l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 42: Săn Hà mã #2

**

“C-Cảm ơn…”

Jung Yuri chấp nhận chiếc áo khoác da của Tae-hyuk và bắt đầu mặc nó. Cô không mặc gì ngoài cái áo khoác da cô vừa nhận được.

Rốt cuộc, cô thậm chí không mặc bất kì đồ lót nào. Cô khá cao so với 1 người phụ nữ bình thường nên kể cả với 1 chiếc áo khoác, 1 phần cơ thể cô vẫn bị lộ. Nếu cô không kéo áo với tay mình, thì mông cô sẽ bị lộ ra.

Tuy nhiên, phần thân trên của cô còn nguy hiểm hơn. Ngực cô đủ bự để làm cho bất kì người đàn ông chăm chú vào nó. Vì thế, cô chỉ có thể gài cúc được 1 phần áo.[note13936]

“Hah…”

1 tiếng rên rỉ phát ra từ đột môi nhợt nhạt của Jung Yuri. Cô tự ôm lấy bản thân để cố gắng làm cho cơ thể cô ấm hơn dù chỉ là 1 ít.

Cô trông thật thảm thương tới mức Tae-hyuk cảm thấy chóng mặt kì lạ trong chốc lát. Tae-hyuk duỗi tay tới chỗ Yuri và nói.

“Đừng hiểu nhầm em. Em không phải đang cố chạm vào ngực chị đâu.”

“Uh… được rồi.”

Tae-hyuk thể hiện sự tự chủ mãnh liệt trong khi cậu quay đi khỏi cảnh ngực lộ rõ từ cái áo khoác da.

Khi cậu chạm vào trán của Yuri, cậu có thể thấy được nó lạnh như đá.

“Haang!”

Yuri rùng mình khi tay của Tae-hyuk chạm vào trán cô; tuy nhiên, cô không kháng cự.

‘Lạnh vãi… Dù thế, có vẻ như chưa đến mức đe dọa mạng sống cô ấy. Một khi cơ thể cô ấy được sưởi ấm…’

Hạ thân nhiệt nặng là một mối nguy hại. Cơ bắp của cô ấy sẽ cứng lại và cô ấy sẽ cảm thấy cực kì mệt mỏi.

“Lau khô người chị đi.”

“Haang… Phải rồi…”

Tae-hyuk nhìn xung quanh, nhưng cậu không thể tìm thấy thứ gì tương tự như 1 cái khăn tắm. Rốt cuộc, cậu phải cởi áo thun mình ra để Yuri có thứ gì đấy để lau cơ thể.

“Hum hum. Em giặt nó hằng ngày vậy nên chắc nó không có mùi mồ hôi đâu.”

“…Không. Thế đủ tốt rồi.”

Tae-hyuk nhìn vào nước da của Yuri.

Màu đỏ đang dần xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Nhiệt độ cơ thể cô đang tăng, nhưng vẫn còn nguy hiểm.

“Chị có thể leo lên lưng em được không? Nếu ta tới được tiệm đồ ăn nhanh, thì ở đó sẽ có điều hòa. Chị có thể sưởi ấm ở đó.”

Yuri gật đầu.

Môi cô đang bị xanh và cả cơ thể cô đang run rẩy. Đôi khi cô không thể tranh khỏi việc tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô. Điều đầu tiên cần phải làm là đưa cô tới nơi an toàn khi mà chân cô không di chuyển được.

Tae-hyuk quỳ xuống với tư thế chuẩn men. Yuri không thể di chuyển cơ thể cô đàng hoàng và rơi xuống lưng cậu. Tae-hyuk cảm thấy nặng ở lưng…

Mulkeong! “Heok!”

Có thứ gì đó mềm như kẹo dẻo chạm vào lưng của Tae-hyuk. Yuri thả lỏng tay giữ áo khoác da và dựa vào Tae-hyuk. Rốt cuộc, ngực cô ấy chạm vào lưng của Tae-hyuk.

‘L-Lạnh… Nhưng rất mềm… K-Không! Tỉnh dậy đi Seo Tae-hyuk!’

“Haaang…”

Lưng của Tae-hyuk rất ấm, vì thế mà một tiếng kêu dễ chịu phát ra từ miệng của Yuri. Cô đang khỏa thân ở trên lưng của một người đàn ông cô không biết rõ. Cô có lẽ đã cực kì xấu hổ nếu ở trong tình trạng thông thường.

Tuy nhiên, có phải là do cảm giác an tâm vì cô đã sống sót? Jung Yuri không thấy bất kì sự xấu hổ nào. Nó dễ chịu, cứ như thể cô đang trên lưng của cha mình vậy.

Tae-hyuk cảm thấy xấu hổ khi bị ôm bởi Jung Yuri từ đằng sau hơn nhiều so với cô thấy xấu hổ khi ở trên lưng cậu. Chân cô ấy không thể di chuyển, vậy nên cậu giữ đùi cô 1 cách cẩn thận bằng 2 tay. Bề mặt mềm mại đó chạm vào trực tiếp. Kì lạ thay, người cô ấy rất thơm.

‘M-Mình không biết là ai đang phục vụ cho ai nữa!’

Jung Yuri cao 1m70, ngang với Tae-hyuk. Nâng Yuri khó hơn cậu nghĩ.

‘Nhưng chuyện gì xảy ra nếu mình dùng kĩ năng Violence? Mình có thể làm được điều đó với stamina của mình!’

Tae-hyuk sử dụng kĩ năng Violence. Cả 2 tay đang giữ đùi của Jung Yuri vậy nên cậu với giữ ống sắt ở trong miệng.

Tae-hyuk và Yuri tiến tới tiệm đồ ăn nhanh. Cậu phải dừng lại 1 lúc bởi vì tiếng thở của Yuri áp quá gần. Sau đó cậu phải hạ nhiệt thứ gì đó đang sôi sục.

**

“Mình là một người đàn ông. Một người đàn ông được sinh ra để làm công việc này!”

Joo Hyun-ho lẩm bẩm trong lúc vừa đi tới sân khấu. Kang-suk đang tìm kiếm ở khu vực thủy cung, trong khi nhiệm vụ của Joo Hyun-ho là kiểm tra khu vực này. Không có ai ở trên sân khấu và dàn ghế cho khán giả. Chỉ còn mỗi phòng đợi cho người biểu diễn. Có một bồn tắm dành cho các loại động vật như hải cẩu hay chim cách cụt tắm rửa.

Nếu anh là tên Hà mã thì anh sẽ thực hiện tội ác ở đây.

Joo Hyun-ho đang giữ một khẩu súng ngắn.

“Mình chỉ vớ đại lấy một khẩu súng gas. Nó không phải hàng thật như của Sunbae. Dù thế, chẳng phải méo mó vẫn hơn không?”

Chuyên môn của Joo Hyun-ho là tội phạm học, tâm lí học và profiler. Tuy nhiên, để có thể trở thành điều tra viên, anh đã hoàn thành khóa học cơ bản 2 năm của học viện cảnh sát. Anh biết làm sao để cầm súng một cách hoàn hảo. Hơn nữa, không giống vẻ ngoài yếu đuối của anh, anh là một bậc thầy judo.

“Bang bang! Haha! Chẳng phải thế là tốt rồi sao?”

Joo Hyun-ho nhắm vào một tên tội phạm tưởng tượng. Anh không giống như là một điều tra viên thiên tài vào lúc này.

Hyun-ho thả ngón tay khỏi cò súng gas và xoay khẩu súng xung quanh.

“Chơi đùa thế đủ rồi. Bắt đầu tìm kiếm đàng hoàng nào!”

Anh bước tơi nơi mà tên Hà mã đang trốn với vẻ mặt nghiệm túc. Anh tới phía sau của sân khấu, một cách cửa với dòng chữ CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN xuất hiện.

‘Ở đây.’

Hyun-ho nhìn vào cách cửa với vẻ mặt nghiêm túc và sút tung cách cửa bằng chân mình.

Bam!

Cánh cửa đang đóng mở ra với âm thanh rõ to.

“Giơ chân, à nhầm giơ tay lên! Nếu ngươi di chuyển thì ta sẽ bắn!”

Hyun-ho quỳ xuống và nhắm khẩu súng về phía trước. Rồi anh nhìn xung quanh.

“Sheesh. Không có ai ở đây.”[note13937]

Căn phòng chỉ có một bể cá lớn, dây thừng và những cái xô.

“Uh, đợi 1 chút.”

Hyun-ho đặt khẩu súng sang bên và tiến tới.

“Ở đây… Rõ ràng có ai đó vừa ở đây.”

Không có ai ở đây. Tuy nhiên, dấu vết vẫn còn lại. Bể đầy 1 nửa với nước. Anh kiểm tra nó bằng tay và nhận ra đó là nước lạnh.

“Hãy nghĩ như Ác-si-mét(Archimedes) nào. Bể cả đầy 1 nửa. Điều này có nghĩa là có thứ gì đó ở trong nước. Khoảng chừng…”

Hyun-ho tính toán thể tích của bể và khối lượng mà nó trống.

“… Nó rơi vào khoảng một người cỡ 50kg.”

Có rất nhiều nước ở trên sàn. Điều này có nghĩa là ai đó đã bị kéo ra khỏi bể cá bởi một người khác.

Joo Hyun-ho nhìn xung quanh.

Chúng là dây thừng và vài chiếc xô được lấp đầy bởi những chất lỏng. Hyun-ho kiểm tra những thứ ở trong xô.

“Sữa, nước tương và dầu ăn…”

Chỉ có duy nhất một cái ống dài 1m gần bể cá.

“Mình nên mừng khi mà lập luận của mình chính xác. Nó thật kinh ngạc, kể cả khi thủ phạm đã đi mất.”

Hyun-ho chạm vào bề mặt của bể cá. Nước bị văng tung tóe do ai đó rời khỏi bể cá.

“Điều này có nghĩa là người này chỉ mới rời khỏi đây.”

Bề mặt của bể cá khá trơn. Kể cả nước bắn ra, nó sẽ chảy xuống mặt đất sau 10 phút.

Joo Hyun-ho nuốt nước bọt.

“… Đây là nơi hành sự của tên Hà mã.”

Và tên Hà mã đã đi mất. Nạn nhân của hắn ta ở bên trong bể cá.

“Hắn đã giết cô ta rồi à?”

Điều đó là không thể. Những chất lỏng dành cho vụ giết người vẫn còn ở bên trong những cái xô.

Điều này có nghĩa là…

Khuôn mặt của Joo Hyun-ho hóa trắng.

“… Sunbae đang gặp nguy hiểm!”[note13938]

**

Cho Kang-suk đứng ở trong bóng tối của thủy cung. Dù cho sự mệt mỏi do làm việc liên tục, khuôn mặt của Kang-suk vẫn cứng đờ, như thể anh là một con búp bê sáp.

Sau đó thì có ai đó tiến tới chỗ anh. Cho Kang-suk cảm thấy được điều đó và nhanh chóng quét xung quanh. Đó là người mà Cho Kang-suk biết.

“Ah. Kim Jong-wook? Có phải cậu tới để bắt tên Hà mã?”[note13939]

Kim Jong-wook là một viên cảnh sát làm ở bộ phận tài phàn[note13940]. Bất kì khi nào một vụ giết người xảy ra tại khu vực, anh ta là viên cảnh sát sẽ chịu trách nhiệm trông chừng hiện trường vụ án. Vị trí không xa từ đây. Có vẻ như anh ta đã nhanh chóng tới đây sau khi nghe yêu cầu tiếp viện.

Joong-wook hét lên với vẻ mặt ngạc nhiên thích thú.

“Ah Điều tra viên Cho Kang-suk! Chuyện gì xảy ra ở đây thế? Tên Hà mã…”

Cho Kang-suk đáp lại.

“Tôi nhận được lời khuyên rằng tên Hà mã đang ở đây nên tôi đến kiểm tra. Cho đến giờ vẫn là khám xét vì không có ai ở đây. Ah, tôi cần phải bắt tên Hà mã càng nhanh càng tốt. Có vẻ nguyên này hôm nay bị lãng phí rồi.”

Khuôn mặt của Kang-súc bị bao bọc với một bóng đen.

“Haha, chắc chắn rồi. Tôi đã chạy tới đây sau khi đột nhiên nhận được lệnh.”

“Kim Jong-wook nên nghỉ chút đi.”

“Haha! Chẳng phải đây là việc của chúng ta sao?”

Cho Kang-suk nhìn chằm vào Kim Jong-wook với vẻ mặt vô cảm.

Anh ta đang mặc đồ thường ngày. Anh ta để 1 tay trong túi, và quần của anh ta ướt như chuột lột.

“Ở bên ngoài đang mưa à? Quần áo của cậu…”

Jong-wook thở dài.

“Aigoo. Trời nó tự nhiên mưa. Anh có mang ô theo không?”

Kang-suk thở dài.

“Tôi không mang cái nào cả. Chừng nào tôi về thì tôi sẽ dùng 1 tờ báo vậy. Tôi rất muốn gọi taxi nhưng tôi không thể. Cậu biết đấy. Lương của điều tra viên khá bèo.”

“Có vẻ là vậy. Anh chắc chịu khổ nhiều rồi.”

“Dù sao thì, anh nghĩ lời khuyên đó giống như trò đùa. Thế thì, anh sẽ xem nốt chỗ sân khấu. Cậu có muốn đi cùng không?”

Jong-wook gật đầu.

“Có vẻ thế là tốt nhất. Bên cạnh đó, anh đi một mình à?”

Cho Kang-suk dừng lại một lúc trước khi hỏi với vẻ mặt bất ngờ.

“Sao cậu lại hỏi vậy?”

Jong-wook chậm rãi tiến tới Kang-suk và cười.

“Bởi vì…”

2 người họ giờ đủ gần để va ckạm nếu anh đưa tay ra. Miệng của Jong-wook xoắn quẩy một cách kì lạ. Có một con dao sắc ở trong tay anh ta.

“Vì tôi cần phải biết tôi phải giết bao nhiêu người!”

Jong-wook bước tới phía trước và lao con dao vào ngực của Kang-suk.

Puok!

“Keok!”

Kang-suk hét lên.

Đòn tấn công rất bất ngờ tới mức chẳng có sự kháng cự nào cả. Anh ta ngay lập tức ngã xuống.

Jong-wook cười khúc khích như thể hắn ta tận hưởng cảnh tượng này và nói,

“Ohuhu… Tôi tự hỏi là làm sao anh biết tôi ở đây. Liệu anh có nghe tôi nói trước khi chết chứ? Huh? Điều tra viên Cho Kang-suk. Làm ơn nói gì đó đi chứ. Uhahahaha! Đúng rồi đấy. Tôi là Hà mã.”

Jong-wook… Không, tên Hà mã cười toe toét trong khi hắn vặn con dao kẹt trong ngực của Kang-suk.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện