắn mới dùng đến sát chiêu.
Khi nhìn thấy kiếm ý trên thanh kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, cảm thấy rất ngạc nhiên không dám sơ suất, hai cánh tay ông ta run lẩy bẩy, sau đó tức giận gào lên, một luồng Long Hỏa màu vàng cuồn cuộn bắn ra.
Không gian xung quanh lập tức bắt đầu hòa tan.
Ngay sau đó đồng tử Ngao Thiên co rụt lại, vì Long Hỏa của ông ta cũng bị một nhát kiếm của Diệp Quân đánh tan tành!
Thanh kiếm bỗng chốc đánh đến trước mặt ông ta.
Ngao Thiên khiếp sợ, hai cánh tay ông ta bỗng hợp lại, một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong người ông ta.
Thấy thế đồng tử Diệp Quân trợn trừng, hắn quả quyết buông kiếm Hành Đạo ra, dùng tâm trí để ngự kiếm.
Rầm!
Vèo!
Diệp Quân bị một sức mạnh đáng sợ đánh văng ra xa, nhưng kiếm Hành Đạo lại bỗng đánh đến, kiếm Hành Đạo bỗng chốc phá vỡ ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong người Ngao Thiên rồi đâm xuyên qua từ bụng ông ta.
“Gào!”
Một tiếng rồng gầm thê thảm bỗng vang lên khắp chỗ đó.
Diệp Quân ở đằng xa lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, vừa dừng lại, hắn nôn ra máu như suối, thoáng chốc quần áo của hắn đều biến thành màu đỏ như máu.
Dưới lớp quần áo là da thịt hắn đã nứt ra như mạng nhện.
Bị thương nặng.
Diệp Quân vội lấy một viên đan dược cấp Thiên ra uống, sau đó xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay về trong tay hắn. Hắn nhìn Ngao Thiên, lúc này Ngao Thiên đã bị đánh lui về sau rất xa, trong lúc đó bụng ông ta liên tục chảy máu.
Diệp Quân lao thẳng đến.
Mẹ nó!
Nhân lúc người khác gặp khó lấy mạng của họ luôn.
Dĩ nhiên hắn biết sự quan trọng của việc bồi thêm một nhát dao.
Thấy Diệp Quân lao đến, Ngao Thiên trợn mắt, ông ta bỗng ngẩng đầu lên gào.
Ầm!
Ở tận sâu trong phần mộ của tộc Chân Long bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó đi vào trong cơ thể Ngao Thiên.
Cùng lúc đó một tiếng rồng gầm vang vọng khắp cả Chân Long Giới, không chỉ thế mà tiếng rồng gầm còn lan rộng ra ngoài Chân Long Giới.
Khi nghe thấy tiếng gầm kêu này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn vội vàng lùi về sau, khi hắn dừng lại, thất khiếu của hắn đã chảy máu, đầu óc choáng váng, nặng như chì vậy.
Rầm!
Từng luồng sáng vàng phát ra từ trong người Ngao Thiên, cuối cùng những luồng sáng này biến thành từng cái vảy màu vàng phủ lên trên người ông ta. Cả người Ngao Thiên thoáng chốc như được khoác lên một bộ áo giáp màu vàng, vô cùng chói mắt.
Long Thần ban phúc.
Lúc này vài Chân Long chưa tham gia trận chiến bên dưới há hốc miệng.
Long Thần ban phúc là gì?
Chính là được tiên tổ tộc Chân Long ban phúc.
Đất tổ của tộc Chân Long không phải ở Trung Thổ Thần Châu mà là tổng viện thư viện Quan Huyên, ở đó có một Long tộc lớn mạnh hơn: Tộc Thiên Long cổ đại.
Tộc Chân Long chỉ có thể xem là một phân nhánh cực kỳ nhỏ của tộc Thiên Long cổ đại, vì huyết mạch không thuần nên bị loại trừ ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao tộc Chân Long muốn dựa vào An Mục, vì mục tiêu của họ là quay về đất tổ.
Danh sách chương