Trong không gian linh hồn của Số 1.
"Chủ thể! Ngươi điên rồi à! Chúng ta làm sao có thể đánh lại cái thứ đó chứ?"
Linh hồn của Số 1 liên tục ôm chân của Lâm Bạch, hi vọng hắn đổi ý.
"Ngươi sợ cái gì chứ?
Ta chỉ dùng chân khí bình thường, kết hợp với ma lực đã đủ để chặn được đòn của thứ quái dị này rồi.
Chút nữa ta chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên chắc chắn có thể quay lại giết ngược."
Ánh mắt và thái độ của Số 1 nói lên tất cả, một nửa chữ hắn cũng không tin Lâm Bạch.
Tên này rõ ràng ảo tưởng sức mạnh rồi!
"Nhưng chủ thể, ngươi không sợ ch.ết nhưng ta sợ, dù sao đây cũng là thân thể của ta."
Lâm Bạch quay lại nhìn Số 1 đầy khinh bỉ.
"Đừng quên ngươi cũng chỉ là một cái rễ mọc ra từ linh hồn ta.
Nên dù cơ thể này có hóa thành tro bụi chăng nữa, linh hồn ngươi không tiêu tan hay rơi vào luân hồi hay bất cứ cái gì đấy tương tự.
Nó sẽ chỉ một lần nữa trở lại dưới linh hồn ta."
Thấy hóa thân của mình ngậm miệng, Lâm Bạch hoàn toàn tập trung vào trận chiến trước mắt.
"Với lại, nếu cơ thể này không còn, ta chỉ việc tìm một cơ thể mới cho ngươi là được.
Còn lắm lời nữa là hôm nào đó ta sẽ nhét ngươi vào trong một thân xác nữ ."
Nhìn thấy Lâm Bạch vốn là một pháp sư nay lại lao lên cận chiến như một chiến binh, Số 1 lắc đầu không thể hiểu nổi.
"Chủ thể không biết có phải quan tưởng mình là một cái cây lâu quá hay không, mà thành ra giờ hắn hành động như một tên đầu gỗ."
Đối với Lâm Bạch hiện tại, thế giới này giống như một trò chơi, nhưng đáng tiếc trò chơi này chỉ có một mạng duy nhất, có thể ch.ết bất cứ lúc nào.
Nhưng nay hắn có cơ hội trải nghiệm một tài khoản cấp 94, không cần phải lo lắng về mạng sống của mình.
Đã vậy, con boss phía trước rất mạnh nhưng hắn cảm thấy vẫn có thể đánh.
"Hôm nay ông đây không muốn "cẩu" nữa, ta muốn vượt cấp chiến đấu!"
Lưỡi kiếm đâm sâu vào lớp da thịt đen xám nhưng không thể gây ra bất cứ thương tổn đáng kể nào.
Thậm chí vết thương rất nông, còn chưa đâm xuyên qua lớp da đầy đường vân quỷ dị này.
Con quái vật tuy không cảm nhận được đau đớn nhưng nó cũng sẽ cảm thấy khó chịu, một con muỗi đậu trên người để hút máu thì phản ứng đầu tiên chính là cho nó một cái tát.
Một nửa bầu trời còn lại trong nháy mắt trở nên tối tăm, một bàn tay khổng lồ khác hạ xuống, đập Lâm Bạch như đập một con muỗi.
Từ đằng xa, đám người Số 2, Số 3 đứng dậy trên đại duong dung nham.
Không có bất cứ ai hi sinh sau cú tát vừa rồi.
Phần lớn sát thương đều bị tầng tầng các lớp lá chắn hấp thu, và bàn tay lại bị Lâm Bạch chặn lại.
Nên ngoài việc bị đánh bay ra, đám người này không hề hấn gì.
"Số 3, chúng ta cũng bắt đầu tu luyện võ đạo một lần nữa, chủ thể đang câu giờ giúp chúng ta."
Hai bóng người tách ra, lựa chọn hai phương hướng khác nhau để tu luyện.
Bắt chước lại những gì Lâm Bạch từng làm, vô số sợi rễ cây màu trắng lan tràn trong không gian, hấp thu toàn bộ nhiệt năng từ dung nham xung quanh.
Biển dung nham đỏ lửa chợt xuất hiện hai điểm đen cực kỳ dễ thấy.
Còn với Lâm Bạch, hiện tại hắn đang bị đèn ép bởi hai lòng bàn tay khổng lồ.
Tình hình nghe có vẻ nguy hiểm nhưng không phải vậy.
Lâm Bạch vừa chống đỡ áp lực, vừa tinh luyện chân khí thành chân nguyên.
Lớp màng chân khí bảo hộ giống như một chất keo dính, gắn toàn bộ hàng trăm lá chắn đủ các thể loại khác nhau thành một khối.
Trên lớp lá chắn hình cầu, đủ loại nguyên tố liên tục luân chuyển, băng sương, hỏa diễm, lôi đình, cỏ cây, độc tố...
Tất cả làm loại lá chắn này nhìn vừa ngầu vừa cứng rắn.
"Thật không ngờ tới, thứ ô nhiễm không thể diễn tả cũng nằm trong thực đơn của cái đan điền này."
Con boss Bạch Ngân cấp được hình thành bởi vô số zombie nhiễu sóng do khí tức của một vị nào đó, nên giờ này, con quái vật chẳng khác nào một bãi rác thải hạt nhân di động, đi đến đâu ô nhiễm tới đấy.
Nhưng ô nhiễm không thể diễn tả tưởng chừng khó chơi, giờ lại ngoan ngoãn hóa thành năng lượng tinh thuần bổ sung cho đan điền.
Lâm Bạch lúc này bắt đầu hoài nghi về nguồn gốc của loại đan điền chuyên ăn tạp này, nhưng đây là một trận chiến nên hắn không thể suy nghĩ nhiều.
Chân khí trong cơ thể Lâm Bạch ngày càng ít dần đi do quá trình chuyển hóa làm chân nguyên.
Mất đi chân khí làm chất xúc tác, toàn bộ tấm lá chắn từng người tự chiến, chúng dễ dàng tan vỡ như những viên pha lê.
Thậm chí một vài lá chắn nguyên tố có thuộc tính khác biệt bắt đầu xung đột với nhau.
Oanh!
Một vụ nổ lớn xảy ra tạm thời đẩy lùi hai lòng bàn tay ra xa một chút.
Nhưng từng ấy thời gian là quá đủ.
Toàn bộ chân khí trong cơ thể đều đã được áp súc thành chân nguyên.
Hiện tại lượng chân nguyên trong cơ thể Số 1 nhiều như biển cả, có lẽ phải nhiều gấp một triệu lần Lâm Lục Dạ.
Còn tại sao Lâm Bạch trong cơ thể Số 1 tu luyện lại nhanh đến như vậy?
Người bình thường muốn vượt qua dòng sông chảy xiết cần có một con thuyền để vượt sông, phải trải qua vô vàn đau khổ mới có thể qua được bờ bên kia.
Với Lâm Lục Dạ quá trình này lại giống như đi qua một cây cầu để sang sông.
Còn với Lâm Bạch, hay hiện tại là Số 1.
Hắn là một người khổng lồ cao như những ngọn núi, chỉ cần bước một bước có thể qua sông.
Thứ giới hạn ở đây không phải là đan điền, mà là cơ thể có thể chịu đựng nổi tốc độ tu luyện quá nhanh hay không.
Võ giả bình thường cơ thể có hạn, tu luyện phải từ từ tránh tổn thương thân thể.
Còn với cái cơ thể quá cường hãn của Số 1, chỉ có thể nói muốn làm gì thì làm.
Một lá chắn mới được tạo nên, nó giờ còn mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần so với trước .
Giờ này, con quái vật có dùng sức cũng chẳng thể làm gì được.
Bị đánh mà không trả lễ lại cho đối phương cũng không phải chuyện gì hay.
Lâm Bạch đang suy nghĩ nên phản công như thế nào thì hắn nhìn vào tấm lá chắn của mình.
"Nếu ta đem những tấm lá chắn này quấn quanh thanh kiếm thì sao nhỉ?"
Hắn nhất thời nhớ lại vũ trang sắc trong một bộ anime nào đó hắn từng xem ở kiếp trước.
Cánh tay phải đang cầm kiếm của Lâm Bạch bỗng dưng bị bao phủ bởi một lớp sơn đen bóng, hắn mỉm cười đầy nham hiểm.
"Quả nhiên ta có thể ngưng tụ lại lá chắn hệ hắc ám lại thành một dạng nước sơn, việc này không hề làm khả năng phòng thủ của kỹ năng bị suy giảm, thậm chí còn biến khả năng phòng thủ của nó còn trở nên mạnh hơn.
Giờ kỹ năng lá chắn này không chỉ là một kỹ năng phòng thủ đơn thuần nữa."
Nước sơn màu đen nhanh từ bàn tay Lâm Bạch lan sang, phủ kín và biến thanh kiếm hắn đang cầm trên tay thành một thanh hắc kiếm.
"Thêm chút lá chắn hệ đất để tăng thêm chút sức nặng."
Trên lưỡi kiếm xuất hiện những phần sơn màu nâu đen mang khí tức nặng nề của đại địa.
"Thêm một chút lửa nữa cho phù hợp với đại duong dung nham quanh đây."
Thanh hắc kiếm bắt đầu xuất hiện chi chít những vết nứt rực lửa, giờ nhìn nó không khác gì một ngọn núi lửa đang ngủ say.
Thêm một lượng lớn chân nguyên chảy vào làm cho các hoa văn sáng rực lên, ngọn núi lửa sắp sửa phun trào rồi.
"Lần này mày ch.ết với tao!"
Lâm Bạch nở một nụ cười điên cuồng, có lẽ là mỗi một pháp sư đều có trái tim thích cận chiến.
Số 1 trong không gian linh hồn nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Bạch, hắn chắp tay khấn vái.
"Cầm một quả bom ngay trên tay như vậy mà đem đi đánh cận chiến, chủ thể muốn đánh bom liều ch.ết chăng?
Thật là hết cứu."
Tắt đi tấm lá chắn, Lâm Bạch lao nhanh về phía lòng bàn tay trái của con quái vật, một kiếm chém ra.
Oanh!
Ánh sáng chói lóa, tiếng nổ vang trời, áp lực được giải phóng từ lưỡi kiếm hất văng cánh tay trái của con quái vật và đục một cái lỗ lớn trên lòng bàn tay nó.
Lâm Bạch ẩn hiện trong làn khói.
Hắn xoay một vòng trên không trung rồi tiếp tục đánh thẳng về phía lòng bàn tay còn lại.
Oanh!
Một điều tương tự xảy ra với tay phải con quái vật.
Số 1 trong không gian linh hồn không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao mọi áp lực của vụ nổ lại chỉ hướng về lòng bàn tay của con zombie tụ hợp thể chứ?
Những suy nghĩ trên của Số 1 hoàn toàn bị Lâm Bạch nghe được.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta chỉ cần dùng một vài loại ma thuật điều khiển khí áp, sau đó chỉnh hướng áp lực vụ nổ là được."
Vì đang trong tư thế bò như một con thú, nên việc hai tay lệch khỏi vị trí ban đầu làm thứ quái dị này không giữ được cân bằng.
Phần thân trên của nó cứ như vậy mà cắm mặt xuống biển dung nham bên dưới.
Lâm Bạch rơi xuống biển dung nham, đối diện hắn là viên tinh thể khổng lồ ngay trên mặt con boss.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Lâm Bạch kích hoạt kỹ năng Tử Vong Xung Kích, chân nguyên và ma lực cùng lúc kích hoạt lao thẳng về phía trước, với tốc độ nhanh gấp hàng chục lần so với những Tử Vong Hiệp Sĩ khác.
Hắn lao tới quá nhanh, để lại đuôi khói màu đen thẳng tắp như một mũi tên phân chia dung nham đại duong thành hai nửa.
Rắc!
Thanh kiếm sắc nhọn dễ dàng đâm xuyên qua lớp tinh thể cứng rắn.
Hắc ám và tử vong liên tục được thả ra từ thanh kiếm nhuộm đen vết thương, chúng ăn mòn và tạo thành khe nứt đen hình mạng nhện lan tràn trên khắp bề mặt viên tinh thể.
Lâm Bạch lúc này cảm nhận được con quái vật đang đau đớn, nó lắc qua lắc lại nhằm hất bay con côn trùng dám động vào mệnh mạch của nó.
Đất trời liên tục lắc qua lắc lại, Lâm Bạch vẫn cố cắm chặt thanh kiếm, năng lượng bóng tối vẫn liên tục truyền vào để làm ô nhiễm viên tinh thể.
Bỗng chợt trò chơi thuần hóa bò tót này dừng lại, mọi thứ không còn lắc lư nữa.
Cả viên tinh thể giống như đang phát sáng, năng lượng cuồng bạo đang tụ tập.
"Haha, lại dùng chiêu cũ nữa sao? Lần này xem ra mày phải xui xẻo rồi."
Chân nguyên trong cơ thể Lâm Bạch liên tục truyền lên thanh kiếm, các họa tiết như dung nham núi lửa được thắp sáng như sắp nổ tới nơi.
Ngay tại lúc con quái vật sắp sử dụng tia sáng hủy diệt, Lâm bạch đã ra tay trước.
Oanh!
Ánh sáng và nhiệt bao phủ phạm vi trăm dặm, quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ cũng đang ở gần trận chiến.
Một lần nữa, họ lại dùng hàng trăm tấm lá chắn để chặn dư ba của vụ nổ.
Khói bụi tan đi, Lâm Bạch đang nửa quỳ trước nền đá dung nham, cơ thể bị thương khá nặng, mất một nửa sinh mệnh nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, chỉ vài bình thuốc đỏ là có thể hồi phục.
Ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn về phía trước.
Từ trong lớp tro bụi, thứ quái dị kia cuối cùng cũng bước ra.
Viên tinh thể lớn nhất trên đầu nó có nhiều chỗ rạn nứt, máu tươi chảy một cách quỷ dị trên từng khe nứt.
Nó đang sợ hãi, Lâm Bạch cảm thấy hắn đã có thể nếm được cảm xúc của nó.
"Đừng đánh nhau vội, chủ thể của tôi ơi.
Hồi máu trước đã!"
Số 1 trong không gian linh hồn đầy lo lắng, Lâm Bạch không thèm quan tâm nhưng hắn để ý lỡ để Lâm Bạch chơi hỏng cơ thể của mình cũng không phải chuyện hay ho gì.
Phải nói "tài khoản" Số 1 đang sở hữu được Lâm Bạch cầm hộ đã trở nên rất mạnh, hắn còn muốn dùng tài khoản này để trang bức với mấy đứa còn lại nữa.
Uống cạn một bình thuốc đỏ, toàn bộ thương thế trên người đã đỡ hơn hẳn, nửa số liệu hóa thế giới cũng có cái lợi riêng của nó.
Lúc này, trong ba đan điền của Số 1 bắt đầu xuất hiện 3 vòng xoáy, chân nguyên trong cơ thể đang được giảm dần nhằm tạo ra thứ năng lượng mạnh hơn, chính là nguyên cương.
Lâm Bạch không lựa chọn đột phá Vô Cấu cảnh, hắn cảm thấy tăng cường nhục thân vào lúc này cũng không thể giúp ích quá nhiều.
Nhận thấy Lâm Bạch đang dần bước về phía mình, con boss bắt đầu sợ hãi, nó lùi về phía sau.
Thứ sinh vật liều lĩnh kia quá nguy hiểm, phải chạy.
Lâm Bạch cười lạnh khi thấy con quái vật bắt đầu rút lui.
"Đánh không lại giờ muốn chạy sao?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Nắm chặt thanh kiếm trong tay, lập tức cả tay lẫn kiếm đều được bao phủ trong một lớp sơn đen bóng.
"Nếm thử một chút nguyên cương ta vừa ngưng tụ ra xem nào."
Gió bắt đầu nổi, những đường vân hình xoắn ốc dần xuất hiện trên cánh tay và cả trên lưỡi kiếm.
Không khí giờ không còn là cản trở, gió giúp tốc độ gia tăng, trong nháy mắt, Lâm Bạch đã xuất hiện trên bầu trời, đối diện với gã khổng lồ kia.
Hai luồng gió màu xanh và tím đen xoay tròn, đan vào nhau quay xung quanh lưỡi kiếm.
Lâm Bạch chém ra một đường kiếm khí to lớn, cuồng bạo mà sắc bén.
Kiếm khí xanh đen chém trúng người con quái vật.
Máu bắn trời cao, một vết kiếm dữ tợn cắt ngang ngực tên khổng lồ.
Nhưng Lâm Bạch còn chưa kịp đắc ý, ở phía vai phải của con quái vật, một tinh thể màu cam khác bắt đầu sáng lên.
Tia năng lượng hủy diệt tinh chuẩn bắn trúng Lâm Bạch, đẩy hắn xuống biển dung nham bên dưới.
Oanh!
Một đám mây hình nấm khác lại nổi lên.
Trong đống đá vụn, có một kẻ bị trọng thương, toàn thân là máu, bộ áo giáp đen bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt.
Lần này Lâm Bạch đã quá coi thường con boss, hắn bị thương nặng hơn hẳn vừa rồi, có lẽ phải tốn 3 bình máu mới giúp hắn hồi phục.
"Khụ!
Ta cứ nghĩ hủy đi viên tinh thể trên đầu là con boss hết chơi mấy cái trò bắn laser, ai ngờ khắp nơi trên cơ thể nó đều có thể bắn tia năng lượng."
Lúc này, Số 2 và Số 3 liên hệ với hắn.
"Không ổn rồi chủ thể, năng lượng của con boss đã tăng vọt lên một cách đáng sợ, hiện tại năng lượng nó phát ra đã mạnh gấp 5 lần so với trước, nó đang bước vào giai đoạn thứ 2!"
Cách nơi Lâm Bạch đang nằm khoảng 1200 km, vô số cột sáng bắt đầu nổi lên, chiếu rọi cả một vùng.