l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 44: Săn Hà mã #4
**
“Pant… Pant…”
Kang-suk đang chạy qua những tia sáng mờ nhạt của thủy cung. Có thứ gì đó kì lạ về nơi này. Nó làm anh mất 5 phút để chạy theo hướng khác, vậy thế mà anh vẫn chưa thấy đích đến.
“… Cái gì? Chẳng phải thứ này ở đây trước đó à?”
Kang-suk đang thở gấp. Sau khi trong lòng vòng 1 lúc, anh nhận ra anh đã trở về chỗ cũ. Rõ ràng chỉ có một con đường giữa những bể cá. Anh cảm thấy mình như một con chuột kẹt trong mê cung.
Trong khi chuyện này đang diễn ra, tên Hà mã có thể đã giết thêm nạn nhân vô tội khác. Kang-suk hít 1 hơi thật sâu và bắt đầu chạy về hướng còn lại của thủy cung 1 lần nữa. Những con cá đầy màu sắc đang bởi trong những bể cá. Tuy nhiên, Kang-suk không thể để tâm tới điều đó.
“… Lại đây nữa!”
Ở đó là một bể cá chứa rặng sạn hô đẹp như mơ trước mặt Kang-suk. Anh lại một lần nữa quay trở lại vạch xuất phát. Anh phải ra khỏi cái thủy cung này. Nhưng khi anh cố gắng đi theo hướng ngược lại, thứ quyền năng bí ẩn gì đó làm cho Kang-suk trở lại nơi cũ.[note14055]
Chẳng phải đây là đại sảnh của cáo chín đuôi sao? Kang-suk đột nhiên nhớ lại một câu truyện xưa kể về cáo chín đuôi. Trong khi một người đang đi qua con đường mòn trên núi giữa màn đêm, một người đẹp xuất hiện. Người đàn ông đi theo cô ta vào sâu trong núi. Lúc mà anh ta lấy lại được ý thức của mình, anh đang đứng trước bờ của một vực sâu. Tình hình hiện tại y hệt như thế.
‘Không thể nào…’
Kang-suk lắc đầu. Nó không giống như là nơi này y hệt truyền thuyết. Anh có lẽ chỉ nghĩ hơi quá. Giờ anh cần nghĩ cách đi ra khỏi cái thủy cung đã biến thành mê cung này. Vào lúc đó, anh nghe thấy tiếng sột xoạc.
“Uh, chẳng phải đây là âm thanh của giấy à?”
Nó tới từ bên hông lối đi. Nó là nơi có lẽ không bị chặn bởi mê cung.
“Có ai đó ở đây!”
Kang-suk nghiến răng và chạy. Mê cung không phải vấn đề.
Anh chỉ không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Ngươi nghĩ rằng cái mê cung này ngăn được ta à!”[note14056]
Kang-suk quyết định chạy về phía hông của thủy cung, kể cả khi anh phải phá thứ gì đó. Linh cảm của anh đang bảo rằng Hà mã ở đây. Rốt cuộc, đã xảy ra 10 sự cố phá hoại. Chỗ đấy sẽ tốn bao nhiêu tháng lương đây?
Nhưng giờ không phải lúc.
“Uh…”
Kang-suk ngưng di chuyển. Nơi đó rõ ràng là một bể cá nhiệt đới lớn. Tuy nhiên, nó vẫn còn xa. Anh có thể thấy được ai đó đang gục từ phía xa.
“… Đây thực sự là sảnh đường của cáo chín đuôi à?”
Kang-suk rút khẩu súng ngắn đang treo ở hông. Anh lên đạn để có thể bắn bất kì lúc nào.
Phát đầu ko có đạn. Nhưng từ phát thứ 2 là đạn thật. Anh có thể chuẩn bị sẵn sàng để bắn nếu anh gặp tên Hà mã.
“Trước hết, mình sẽ nhắm vào chân hắn… Có lẽ mình nên giả vờ bắn trượt? Cái háng…”
Kang-suk hít 1 hơi sâu và bước về phía trước. Anh đã làm 7 năm trong bộ phận này, nhưng những ngón tay của anh đang run vào lúc này. Thủy cung quá tối để anh có thể phân biệt được ai với ai cho tới khi đến bước tới gần.
Một người bị trói bởi quần áo… Cái bóng đó rất quen. Kang-suk chạy tới mà không suy nghĩ và kiểm tra khuôn mặt người đàn ông.
“K-Kim Jong-wook…!”
Tại sao anh ta lại gục ở đây?
Kang-suk chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.
“… Anh ta tới đây để bắt tên Hà mã à?!”
Kang-suk nhớ rằng Joo Hyun-ho đã yêu cầu tiếp viện từ trạm cảnh sát gần đây. Có khả năng cao là Kim Jong-wook đã tới đây để bắt Hà mã.
Trước tiên, anh cần kiểm tra liệu Jong-wook còn sống không. Kang-suk dùng 1 ngón chạm vào cổ Jong-wook.
Anh tìm thấy mạch máu và kiểm tra mạch.
“C-Còn sống! Eh?”
Anh xoay trán của Jong-wook và tìm thấy thứ trước đó không thấy rõ. Có điều gì đó được viết lên đó. Nó được viết bằng bút cảm ứng, và trán của cậu ta đổ đầy mồ hôi nên trước đó khá khó đọc được. Nhưng một khi anh tập trung, anh nghĩ anh có thể đọc được những chữ cái đó.
Kang-suk chậm rãi đọc lớn từng từ.
“… Thằng, khốn, H, Hà mã?”
Sau đó có một mũi tên dài chỉ vào miệng.
“Nó nghĩa là có thứ gì đó trong miệng cậu ta.”
Kang-suk mở miệng của Jong-wook và kiểm rta thứ gì ở bên trong. Jong-wook hoàn toàn mất ý thức và không có dấu hiệu mất cậu ta sẽ mở.
“Thẻ SD?”
Mọi thứ đều trở nên rõ ràng sau khi anh kiểm tra nội dung. Kang-suk rút điện thoại và gọi cho Hyun-ho. Bên cạnh đó, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.[note14057]
“Eh? Thằng nhóc Hyun-ho. Cậu ta gọi cho mình nhiều thế.”
Anh đã quên mất đã để chế độ rung và không nhận ra có cuộc gọi đến.
“Aigoo.. Cậu ấy sẽ rất giận đây.”
Kang-suk thở dài, nhấn vào số của Hyun-ho, và chọn nút gọi.
Dururu.
Tín hiệu được kết nối và giọng nói phấn khích của Hyun-ho phát ra.
-Sunbae! Tại sao giờ này anh lại gọi em! Ở đây…
“Thôi cằn nhằn đi. Tới chỗ thủy cung này. Anh nghĩ anh vừa bắt được Hà mã.”
-Huh?
Kang-suk gác máy và nhìn vào trần nhà.
Có gì đó phi thường đã xảy ra trong khi anh lang thang trong mê cung. Liệu con cáo chín đuôi thực sự xuất hiện ở đây?
Kang-suk không thể hiểu được nó.
**
“Hrmm vậy ra đây là cách hắn giết những nạn nhân.”
“Oh! Thằng khốn nạn!”
Kang-suk chửi thế trong khi đang coi video từ thẻ SD. Kim Jong-wook đã nhốt một người phụ nữ trong bể cá và tra tấn cô ấy.
Hyun-ho nhận ra cảnh của tên Hà mã giết ai đó rất thú vị.
“Kim Jong-wook là Hà mã.”
Thẻ SD là bằng chừng không thể chối cãi. Kang-suk nheo mắt lại trong khi nhìm chằm chằm.
“Hyun-ho. Anh có thể nện hắn 1 cú được không? Sẽ ổn thôi nếu cậu giả vờ không thấy gì.”
“Đợi đã, tay anh sẽ bị bẩn mất.”
“Tên khốn tàn nhẫn…”
Kang-suk không thể chịu được cơn giận của mình và vung 1 cú đấm. Có âm thanh gãy khớp vang lên rõ to.
“May mắn thay, đoạn video bị cắt giữa chừng. Có lẽ là nạn nhân vẫn còn sống?”
“Phải. Em tìm thấy cô ấy và gọi cấp cứu. Cô ấy bị hạ thân nhiệt. Tuy nhiên, không có mối nguy hại nào đến mạng sống.”
“Tốt lắm!”
Hyun-ho đột nhiên nhớ lại trong khi vẫn đang xem video và nói.
“Ah, Sunbae. Em tìm ra tại sao hắn lại sử dụng nước muối rồi.”
“Đ-Đột nhiên thế…? Chúng ta bắt được thủ phạm vậy nên nó kết thúc rồi. Ta chỉ cần viết báo cáo thôi.”
Anh không muốn nghe thêm những câu chuyện kinh dị nữa.
“Chẳng phải anh cũng tò mò tại sao hắn sử dụng nước muối à?”
“Hrm.”
Kang-suk không trả lời.
Hyun-ho bắt đầu tự nói.
“Nó hóa ra rất đơn giản. Con người ta uống nước để duy trì nồng độ các chất trong máu như là Na. Nói cách khác, nếu họ uống quá nhiều nước, thì nạn nhân không thể kiểm soát được. Nồng độ các chất trong máu sẽ trở nên rất nhỏ. Hiện tượng này sẽ làm cho các tế bào hấp thụ nước và phồng lên. Sau đó nội tạng và não sẽ sụp đổ!”
“Đệt. Điều đó nghĩa là sao? Cái gì?”
Kang-suk xoay những đốt ngón tay lên đầu của Hyun-ho. Hyun-ho cười và tiếp tục.(Trans: Ai không tưởng tượng được hành động trên thì nó là như lày:
“Để có thể làm cho cơ thể người uống nhiều nước nhất có thể, hắn cần cho họ uống nước muối trước để duy trì sự tỉnh táo của cơ thể. Không cần phải là một lượng lớn. Đó là lí do tại người bên khám nghiệm không thể tìm thấy muối. Máu vẫn duy trì cùng độ mặn nên anh ta không thể tìm thấy điều gì đáng nghi. Bởi vì tên Hã mã muốn cho họ uống nhiều nước nhất có thể.”
“Thằng khốn điên khùng…”
Kang-suk nhổ bọt vào sàn nhà. Anh cảm thấy như anh không thể uống nước được trong 1 khoảng thời gian.
“Thế thì… Ai đã bắt Hà mã? Chẳng phải là cùng người đã cứu nạn nhân sao?”
Kang-suk tự hỏi.
Trước tiên, anh phải giải quyết tên Hà mã đang được đặt ở hành lang.
“Dù sao thì, hãy gọi cho trụ sở điều tra. Thanh tra sẽ nói điều gì sau khi nghe rằng Hà mã cuối cùng đã bị bắt?”
“Ông ta sẽ trông như bạch tuộc luộc chăng?”
“…..”
“Sunbae, anh vừa mới tưởng tượng ra điều đó!”
Joo Hyun-ho ôm bụng và cười. Kang-suk thở dài. Kể cả khi cậu ta có kĩ năng, Hyun-ho vẫn quá nhoi.
“Nhưng ta báo cáo cách tên Hà mã bị bắt như thế nào đây?”
“*Ho*. Phải rồi. Anh sẽ báo rằng thứ gì đó tấn công tên Hà mã và đột nhiên biến mất.”
“Nhưng họ là ai? Họ nhận ra danh tính của Hà mã trước cả Sunbae và em. Hắn bị bắt bởi cách mà em không bao giờ tượng tượng được. Có lẽ người đó là Thần Điều Tra?”
Kang-suk chậm rãi nghĩ về người đó. Dù anh có nhìn bằng chứng bằng cách nào, anh không thể nói được rằng đó là ai.
Rồi anh nói.
“Không, người đó không phải là Thần Điều Tra. Đoạn video trong thẻ SD được lấy từ một chiếc camera ẩn. Còn nữa, nhìn vào tình trạng của Hà mã kìa. Hắn không bị bắt bằng một cách hợp pháp.”
“Đúng rồi.”
“Ah, anh sẽ gọi người đó bằng thứ gì đó khác.”
“Ờm, anh nghĩ ra được cái biệt danh hay hơn à?”
“… Thần của Tội ác.”
“Puhaha! Sunbae! Chẳng phải anh đọc manhwa nhiều quá rồi à?”
Joo Hyun-ho lại cười khúc khích.
Kang-suk đáp lại với khuôn mặt đỏ chót.
“Thần Điều Tra chẳng phải cũng tương tự à?”
20 phút sau khi báo cáo, họ nghe thấy tiếng còi báo cảnh sát. Công việc của Kang-suk và Hyun-ho đã kết thúc.
Thanh tra Kim Do-shik lao thẳng tới thủy cung. Đôi mắt anh sáng lên khi nghe được rằng họ đã bắt được Hà mã. Cụ thể, khuôn mặt của anh ta hóa đỏ khi nghe được rằng danh tính của Hà mã là một viên cảnh sát. Kim Do-shik bị kích động hơn so với thông thường trong khi anh cố hạ nhiệt xuống.
“Hahaha! Điều tra viên Cho! Trưởng điều tra Joo! Tôi biết 2 cậu làm được mà! Tốt lắm! Chúc mừng! Hoan hô Điều tra viên Cho! Tôi sẽ đảm bảo sẽ nói với cảnh sát trưởng rằng Điều tra viên Cho giải quyết vụ này!”
“Ah, cảm ơn. Dù thế, tên tội phạm là một viên cảnh sát…”
“Tốt thôi, truyền thông không phải biết tới điều đó. Chúng ta có thể lặng lẽ giải quyết. Anh đã phải chịu khổ nhiều thời gian gần đây rồi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày tới đi.”
“Phải. Tôi hiểu rồi.”
Vụ án đã được giải quyết, nhưng nó vẫn để lại dư vị đắng trong miệng.
Hyun-ho người đang trông chừng Kim Jong-wook tiến tới Kang-suk.
“Sunbae. Em muốn nói chuyện với anh chút.”
“Eh? Thật chứ? Thanh tra. Tôi xin lỗi nhưng…”
“Uh, đi đi!”
Kang-suk theo sau Hyun-ho tới một chỗ khác. Sau khi họ tới 1 nơi không còn ai khác, Hyun-ho mở miệng.
“Tên Hà mã đã lấy lại được ý thức, những những từ hắn nói hơi lạ.”
“Hắn đã nói gì?”
“Một người không chết khi bị đâm bởi dao. Đổi giọng nói theo ý muốn. Một cái ống sắt xuất hiện từ hư vọ. Cái khỉ gì thế? Nội dung thực sự rất lạ.”
“Có lẽ…”
Tất cả điều đó thật nực cười. Nếu tất cả chúng là thật…
“Người đã bắt Hà mã có lẽ thực sự là Thần Tội Ác, Sunbae.”
**
Tae-hyuk đang quan sát cảnh sát từ một nơi xa khỏi thủy cung. Với thứ này, Cho Kang-suk sẽ được tán thưởng rất lớn như là người đã bắt được tên Hà mã. Vì danh tính Hà mã là một viên cảnh sát, nó sẽ không được giới truyền thông biết đến nhưng chắc chắn rằng anh ấy sẽ được thăng chức.
Tae-hyuk nhớ lại chị gái Seo Ha-ran của cậu. Chị ấy đã trở thành người đứng đầu gia đình khi còn trẻ. Chị ấy từ bỏ giấc mơ của mình để chăm sóc cho gia đình. Thay vì yêu đương, chị ấy phải làm việc nhà vào cuối tuần. Cậu muốn tìm một người đồng hành tốt cho một người chị gái như vậy. Cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để 2 người có thể sống hạnh phúc.
Để đạt được điều đó, vị thế của Kang-suk cần được nâng thêm 1 chút nữa. Chỉ đơn giản là bắt tội phạm trong khu vực vẫn không đủ.
Giám đốc điều tra… Không, có lẽ anh ấy nên được ít nhất là Ủy viên cảnh sát?
Tae-hyuk cười. Có vẻ như điều đó còn xa trong tương lai.
“Chẳng phải họ nên có buổi hẹn đầu tiên trước sao? Ahu. Làm sao mình biến một con gấu thành một quý ông bây giờ?”
Kế hoạch hẹn hò của Kang-suk dần được hình thành trong đầu của Tae-hyuk.
Brr!
Cùng lúc đó, có rung động từ 2 nơi. Tae-hyuk kiểm tra Quỷ Gương Tiết Lộ trước.
“Oh, 10 điểm cộng! T-Tuyệt vời!”
Cậu kiếm được 10 điểm cộng 1 lượt. Tae-hyuk cười khúc khích từ tai sang tai. Với điều này, cậu có thể cường hóa 2 kĩ năng.
“Thế còn điện thoại…”
Chiếc điện thoại bị vỡ bởi vì những đòn tấn công của tên Hà mã. Dù thế, nó vẫn có thể nhận cuộc gọi.
“Xin chào?”
-Uh, Tae-hyuk. Xin lỗi đã gọi cậu vào giữa đêm khuya. Là Mama đây.
Người gọi là Big Mama. Tae-hyuk hạ thấp giọng cậu.
“… Có chuyện gì xảy ra à?”
-Là về yêu cầu của cậu từ ngày hôm trước. Có kết quả rồi. Nhưng nó hơi kì lạ nên tôi gọi cho cậu để giao ngay và luôn.
Tae-hyuk đã yều cầu thông tin từ Big Mama từ 3 tuần trước.
Đó là về Park Jung-hwan, người mà Tae-hyuk bị buộc tội giết. Cậu đã biết đường rằng Park Jung-hwan đang tìm kiếm thông tin về cậu. Nó thật lạ. Vậy nên cậu muốn tìm nơi ở của Park Jung-hwan và tự mình kiểm tra.
Lí do là gì? Cậu cảm thấy một âm mưu lớn ẩn sau nó. Vì thế, cậu đã đưa 10 triệu won cho Big Mama để tìm nơi ở của Park Jung-hwan.
Nó mất khá lâu nhưng kết quả giờ đã tới.
“… Park Jung-hwan hiện tai đang ở đâu?”
-Anh ta chết rồi.
“Huh?”
-Chuyện xảy ra từ 2 năm trước…
Tae-hyuk làm rớt điện thoại.
Park Jung-hwan đã chết? 4 năm sau cậu bị buộc tội giết Park Jung-hwan. Nhưng hiện tại anh ta đã chết?! Lại còn từ 2 năm trước? Cái đéo gì thế này?!
Thế ai là người đào thông tin về Tae-hyuk? Nó rõ ràng phải là Park Jung-hwan.
Tae-hyuk nhìn chằm chằm vào bây giờ với khuôn mặt kinh ngạc. Sự thật, thứ mà cậu tưởng rằng đã chạm tới được 1 phần nào đó, vừa mới tung cánh mà bay.
##
Chapter 44: Săn Hà mã #4
**
“Pant… Pant…”
Kang-suk đang chạy qua những tia sáng mờ nhạt của thủy cung. Có thứ gì đó kì lạ về nơi này. Nó làm anh mất 5 phút để chạy theo hướng khác, vậy thế mà anh vẫn chưa thấy đích đến.
“… Cái gì? Chẳng phải thứ này ở đây trước đó à?”
Kang-suk đang thở gấp. Sau khi trong lòng vòng 1 lúc, anh nhận ra anh đã trở về chỗ cũ. Rõ ràng chỉ có một con đường giữa những bể cá. Anh cảm thấy mình như một con chuột kẹt trong mê cung.
Trong khi chuyện này đang diễn ra, tên Hà mã có thể đã giết thêm nạn nhân vô tội khác. Kang-suk hít 1 hơi thật sâu và bắt đầu chạy về hướng còn lại của thủy cung 1 lần nữa. Những con cá đầy màu sắc đang bởi trong những bể cá. Tuy nhiên, Kang-suk không thể để tâm tới điều đó.
“… Lại đây nữa!”
Ở đó là một bể cá chứa rặng sạn hô đẹp như mơ trước mặt Kang-suk. Anh lại một lần nữa quay trở lại vạch xuất phát. Anh phải ra khỏi cái thủy cung này. Nhưng khi anh cố gắng đi theo hướng ngược lại, thứ quyền năng bí ẩn gì đó làm cho Kang-suk trở lại nơi cũ.[note14055]
Chẳng phải đây là đại sảnh của cáo chín đuôi sao? Kang-suk đột nhiên nhớ lại một câu truyện xưa kể về cáo chín đuôi. Trong khi một người đang đi qua con đường mòn trên núi giữa màn đêm, một người đẹp xuất hiện. Người đàn ông đi theo cô ta vào sâu trong núi. Lúc mà anh ta lấy lại được ý thức của mình, anh đang đứng trước bờ của một vực sâu. Tình hình hiện tại y hệt như thế.
‘Không thể nào…’
Kang-suk lắc đầu. Nó không giống như là nơi này y hệt truyền thuyết. Anh có lẽ chỉ nghĩ hơi quá. Giờ anh cần nghĩ cách đi ra khỏi cái thủy cung đã biến thành mê cung này. Vào lúc đó, anh nghe thấy tiếng sột xoạc.
“Uh, chẳng phải đây là âm thanh của giấy à?”
Nó tới từ bên hông lối đi. Nó là nơi có lẽ không bị chặn bởi mê cung.
“Có ai đó ở đây!”
Kang-suk nghiến răng và chạy. Mê cung không phải vấn đề.
Anh chỉ không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Ngươi nghĩ rằng cái mê cung này ngăn được ta à!”[note14056]
Kang-suk quyết định chạy về phía hông của thủy cung, kể cả khi anh phải phá thứ gì đó. Linh cảm của anh đang bảo rằng Hà mã ở đây. Rốt cuộc, đã xảy ra 10 sự cố phá hoại. Chỗ đấy sẽ tốn bao nhiêu tháng lương đây?
Nhưng giờ không phải lúc.
“Uh…”
Kang-suk ngưng di chuyển. Nơi đó rõ ràng là một bể cá nhiệt đới lớn. Tuy nhiên, nó vẫn còn xa. Anh có thể thấy được ai đó đang gục từ phía xa.
“… Đây thực sự là sảnh đường của cáo chín đuôi à?”
Kang-suk rút khẩu súng ngắn đang treo ở hông. Anh lên đạn để có thể bắn bất kì lúc nào.
Phát đầu ko có đạn. Nhưng từ phát thứ 2 là đạn thật. Anh có thể chuẩn bị sẵn sàng để bắn nếu anh gặp tên Hà mã.
“Trước hết, mình sẽ nhắm vào chân hắn… Có lẽ mình nên giả vờ bắn trượt? Cái háng…”
Kang-suk hít 1 hơi sâu và bước về phía trước. Anh đã làm 7 năm trong bộ phận này, nhưng những ngón tay của anh đang run vào lúc này. Thủy cung quá tối để anh có thể phân biệt được ai với ai cho tới khi đến bước tới gần.
Một người bị trói bởi quần áo… Cái bóng đó rất quen. Kang-suk chạy tới mà không suy nghĩ và kiểm tra khuôn mặt người đàn ông.
“K-Kim Jong-wook…!”
Tại sao anh ta lại gục ở đây?
Kang-suk chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.
“… Anh ta tới đây để bắt tên Hà mã à?!”
Kang-suk nhớ rằng Joo Hyun-ho đã yêu cầu tiếp viện từ trạm cảnh sát gần đây. Có khả năng cao là Kim Jong-wook đã tới đây để bắt Hà mã.
Trước tiên, anh cần kiểm tra liệu Jong-wook còn sống không. Kang-suk dùng 1 ngón chạm vào cổ Jong-wook.
Anh tìm thấy mạch máu và kiểm tra mạch.
“C-Còn sống! Eh?”
Anh xoay trán của Jong-wook và tìm thấy thứ trước đó không thấy rõ. Có điều gì đó được viết lên đó. Nó được viết bằng bút cảm ứng, và trán của cậu ta đổ đầy mồ hôi nên trước đó khá khó đọc được. Nhưng một khi anh tập trung, anh nghĩ anh có thể đọc được những chữ cái đó.
Kang-suk chậm rãi đọc lớn từng từ.
“… Thằng, khốn, H, Hà mã?”
Sau đó có một mũi tên dài chỉ vào miệng.
“Nó nghĩa là có thứ gì đó trong miệng cậu ta.”
Kang-suk mở miệng của Jong-wook và kiểm rta thứ gì ở bên trong. Jong-wook hoàn toàn mất ý thức và không có dấu hiệu mất cậu ta sẽ mở.
“Thẻ SD?”
Mọi thứ đều trở nên rõ ràng sau khi anh kiểm tra nội dung. Kang-suk rút điện thoại và gọi cho Hyun-ho. Bên cạnh đó, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.[note14057]
“Eh? Thằng nhóc Hyun-ho. Cậu ta gọi cho mình nhiều thế.”
Anh đã quên mất đã để chế độ rung và không nhận ra có cuộc gọi đến.
“Aigoo.. Cậu ấy sẽ rất giận đây.”
Kang-suk thở dài, nhấn vào số của Hyun-ho, và chọn nút gọi.
Dururu.
Tín hiệu được kết nối và giọng nói phấn khích của Hyun-ho phát ra.
-Sunbae! Tại sao giờ này anh lại gọi em! Ở đây…
“Thôi cằn nhằn đi. Tới chỗ thủy cung này. Anh nghĩ anh vừa bắt được Hà mã.”
-Huh?
Kang-suk gác máy và nhìn vào trần nhà.
Có gì đó phi thường đã xảy ra trong khi anh lang thang trong mê cung. Liệu con cáo chín đuôi thực sự xuất hiện ở đây?
Kang-suk không thể hiểu được nó.
**
“Hrmm vậy ra đây là cách hắn giết những nạn nhân.”
“Oh! Thằng khốn nạn!”
Kang-suk chửi thế trong khi đang coi video từ thẻ SD. Kim Jong-wook đã nhốt một người phụ nữ trong bể cá và tra tấn cô ấy.
Hyun-ho nhận ra cảnh của tên Hà mã giết ai đó rất thú vị.
“Kim Jong-wook là Hà mã.”
Thẻ SD là bằng chừng không thể chối cãi. Kang-suk nheo mắt lại trong khi nhìm chằm chằm.
“Hyun-ho. Anh có thể nện hắn 1 cú được không? Sẽ ổn thôi nếu cậu giả vờ không thấy gì.”
“Đợi đã, tay anh sẽ bị bẩn mất.”
“Tên khốn tàn nhẫn…”
Kang-suk không thể chịu được cơn giận của mình và vung 1 cú đấm. Có âm thanh gãy khớp vang lên rõ to.
“May mắn thay, đoạn video bị cắt giữa chừng. Có lẽ là nạn nhân vẫn còn sống?”
“Phải. Em tìm thấy cô ấy và gọi cấp cứu. Cô ấy bị hạ thân nhiệt. Tuy nhiên, không có mối nguy hại nào đến mạng sống.”
“Tốt lắm!”
Hyun-ho đột nhiên nhớ lại trong khi vẫn đang xem video và nói.
“Ah, Sunbae. Em tìm ra tại sao hắn lại sử dụng nước muối rồi.”
“Đ-Đột nhiên thế…? Chúng ta bắt được thủ phạm vậy nên nó kết thúc rồi. Ta chỉ cần viết báo cáo thôi.”
Anh không muốn nghe thêm những câu chuyện kinh dị nữa.
“Chẳng phải anh cũng tò mò tại sao hắn sử dụng nước muối à?”
“Hrm.”
Kang-suk không trả lời.
Hyun-ho bắt đầu tự nói.
“Nó hóa ra rất đơn giản. Con người ta uống nước để duy trì nồng độ các chất trong máu như là Na. Nói cách khác, nếu họ uống quá nhiều nước, thì nạn nhân không thể kiểm soát được. Nồng độ các chất trong máu sẽ trở nên rất nhỏ. Hiện tượng này sẽ làm cho các tế bào hấp thụ nước và phồng lên. Sau đó nội tạng và não sẽ sụp đổ!”
“Đệt. Điều đó nghĩa là sao? Cái gì?”
Kang-suk xoay những đốt ngón tay lên đầu của Hyun-ho. Hyun-ho cười và tiếp tục.(Trans: Ai không tưởng tượng được hành động trên thì nó là như lày:
“Để có thể làm cho cơ thể người uống nhiều nước nhất có thể, hắn cần cho họ uống nước muối trước để duy trì sự tỉnh táo của cơ thể. Không cần phải là một lượng lớn. Đó là lí do tại người bên khám nghiệm không thể tìm thấy muối. Máu vẫn duy trì cùng độ mặn nên anh ta không thể tìm thấy điều gì đáng nghi. Bởi vì tên Hã mã muốn cho họ uống nhiều nước nhất có thể.”
“Thằng khốn điên khùng…”
Kang-suk nhổ bọt vào sàn nhà. Anh cảm thấy như anh không thể uống nước được trong 1 khoảng thời gian.
“Thế thì… Ai đã bắt Hà mã? Chẳng phải là cùng người đã cứu nạn nhân sao?”
Kang-suk tự hỏi.
Trước tiên, anh phải giải quyết tên Hà mã đang được đặt ở hành lang.
“Dù sao thì, hãy gọi cho trụ sở điều tra. Thanh tra sẽ nói điều gì sau khi nghe rằng Hà mã cuối cùng đã bị bắt?”
“Ông ta sẽ trông như bạch tuộc luộc chăng?”
“…..”
“Sunbae, anh vừa mới tưởng tượng ra điều đó!”
Joo Hyun-ho ôm bụng và cười. Kang-suk thở dài. Kể cả khi cậu ta có kĩ năng, Hyun-ho vẫn quá nhoi.
“Nhưng ta báo cáo cách tên Hà mã bị bắt như thế nào đây?”
“*Ho*. Phải rồi. Anh sẽ báo rằng thứ gì đó tấn công tên Hà mã và đột nhiên biến mất.”
“Nhưng họ là ai? Họ nhận ra danh tính của Hà mã trước cả Sunbae và em. Hắn bị bắt bởi cách mà em không bao giờ tượng tượng được. Có lẽ người đó là Thần Điều Tra?”
Kang-suk chậm rãi nghĩ về người đó. Dù anh có nhìn bằng chứng bằng cách nào, anh không thể nói được rằng đó là ai.
Rồi anh nói.
“Không, người đó không phải là Thần Điều Tra. Đoạn video trong thẻ SD được lấy từ một chiếc camera ẩn. Còn nữa, nhìn vào tình trạng của Hà mã kìa. Hắn không bị bắt bằng một cách hợp pháp.”
“Đúng rồi.”
“Ah, anh sẽ gọi người đó bằng thứ gì đó khác.”
“Ờm, anh nghĩ ra được cái biệt danh hay hơn à?”
“… Thần của Tội ác.”
“Puhaha! Sunbae! Chẳng phải anh đọc manhwa nhiều quá rồi à?”
Joo Hyun-ho lại cười khúc khích.
Kang-suk đáp lại với khuôn mặt đỏ chót.
“Thần Điều Tra chẳng phải cũng tương tự à?”
20 phút sau khi báo cáo, họ nghe thấy tiếng còi báo cảnh sát. Công việc của Kang-suk và Hyun-ho đã kết thúc.
Thanh tra Kim Do-shik lao thẳng tới thủy cung. Đôi mắt anh sáng lên khi nghe được rằng họ đã bắt được Hà mã. Cụ thể, khuôn mặt của anh ta hóa đỏ khi nghe được rằng danh tính của Hà mã là một viên cảnh sát. Kim Do-shik bị kích động hơn so với thông thường trong khi anh cố hạ nhiệt xuống.
“Hahaha! Điều tra viên Cho! Trưởng điều tra Joo! Tôi biết 2 cậu làm được mà! Tốt lắm! Chúc mừng! Hoan hô Điều tra viên Cho! Tôi sẽ đảm bảo sẽ nói với cảnh sát trưởng rằng Điều tra viên Cho giải quyết vụ này!”
“Ah, cảm ơn. Dù thế, tên tội phạm là một viên cảnh sát…”
“Tốt thôi, truyền thông không phải biết tới điều đó. Chúng ta có thể lặng lẽ giải quyết. Anh đã phải chịu khổ nhiều thời gian gần đây rồi. Hãy nghỉ ngơi vài ngày tới đi.”
“Phải. Tôi hiểu rồi.”
Vụ án đã được giải quyết, nhưng nó vẫn để lại dư vị đắng trong miệng.
Hyun-ho người đang trông chừng Kim Jong-wook tiến tới Kang-suk.
“Sunbae. Em muốn nói chuyện với anh chút.”
“Eh? Thật chứ? Thanh tra. Tôi xin lỗi nhưng…”
“Uh, đi đi!”
Kang-suk theo sau Hyun-ho tới một chỗ khác. Sau khi họ tới 1 nơi không còn ai khác, Hyun-ho mở miệng.
“Tên Hà mã đã lấy lại được ý thức, những những từ hắn nói hơi lạ.”
“Hắn đã nói gì?”
“Một người không chết khi bị đâm bởi dao. Đổi giọng nói theo ý muốn. Một cái ống sắt xuất hiện từ hư vọ. Cái khỉ gì thế? Nội dung thực sự rất lạ.”
“Có lẽ…”
Tất cả điều đó thật nực cười. Nếu tất cả chúng là thật…
“Người đã bắt Hà mã có lẽ thực sự là Thần Tội Ác, Sunbae.”
**
Tae-hyuk đang quan sát cảnh sát từ một nơi xa khỏi thủy cung. Với thứ này, Cho Kang-suk sẽ được tán thưởng rất lớn như là người đã bắt được tên Hà mã. Vì danh tính Hà mã là một viên cảnh sát, nó sẽ không được giới truyền thông biết đến nhưng chắc chắn rằng anh ấy sẽ được thăng chức.
Tae-hyuk nhớ lại chị gái Seo Ha-ran của cậu. Chị ấy đã trở thành người đứng đầu gia đình khi còn trẻ. Chị ấy từ bỏ giấc mơ của mình để chăm sóc cho gia đình. Thay vì yêu đương, chị ấy phải làm việc nhà vào cuối tuần. Cậu muốn tìm một người đồng hành tốt cho một người chị gái như vậy. Cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để 2 người có thể sống hạnh phúc.
Để đạt được điều đó, vị thế của Kang-suk cần được nâng thêm 1 chút nữa. Chỉ đơn giản là bắt tội phạm trong khu vực vẫn không đủ.
Giám đốc điều tra… Không, có lẽ anh ấy nên được ít nhất là Ủy viên cảnh sát?
Tae-hyuk cười. Có vẻ như điều đó còn xa trong tương lai.
“Chẳng phải họ nên có buổi hẹn đầu tiên trước sao? Ahu. Làm sao mình biến một con gấu thành một quý ông bây giờ?”
Kế hoạch hẹn hò của Kang-suk dần được hình thành trong đầu của Tae-hyuk.
Brr!
Cùng lúc đó, có rung động từ 2 nơi. Tae-hyuk kiểm tra Quỷ Gương Tiết Lộ trước.
“Oh, 10 điểm cộng! T-Tuyệt vời!”
Cậu kiếm được 10 điểm cộng 1 lượt. Tae-hyuk cười khúc khích từ tai sang tai. Với điều này, cậu có thể cường hóa 2 kĩ năng.
“Thế còn điện thoại…”
Chiếc điện thoại bị vỡ bởi vì những đòn tấn công của tên Hà mã. Dù thế, nó vẫn có thể nhận cuộc gọi.
“Xin chào?”
-Uh, Tae-hyuk. Xin lỗi đã gọi cậu vào giữa đêm khuya. Là Mama đây.
Người gọi là Big Mama. Tae-hyuk hạ thấp giọng cậu.
“… Có chuyện gì xảy ra à?”
-Là về yêu cầu của cậu từ ngày hôm trước. Có kết quả rồi. Nhưng nó hơi kì lạ nên tôi gọi cho cậu để giao ngay và luôn.
Tae-hyuk đã yều cầu thông tin từ Big Mama từ 3 tuần trước.
Đó là về Park Jung-hwan, người mà Tae-hyuk bị buộc tội giết. Cậu đã biết đường rằng Park Jung-hwan đang tìm kiếm thông tin về cậu. Nó thật lạ. Vậy nên cậu muốn tìm nơi ở của Park Jung-hwan và tự mình kiểm tra.
Lí do là gì? Cậu cảm thấy một âm mưu lớn ẩn sau nó. Vì thế, cậu đã đưa 10 triệu won cho Big Mama để tìm nơi ở của Park Jung-hwan.
Nó mất khá lâu nhưng kết quả giờ đã tới.
“… Park Jung-hwan hiện tai đang ở đâu?”
-Anh ta chết rồi.
“Huh?”
-Chuyện xảy ra từ 2 năm trước…
Tae-hyuk làm rớt điện thoại.
Park Jung-hwan đã chết? 4 năm sau cậu bị buộc tội giết Park Jung-hwan. Nhưng hiện tại anh ta đã chết?! Lại còn từ 2 năm trước? Cái đéo gì thế này?!
Thế ai là người đào thông tin về Tae-hyuk? Nó rõ ràng phải là Park Jung-hwan.
Tae-hyuk nhìn chằm chằm vào bây giờ với khuôn mặt kinh ngạc. Sự thật, thứ mà cậu tưởng rằng đã chạm tới được 1 phần nào đó, vừa mới tung cánh mà bay.
Danh sách chương