Tu tiên không tuế nguyệt, nghiên cứu cũng vậy.
Chớp mắt đã một năm trôi qua.
Trong 1 năm này, Lâm Bạch có thêm khoảng 100 triệu Hư Ảo Thân mới.
Đừng hỏi tại sao số Hư Ảo Thân của Lâm Bạch lại mọc nhanh như vậy, khi mà theo dự tính, Lâm Bạch chỉ có thể treo máy chế tạo 5 Hư Ảo Thân mỗi giờ.
Đó là do chỗ tế bào được chuyển hóa thành Hư Ảo Thân, đã bị 5 Hư Ảo Thân đầu tiên ép buộc, một bên phải vừa tu luyện, một bên vừa hỗ trợ chế tạo thêm Hư Ảo Thân.
Không những vậy, Lâm Bạch còn liên tục nghiên cứu, không ngừng ưu hóa công pháp.
Càng nhiều Hư Ảo Thân được tạo ra, tính lực của hắn lại càng tăng nhanh, tốc độ nghiên cứu cũng vì vậy mà tăng lên đáng kể, càng nhanh chóng ưu hóa quá trình chế tạo Hư Ảo Thân.
Đây là một tuần hoàn khiến tiến bộ của Lâm Bạch càng lúc càng nhanh.
Vì vậy, số Hư Ảo Thân tăng nhanh theo cấp số nhân, dù năng suất chế tạo của các Hư Ảo Thân cấp độ tế bào có hơi thấp, nhưng chính những tế bào này mới là lực lượng sản xuất chính.
Kết quả hắn đã có hơn 100 triệu Hư Ảo Thân mới sau 1 năm, một kết quả thật ấn tượng.
Thay vì chế tạo ra 43800 Hư Ảo Thân nếu Lâm Bạch cứ mặc kệ để 5 Hư Ảo Thân tự động treo máy, hoặc 87600 Hư Ảo Thân nếu hắn tự mình mài đít trên bồ đoàn mà tu luyện như các tu sĩ khác.
Nhưng cũng có một vấn đề ở đây, đó chính là linh khí của một vùng bé tẹo như này không đủ để cung cấp cho 100 triệu tu sĩ tu luyện cùng lúc.
Còn chưa kể bên cạnh hắn, có Lâm Lục Dạ, đạo lữ của hắn cũng cần một nguồn linh khí khổng lồ để phát triển.
May mắn cho hai người.
Họ đã không chọn sai nơi làm căn cứ.
Truyền thuyết Xích Thương sơn mạch là xác của một quái thú cổ đại là chính xác.
Long Đầu đỉnh mà hai người đang ở chính là đỉnh đầu của cổ long Xích Thương, một chân long rơi xuống từ thượng giới.
Còn tại sao thông tin này hai người lại biết được?
Vừa vặn, có một cuốn sách cổ ghi lại sự kiện này trong Tàng Thư các Thanh Hà tông, cái tông môn có thái thượng trưởng lão đã bị hai người biến thành quân cờ.
Xích Thương cổ long khi rơi xuống, thân thể của nó nhanh chóng chỉ còn lại một bộ xương khô.
Đáng lẽ ra xương cốt của một cổ long phải cực kỳ cứng rắn, nhưng không hiểu sao, sau khi Xích Thương ch.ết, tất cả chỗ xương cốt khổng lồ lại hóa thành những dãy núi đá vôi bình thường.
Trăm ngàn năm trôi qua, không biết bao nhiêu tu sĩ tới nơi đây tìm kiếm cơ duyên nhưng đều phải tay không mà về.
Mãi cho đến khi bí mật của dãy núi này bị Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ tìm thấy.
Trong lúc đang đào sâu vào bên trong lớp đá vôi để mở rộng căn cứ.
Hai người họ đã tìm được một viên ngọc màu đỏ như máu, bên trong có chứa tinh hoa máu thịt và một nguồn linh khí khổng lồ.
Dự đoán sơ bộ, thứ này có vẻ chính là long châu trong truyền thuyết.
Nguy cơ thiếu thốn linh khí đã được giải quyết.
Dựa vào nguồn năng lượng khổng lồ này, hơn 100 triệu Hư Ảo Thân của Lâm Bạch cũng đã đột phá tới Luyện Khí 6 tầng trở lên.
Đáng lẽ cảnh giới của những Hư Ảo Thân này còn có thể cao hơn nữa, nhưng cũng đành chịu thôi.
Bên cạnh hắn còn Lâm Lục Dạ, không chỉ tranh giành linh khí với hắn, cô nàng còn dùng tinh hoa máu thịt tích trữ trong long châu để tăng cường sức mạnh thân thể.
Hiện tại, thần võ đạo của cô nàng đã đạt đến Thần Thể cảnh, thêm một vài bước nữa có thể bước vào Thần Lực cảnh.
Do Lâm Lục Dạ sử dụng khí tức của long châu, kết hợp với khí tức của thiên phú Hắc Ám làm nguyên liệu đột phá Thần Thể cảnh.
Nên thân thể của cô nàng hiện tại có thể xem là một bán long nhân.
Hai bàn tay trắng mịn ngày nào giờ đã thành vuốt rồng, đầy gai góc như một loại vũ khí ch.ết chóc.
Đầu cô nàng mọc ra một cặp sừng rồng đen nhánh, và một chiếc đuôi rồng lúc ẩn lúc hiện, như thực như ảo ở phía sau hông.
Tay chân Lâm Lục Dạ hiện được bao phủ trong một lớp vảy đen bóng như hắc diệu thạch, là kết tinh của bóng tối thuần khiết cùng huyết mạch của long tộc.
Thân thể cô nàng thay đổi rất lớn, nhưng không vì thế Lâm Lục Dạ bỏ qua phát triển Hư Ảo Thân.
Hiện tại, Hư Ảo Thân của Lâm Lục Dạ không còn là hình người nữa, mà đã hóa thành một quả cầu pha lê.
Nhờ có thiên phú Hắc Ám vặn vẹo không gian, kết hợp với kiến thức chế tạo động thiên phúc địa từ các Chân Linh cảnh luyện khí sĩ ở đời trước.
Lâm Lục Dạ chế tạo Hư Ảo Thân của mình thành một thế giới cỡ nhỏ, có thể nói nó là một động thiên phúc địa hay là một bí cảnh bỏ túi cũng không sai.
Một thế giới tồn tại giữa khe hẹp không gian, chỉ gồm một đại duong khổng lồ gồm năng lượng thuần khiết và một bầu trời sao.
Với mỗi ngôi sao trên đó đều là đại diện của một môn thần thông pháp thuật cùng với lượng tinh thần lực khổng lồ.
Một người kiêu ngạo như Lâm Lục Dạ chắc chắn sẽ không muốn thua kém Lâm Bạch về khả năng tính toán.
Cô sáng tạo ra Quần Tinh Trận lấy tất cả những ngôi sao bên trong Hư Ảo Thân làm linh kiện điện tử, biến cả bầu trời đêm thành một loại siêu máy tính.
Bầu trời sao trong Hư Ảo Thân của Lâm Lục Dạ nhìn có vẻ không khác so với bầu trời bên ngoài.
Nhưng thực tế, mọi ngôi sao, quỹ đạo của chúng đều được tính toán chính xác, tạo thành một công cụ tính toán mạnh khủng khiếp.
Về khả năng tính toán, Lâm Lục Dạ đã có thể sánh ngang với Lâm Bạch.
Nhưng cuộc đua giữa hai người cũng chỉ dừng lại tại đây.
Nếu hai người muốn tỉ thí xem ai mạnh hơn sẽ là một hành động ngu ngốc, rất có thể trận chiến đó sẽ mang theo người của Diệp gia tới.
Cả hai người vẫn chưa có đủ tự tin khi đối đầu với bá chủ cái tu tiên giới này.
Thời gian 1 năm cũng đã trôi qua, có lẽ cũng đến lúc phải xem xét những quân cờ bọn họ đã thả ra bên ngoài phát triển như thế nào.
Trong 1 năm này, quân cờ số 2 là một tán tu tên Bạch Bằng, từ sau khi nhặt được Linh Hồn Bình và được "tàn hồn của đại năng" chỉ đạo dạy dỗ.
Hiện tại hắn là một tán tu chuyên đi tìm kiếm những nơi có tu sĩ vừa mới ch.ết không lâu.
Vì tiếp xúc với người ch.ết quá nhiều nên làn da của hắn càng ngày càng nhợt nhạt, thân hình ngày càng gầy đi, nhìn kiểu gì cũng giống người ch.ết hơn người sống.
Hiện tại tâm lý của hắn đang ngày càng vặn vẹo, càng hấp thu nhiều linh hồn, tên tán tu ngày càng có dấu hiệu của một người tâm thần.
Gần đây nhất, hắn bắt đầu có sở thích dằn vặt người khác đến ch.ết bằng đủ loại tr.a tấn man rợ nhất, rồi sau đó dùng Linh Hồn Bình hấp thu toàn bộ linh hồn của nạn nhân, đồng thời cũng cảm nhận tất cả những nỗi đau kinh hoàng ấy.
Nhìn thấy cái vẻ mặt đau đớn đầy thỏa mãn của tên tán tu này, Lâm Bạch chắc chắn rằng đây là vấn đề của tên đó, không liên quan gì tới chất lượng Linh Hồn Bình mà Lâm Bạch chế tạo ra.
Ở thế giới hiện thực, Lâm Bạch và hội anh em sử dụng Linh Hồn Bình rất nhiều lần nhưng đâu có bất cứ ai phát điên đâu.
Quân cờ số 3, "nhân vật chính" "khí vận chi tử" Lục Minh hiện tại đã ra khỏi cái thôn nhỏ kia, bước vào tu tiên giới.
Nhờ có "hệ thống" mà một kẻ sở hữu ngũ hành tạp linh căn như hắn đã trở thành Luyện Khí 6 tầng.
Hai quân cờ này là hai quân cờ được chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng ở hiện tại, quân cờ đầu tiên của họ sắp phát huy ra được tác dụng rồi.
Thanh Hà tông, một Kim Đan tông môn gần Xích Thương sơn mạch.
Một năm trước, tông môn này còn là một tông môn suy tàn.
Cả tông môn chỉ còn 1 vị Kim Đan thái thượng trưởng lão tọa trấn, mà vị thái thượng trưởng lão này lại có vẻ sống không được lâu nữa.
Người phía dưới cũng chỉ có 5 vị Trúc Cơ cảnh làm mặt bài, đệ tử cũng chỉ có 100 người.
Một tông môn có thể bị chôn vùi bất cứ lúc nào.
Ấy vậy mà không biết vị thái thượng trưởng lão của Thanh Hà tông đạt được cơ duyên gì.
Chỉ trong gần một năm, lão già nửa bước xuống quan tài này lại đột phá Nguyên Anh cảnh, một lần đột phá trở lại thanh xuân, trở thành tu sĩ mạnh nhất tại Lâm Bình quận.
Hiện tại, đã một năm tròn trôi qua kể từ ngày lão ta chiếm được cuốn sách cổ kia, cũng là ngày Thanh Hà tông mời tất cả các thế lực lớn nhỏ trong Lâm Bình quận tới, ăn mừng vị thái thượng trưởng lão này đột phá.
Thanh Hà tông hiện tại hoàn toàn khác biệt so với 1 năm trước đó, từ một tông môn như bị bỏ hoang đã lột xác hoàn toàn.
Từ cổ kính rêu phong, cỏ dại mọc cao hơn người đã hóa thành quỳnh lâu ngọc vũ, khí khái đường hoàng.
Người ra người vào nhiều không ngớt, núi rừng u tĩnh giờ được lấp kín toàn người là người.
Đủ thể loại người, tán tu, chính đạo, ma đạo đều có mặt ở nơi đây.
Rất nhiều người gặp được kẻ thù của mình mà lại không dám ra tay, chỉ sợ sẽ đắc tội vị Nguyên Anh lão tổ kia.
Trong số những tu sĩ có mặt ở đây, có hai bóng người khiến người ta phải chú ý.
Một nam một nữ, cả hai đều ăn mặc y phục màu đen, đeo băng bịt mắt.
Khí tức hai người này tỏa ra lại là Kim Đan sơ kỳ.
Nói hai người làm người phải chú ý là vì bọn họ quá lạ mặt.
Tỉ lệ người xuất hiện linh căn là ngàn người có một.
Trong cả vạn Luyện Khí tu sĩ cũng chưa chắc đã tìm được một Trúc Cơ tu sĩ.
Và trong cả ngàn Trúc Cơ tu sĩ, chẳng có mấy ai có thể đột phá nổi Kim Đan cảnh.
Vì tỉ lệ người đột phá Kim Đan ít như vậy, nên các Kim Đan cảnh ở Lâm Bình quận này đều biết mặt nhau, nay xuất hiện hai tên lạ mặt khiến người phải chú ý.
Rất nhiều Kim Đan tu sĩ tiến lên bắt chuyện, nhưng đáp lại chúng chỉ có một sự im lặng.
Hai người giống như vừa mù vừa câm, nhưng ai mà tin chứ?
Kim Đan cảnh hoàn toàn có thể dùng thần thức thay cho con mắt, lỗ tai.
Cái thái độ đó đặt ở xã hội hiện đại cũng có thể bị ăn đánh, chứ đừng nói ở cái tu tiên giới, nơi mà động một tí là chém chém giết giết.
Quả nhiên, thái độ lạnh lùng của hai người này đã khiến cho một tên Kim Đan tu sĩ khác phải khó chịu.
"Ở đâu ra bọn chuột nhắt!
Cậy mới đột phá Kim Đan mà ra vẻ mình là nhân vật gì khó lường lắm ấy!
Lão tử thích đánh nhất là đám không biết trời cao đất dày như các ngươi."
Từ cái giọng nói thô cuồng ấy cũng có thể đoán được sơ qua hình dáng của người này.
Một gã đô con đi ra từ trong đám người.
Thân hình cao gần 3 mét đầy áp bách, gương mặt dữ tợn, râu tóc xồm xoàm, làn da màu nâu đồng, cách ăn mặc giống một tên du côn vô lại hơn là một tu sĩ.
Nhận thấy khí tức áp bách của người này, tất cả tu sĩ xung quanh lập tức chạy đi tứ tán.
"ch.ết tiệt! Tên đó là Trương Sơn Hải, Trương cuồng nhân! Tông chủ Bá Thể tông!"
"Tất cả tránh ra cho ta, tên đó mà điên lên là tất cả chúng ta phải chịu tội!"
Đám tu tiên giả, không kể Trúc Cơ hay Kim Đan đều chạy tứ tán.
Trương Sơn Hải rất nổi danh, nhưng đồng thời danh tiếng của hắn cũng rất xấu.
Cậy vào thể phách kinh khủng, rất nhiều Kim Đan tu sĩ đã bị hắn hành hung vì cảm thấy ngứa mắt.
Công pháp trấn tông của Bá Thể tông có thể tăng khả năng chống lại pháp thuật, là khắc tinh cứng của vô số các tu tiên giả, những kẻ chủ yếu dùng pháp thuật để đối kháng.
Hiện tại, tất cả Kim Đan đều cách xa ba người kia khoảng 1 dặm, còn các Trúc Cơ cảnh không biết đã chạy xa đến nơi nào.
Trương Sơn Hải liên tục phóng thích ra khí thế của Kim Đan cảnh đỉnh phong, cộng với khí huyết khổng lồ của một thể tu.
Hắn muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi của hai tên Kim Đan lạ mặt kia, muốn thấy cả hai quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng mấy trò vặt này dường như chỉ là trò hề với hai người thần bí kia.
Càng nhìn thái độ lạnh lùng của hai người, hắn càng thấy nóng mắt.
Là một kẻ dễ giận, nắm đấm mang theo uy lực hủy diệt của Trương Sơn Hải đã đánh tới, một dãy núi lớn cũng phải đổ sập trước cú đấm này.
Nhưng đối diện, chỉ thấy cô gái áo đen kia nâng tay phải lên một cách máy móc, dùng một ngón tay thon dài để chặn lại nắm đấm còn to hơn đầu người.
Cô nàng thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
Một cảnh tượng hoang đường đã xảy ra.
Ngón tay nhỏ bé kia đã chặn lại hoàn toàn nắm đấm to lớn ấy, thậm chí còn không có bất kỳ cơn gió nào nổi lên.
Bộp bộp!
Từng âm thanh dồn dập như mưa rơi trên mái tôn vang lên, ngay sau đó là từng vết lõm xuất hiện trên quần áo, thân thể của Trương Sơn Hải, giống như có người điểm huyệt hắn chỉ trong chưa đầy một cái nháy mắt.
Có vẻ toàn bộ lực lượng hắn dùng để đánh vào cô gái kia đã được chuyển hóa thành một loại kình lực vô hình, tinh chuẩn điểm vào hàng trăm huyệt đạo trên thân thể hắn.
Trương Sơn Hải giờ này cảm thấy thân thể của mình là xa lạ như vậy, hắn đã không còn làm chủ chính bản thân hắn.
Hai vị Kim Đan kỳ lạ mặt vẫn đứng ở đó, hướng về phía Thanh Hà tông như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Bên cạnh họ là Bá Thể tông chủ vẫn đang giữ nguyên tư thế ra quyền, giống như hắn là một pho tượng chứ không phải con người.
Giờ này cũng không có ai dám ý kiến về thái độ lạnh lùng của hai người kia nữa.
Họ mạnh họ có quyền, thích biểu hiện thế nào đó là quyền lợi của cường giả.
Nếu ai muốn phản đối thì cân nhắc liệu có mạnh hơn Bá Thể tông chủ rồi nói sau.
Nhưng giờ nếu có ai vén lớp vải che mắt của hai người lên.
Họ sẽ chứng kiến bên dưới lớp vải đen ấy lại là gương mặt của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ với hai đôi mắt vô hồn.
Đây là hai người nhân bản được chế tạo ra trong căn cứ của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ.
Dù sao thăm dò thế giới bên ngoài sao có thể dựa vào tầm nhìn của mấy quân tốt dò đường, một đám người có thể ch.ết bất cứ lúc nào được.
Vì vậy việc sử dụng người nhân bản là cần thiết.
Vì cả hai người từng nhiều lần sử dụng qua máy nhân bản vô tính, nên họ hiểu qua nguyên lý và cấu tạo của cỗ máy này.
Còn những chi tiết nào không đủ, hai người họ sử dụng thêm pháp thuật để thay thế.
Nhưng thành phẩm lại giống như những con rối hơn là những con người bình thường.
Cũng đành chịu vì hoàn cảnh của tu tiên giới quá khó để phát triển khoa học rồi.