-285:42:56

Chẳng ai hiểu được tài năng của Waver Velvet.

Tuy là một pháp sư, cậu không được sinh ra trong một gia đình nổi tiếng, hay có đủ may mắn để gặp một người thầy giỏi. Chàng trai này phần lớn phải tự học, và cuối cùng cũng gặp may khi Hiệp Hội Pháp Sư, hội điều hành các pháp sư trên toàn thế giới, nhận cậu ta vào cơ sở chính của mình, một học viện ở London được nhiều người biết đến với cái tên “Clock Tower”. Waver luôn tin rằng điều này là một vinh dự khôn tả, và càng không nghi ngờ về tài năng của mình, điều làm cậu hết sức tự hào. ”Chỉ có ta là học viên có khả năng nhất của Clock Tower từ khi nó thành lập, ai ai cũng phải kính nể ta”, chí ít thì cậu ta nghĩ như vậy.

Sự thực thì dòng dõi pháp sư của nhà Velvet chỉ mới tồn tại trong 3 thế hệ. So với con cháu của những gia đình pháp sư bền vững hơn, khả năng tập trung năng lượng và số lượng magic circuit của Waver không bằng, nhưng theo thời gian, chúng đã liên tục tăng lên và mở rộng. Nhiều học viên nhận học bổng từ Clock Tower là truyền nhân của những gia đình mang dòng máu từ sáu thế hệ pháp sư trở lên.

Kỳ công trong pháp thuật không thể đến với một thế hệ duy nhất, đó là kết quả của thành quả nghiên cứu cả đời cha mẹ truyền sang con cái, và đây là cách duy nhất để hoàn thiện phép thuật. Cũng vì lý do này, prana của những người có dòng dõi pháp sư lâu đời luôn mạnh mẽ hơn.

Hơn thế nữa, dù lượng magic circuit của một pháp sư đã được định sẵn ngay từ khi sinh ra, vẫn có những gia đình pháp sư hùng mạnh cố ý xoay xở để làm tăng lượng magic circuit của con cháu họ, vì thế càng khiến họ vượt xa các dòng tộc khác. Nói cách khác, lợi thế trong thế giới pháp thuật được định trước cả khi chào đời... Đây là quan điểm vẫn được chấp nhận.

Nhưng Waver không nghĩ như vậy.

Khác biệt từ dòng họ có thể được bù đắp nhờ vào kinh nghiệm. Mặc dù không có những magic circuit ngoại hạng, một người vẫn có thể đạt đến đỉnh cao nếu anh ta hiểu rõ pháp thuật và tận dụng chúng một cách điêu luyện. Waver luôn tin vào điều này. Cậu tin rằng mình là ví dụ điển hình cho giả thuyết này, và luôn cố gắng thể hiện năng lực của mình.

Thế nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn. Những kẻ huênh hoang về dòng dõi của mình, và những kẻ kè kè theo sau nịnh bợ chúng, lại là chủ chốt trong Clock Tower, hoạt động của Clock Tower do những người này quyết định. Ngay cả những giảng viên cũng thế. Họ chỉ trông đợi ở các học viên từ dòng dõi danh tiếng, còn đối với một nghiên cứu sinh “tầm thường” như Waver, họ miễn cưỡng cho cậu vào thư viện tìm sách, và chẳng ai chịu dạy cậu phép thuật.

Tại sao tương lai của một pháp sư phụ thuộc vào dòng dõi của anh ta? Tại sao độ tin cậy của một giả thuyết lại phụ thuộc vào kinh nghiệm của một dòng tộc?

Chẳng ai quan tâm những câu hỏi của Waver. Những giảng viên dùng lời lẽ hoa mỹ để đánh lừa Waver khi cậu trình bày luận án về nghiên cứu của mình, rồi làm như thể Waver bị họ lừa thật, và cười nhạo, lờ nó đi.

Quả thật là không thể tin nổi. Lo lắng khiến Waver phải hành động.

Để lột trần sự thối nát của Hiệp Hội Pháp Sư, Waver viết một bản tường trình. Nó có tựa là “Điều tra về hướng đi của ngành pháp thuật trong thế kỷ mới” ("Inquiry of Magecraft's Path In the New Century"), là thành quả của 3 năm tìm tòi và 1 năm viết lách. Tấn công vào quan điểm truyền thống không thương tiếc, bản tường trình được viết rất chi tiết bộc lộ những suy nghĩ rõ ràng và kiên quyết, nó không hề có một lỗi để chỉ trích. Nếu Hội Đồng Tối Cao xem nó, chắc chắn sẽ có một náo động lớn.

Nhưng -- giảng viên của Khoa Eulyphis (The Department of Eulyphis)[note4133] vứt nó đi sau khi đọc lướt qua chỉ một lần.

Tên ông ta là Kayneth El-Melloi Archibald. Ông là người thừa kế của gia đình Archibald với chín thế hệ pháp sư, là một người rất nổi tiếng mà mọi người gọi là Ngài El-Melloi.

Đã đính hôn với con gái hiệu trưởng, làm giảng viên khi còn quá trẻ, ông ta là người giỏi nhất. Ông cũng là đại diện của những kẻ có uy quyền mà Waver xem thường.

“Một người ngập sâu vào ảo mộng như cậu thì không xứng đáng được nghiên cứu, Waver.” – Kayneth nói một cách thẳng thừng, không có lấy chút thương tiếc. Cái nhìn lạnh như băng của Kayneth là thứ mà Waver không bao giờ quên.

Trong mười chín năm cuộc đời mình, Waver chưa bao giờ bị hạ nhục đến vậy.

Nếu ông ta có khả năng làm giảng viên, không thể nào ông lại không đánh giá được bản tường trình của Waver là hoàn hảo. Không, ông ta ghen tức chính vì ông ta hiểu điều đó. Sợ tài năng tiềm ẩn của Waver, do vậy ông ta mới ganh ghét, xem cậu là mối đe dọa cho vị trí của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao ông đối xử với bản tường trình của Waver quá đáng như vậy. Cố ý xé nát một bài viết nhiều kiến thức như thế có phải là hành động của một học giả?

Không thể tha thứ được. Tài năng của cậu có thể làm cả thế giới chấn động, lại bị khinh thường bởi uy quyền độc đoán, quả là không có công lý trên đời. Nhưng không có ai cảm thông với tâm trạng của Waver. Hiệp Hội Pháp Sư thực sự – dựa trên quan điểm của Waver – đã thối nát đến tận gốc rễ.

Nhưng... trong khi sống với những ngày tháng thất vọng vô tận này, Waver nghe được một tin đồn.

Tin là Ngài El-Melloi danh tiếng, để thêm chiến tích vào lý lịch xuất chúng của mình, đã quyết định tham gia vào cuộc đấu pháp thuật ở vùng viễn đông.

Waver bắt đầu tìm hiểu chi tiết của cái “Heaven’s Feel” này suốt đêm, và hoàn toàn bị mê hoặc bởi những thông tin tuyệt vời về nó.

Về “Chén Thánh” chứa đựng một lượng prana khổng lồ, việc gọi lên những linh hồn anh hùng vào thời hiện tại, và qua việc điều khiển họ, gia nhập một cuộc chiến nảy lửa.

Tước vị, quyền lực, mọi thứ đều mất hết giá trị, tất cả chỉ dựa vào kỹ năng thực thụ.

Quả thật là nó có chút man rợ, tuy nhiên đó cũng là cách công bằng và đơn giản để phân cao thấp. Với một thiên tài không được nhận ra, đây quả là một cơ hội tuyệt hảo, một nơi lý tưởng để bộc lộ chính mình.

Thần May Mắn rốt cuộc cũng mỉm cười với anh chàng Waver đang phấn khích.

Chuyện đó bắt đầu từ sơ suất của phòng tài chính. Giảng viên Kayneth đã yêu cầu một thánh tích từ Macedonia... và nó được giao cho Waver để trao lại cho thầy mình, đó là một bưu kiện thông thường, trong khi đáng lẽ nó phải là loại bưu kiện mà chỉ Kayneth mới có thể mở.

Ngay lập tức Waver nhận ra nó là một dạng nguyên liệu để triệu hồi Servant trong cuộc chiến Chén Thánh. Và thế là, cậu nhận được cơ hội ngàn năm có một.

Cậu ta không còn tí tình nghĩa nào với Clock Tower thối nát. Vinh quang khi làm đại biểu ưu tú trong lễ tốt nghiệp chỉ là rác rưởi so với thanh danh có từ Chén Thánh ở Fuyuki. Thời khắc mà Waver chiến thắng cuộc chiến, cũng là lúc mà những thành viên đáng khinh của Hiệp Hội phải quỳ gối dưới chân cậu.

Từ ngày đó, Waver rời Anh quốc, tiến thẳng đến đất nước ngoài khơi miền viễn đông. Clock Tower ngay lập tức nhận ra ai là kẻ lấy cắp bưu kiện của Kayneth, nhưng lại không đuổi theo cậu ta. Không ai biết Waver muốn tham gia vào Heaven’s Feel.

Nhưng có một điều mà Waver không biết. Mọi người đều nghĩ, với khả năng của Waver, cậu ta chẳng làm được gì ngoài giấu món đồ của Kayneth cho hả giận. Đơn giản vì không ai nghĩ cậu đủ đẳng cấp để tự liều mạng tham gia vào cuộc đấu cho các pháp sư. Ở điểm này, Clock Tower đã xem thường Waver.

Ở một ngôi làng vùng viễn đông, tại nơi mà quyết định số phận của cậu – thành phố Fuyuki, Waver đang cuốn mình trong chăn, cố gắng nhịn cười. Không, thật không thể nhịn nổi. Được chiếu sáng bởi ánh mặt trời lờ mờ len qua lỗ rách của cái màn, cậu ta giơ tay phải lên sau mỗi vài giây, buột miệng cười thành tiếng.

Với thánh tích trong tay, cậu giờ đang ở Fuyuki, và có đủ năng lực làm pháp sư…Làm sao mà Chén Thánh lại mờ mắt mà không nhận ra cậu được chứ? Thực ra, những họa tiết 3 phần của Command Seal đã hiện ra rõ ràng trên cánh tay phải của Waver đêm qua, đó là chứng nhận cho một người làm Master, và có quyền gọi Servant. Ngay cả tiếng náo động của lũ gà trong vườn cậu ta cũng không nhận ra.

“Waver, đến giờ ăn sáng rồi.”

Tiếng của bà già đang gọi cậu trên cầu thang nghe khác với bình thường, sáng nay nó không đến nỗi bực mình.

Để bắt đầu ngày đáng nhớ này một cách an toàn, Waver nhanh chóng thay đồ.

Mặc dù nằm ở vùng xa xôi trên đảo quốc này, thành phố Fuyuki có nhiều du khách từ các nơi đến. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Waver, một người ngoại quốc, không thu hút nhiều chú ý. Mặc dù vậy Waver cũng rất cảnh giác khi niệm phép trên đôi vợ chồng già luôn sống một mình, khiến họ nghĩ rằng cháu trai họ đã trở về sau khi du học ở nước ngoài. Cậu rất thành công khi dùng một danh tính giả và sống thoải mái nơi đây. Và cậu không phải trả tiền khách sạn nữa, quả là một mũi tên bắn hai con nhạn, mọi việc diễn ra hoàn hảo và Waver bắt đầu càng trở nên kính nể khả năng thích nghi của mình.

Để tận hưởng buổi sáng thanh bình này, Waver bước xuống cầu thang, tới nhà bếp ở tầng trệt, cố ý lờ đi tiếng mấy con gà gáy. Giống như mọi buổi sáng khác, chiếc bàn ăn tầm thường với vài tờ báo, tin tức từ TV và các món ăn luôn chào đón kẻ ăn bám này.

“Chào buổi sáng, Waver, cháu ngủ ngon không?”

“Có, thưa ông. Cháu ngủ cho đến tận sáng.”

Waver trả lời với một nụ cười trong khi cậu đang phết mứt lên bánh mì. Thứ bánh mỳ nhão nhoét trị giá có một trăm tám mươi yên một catty[note4134] chẳng dễ nhai tí nào. Thường thì điều này rất khó chịu, nên cậu phải phết rất nhiều mứt lên nó.

Glen và Martha Mackenzie nhập cư đến Nhật Bản từ Canada hơn hai mươi năm trước. Nhưng con trai họ không thể quen với lối sống kiểu Nhật nên đã quay về, tạo lập gia đình riêng ở quê nhà. Đứa cháu trai chỉ sống ở Nhật đến lúc mười tuổi cũng quay về. Chẳng nhận được lá thư nào, và cũng không một lần thăm viếng. Mười năm nay vẫn như vậy, những thông tin trên Waver có được nhờ thôi miên đôi vợ chồng già. Loại gia đình này lý tưởng cho Waver. Bằng những gì thu thập được, Waver biến ấn tượng về đứa cháu nội của 2 người này thành hình ảnh của chính cậu, và nghiễm nhiên trở thành “Waver Mackenzie” - đứa cháu yêu của họ.

“Martha này, từ lúc bình minh tôi đã nghe tiếng gà ồn ào cả lên, bà biết chúng ở đâu không?”

“Có ba con gà trong vườn. Không biết chúng từ đâu đến...”

Waver nuốt lẹ miếng bánh mì vào miệng, nhanh chóng đưa ra một lời biện minh.

“À, cái đó hả…Cháu có người bạn muốn gửi mấy con gà cưng của cậu ta ở nhà mình vài hôm. Cậu ấy đi du lịch nên không chăm chúng được. Chiều nay cháu sẽ đem trả chúng.”

“À, ra là thế.”

Có vẻ như họ chẳng lấy làm phiền mấy, và hai người này dễ dàng tin vào lời Waver. Việc họ bị lãng tai hoá ra cũng là chuyện tốt. Tiếng ồn không ngớt của lũ gà khiến cho hàng xóm phát điên cả ngày hôm đó.

Nhưng người căng thẳng nhất chính là Waver. Ngay khi thấy Command Seal trên tay, Waver háo hức chuẩn bị những vật tế lễ cần thiết cho một buổi lễ triệu hồi.

Cậu ta chẳng bao giờ nghĩ việc tìm một trang trại nuôi gà gần đó lại khó đến vậy. Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy một trại gà nhỏ, nhưng để bắt được ba con gà tốn hết gần nửa tiếng. Lúc cậu trở về nhà thì trời đã gần sáng, người dính toàn phân còn tay thì bị mổ chảy cả máu.

Trong Clock Tower động vật dùng để tế lễ luôn được chuẩn bị sẵn. Nhưng tại đây, một thiên tài pháp thuật như ta lại lâm vào cảnh đáng thương chỉ vì bắt ba con gà nhãi nhép? Nghĩ đến dó, Waver muốn òa khóc. Nhưng nhìn vào Command Seal trên tay, cậu ta dần phấn chấn hơn.

Cậu quyết định làm lễ tối nay. Mấy con gà phiền phức chỉ có thể sống đến lúc đó.

Và sau đó Waver muốn một Servant mạnh nhất. Thánh tích được giấu ở tủ áo của chiếc giường trên tầng hai... Đó sẽ là nguyên liệu để gọi lên một anh hùng vĩ đại, Waver biết rõ điều đó.

Mảnh vải khô héo gần phân huỷ ấy là một phần của tấm áo choàng từng vắt trên vai một vị vua. “Vị vua chinh chiến” huyền thoại đã đập tan đế chế Ba Tư và tạo ra vương quốc khổng lồ đầu tiên trong lịch sử trải dài từ Hy Lạp đến tận miền Tây Bắc Ấn Độ. Linh hồn ông sẽ xuất hiện trước Waver trong buổi tế lễ tối nay, và dẫn dắt cậu đến Chén Thánh vinh quang.

“...Ông ơi, bà ơi, tối nay cháu đem trả mấy con gà cho bạn nên sẽ về hơi trễ, đừng lo lắng cho cháu.”

“Ừ, cẩn thận đấy. Gần đây Fuyuki không còn an toàn nữa.”

“Ờ, kẻ giết người hàng loạt người ta thường nhắc nay lại xuất hiện. Thế giới này thật quá đáng sợ.”

Đang ngồi ăn thứ bánh mì rẻ tiền, vậy mà Waver như được bao quanh bởi hạnh phúc nhất đời . Tiếng la inh ỏi của những con gà giờ chỉ còn là chuyện vặt vãnh.

-282:14:28

Tham vọng từ hàng ngàn năm trước đã ngự trị bóng đêm tại nơi này.

Nhận được lệnh gọi từ trưởng tộc nhà Einsbern, Emiya Kiritsugu và Irisviel tức tốc đến trung tâm của tòa lâu đài phủ kín băng giá, nơi hùng vĩ mà cũng tăm tối nhất – phòng thờ của lâu đài Einsbern.

Chắc chắn nơi này không phải để thờ phụng thần thánh hay là chỗ cho các linh hồn an nghỉ. Trong một lâu đài của các pháp sư, thứ gọi là “phòng cầu nguyện” thực chất là nơi thực hiện những buổi tế lễ.

Chính vì vậy mà trên những tấm thuỷ tinh đầy màu sắc cao vút trên trần tại nơi đây không hề có chân dung của vị thánh nào, thay vào đó là lịch sử lâu đời của nhà Einsbern trong việc tìm kiếm Chén Thánh.

Trong số “3 gia đình khởi thuỷ”, nhà Einsbern dành nhiều thời gian nhất cho Chén Thánh.

Tự nhốt mình vào sâu trong những dãy núi băng giá, cắt bỏ mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài 1 cách ngoan cố, họ đã bắt đầu tìm kiếm phép màu của Chén Thánh từ ngàn năm trước. Thế nhưng thành quả của họ chỉ là trở ngại và sỉ nhục, cùng với toàn những đau khổ và đối nghịch. Sẽ chẳng có kết quả gì nếu cứ mãi tìm kiếm như vậy.

Cuối cũng cũng hết hy vọng với phương cách tìm Chén Thánh một mình, họ miễn cưỡng đồng ý với một thỏa thuận liên kết với 2 gia đình bên ngoài là Tōsaka và Matō 200 năm trước.

Trong các cuộc chiến Heaven’s Feel tiếp sau đó, họ chưa từng chiến thắng vì khả năng các Master của họ luôn trở nên thấp kém hơn những người khác – giải pháp cuối cùng là mượn một pháp sư giỏi chiến đấu từ bên ngoài: quyết định này được thông qua 9 năm trước.

Có thể nói rằng Emiya Kiritsugu là con át chủ bài của nhà Einsbern, những người luôn tự hào về huyết thống của mình; bởi vì ông mà họ phải thay đổi quan niệm của dòng tộc đến 2 lần.

Đi qua căn phòng, tầm mắt của Kiritsugu vô tình hướng đến một bức vẽ tương đối mới trên cánh cửa sổ đầy màu sắc.

Trên đó là Lizleihi Justizia –“Quý bà Tuyết” của nhà Einsbern– và 2 pháp sư đang đứng đợi bà từ bên trái và bên phải. Cả ba người họ đều vươn tay đến Chén Thánh trên trời. Rất dễ nhận thấy từ cấu trúc và vị trí trong bức tranh rằng nhà Einsbern xem thường 2 nhà Tōsaka và Matō đến mức nào, đồng thời cũng thể hiện sự tủi hổ của họ khi phải nhờ 2 nhà kia giúp. Bức tranh này đã nói lên tất cả những điều ấy.

Nếu ông có đủ may mắn để sống sót và chiến thắng cuộc chiến sắp tới – Kiritsugu cười thầm cay đắng với chất giọng nhẹ và châm biếm – hình ảnh của chính ông có thể bị bọn họ vẽ lên một cánh cửa giống như vậy.

Vị pháp sư cao tuổi, người là vua của lâu đài lạnh giá này đang đợi Kiritsugu và Irisviel ngay trước đàn tế lễ.

Jubstacheit von Einsbern. Còn được biết đến với cái tên “Acht” khi ông trở thành trưởng tộc thứ tám của nhà Einsbern. Qua việc liên tục kéo dài tuổi thọ, đến nay ông đã sống gần 2 thế kỷ; dẫn dắt gia đình Einsbern kể từ khi họ chuyển từ “tìm kiếm” Chén Thánh sang việc “chiến đấu” vì nó.

Ông không rõ về thời đại của Justizia, nhưng ngay từ khi Heaven’s Feel lần 2 bắt đầu, ông già Acht đã gánh chịu nhiều hơn một lần nỗi đau chiến bại. Với ông, sự nôn nóng chờ cơ hội thứ ba đến quả thật không thể tả. Chín năm trước, quyết định mời “Pháp sư sát thủ” Emiya Kiritsugu tai tiếng vào nhà Einsbern chính là của ông, không vì lý do nào khác ngoài khả năng đáng kinh ngạc của Kiritsugu.

“Thánh tích chúng ta yêu cầu tìm kiếm ở Cornwall cuối cùng cũng đến sáng nay.”

Vuốt bộ râu trắng phau dễ khiến người ta nghĩ đến một thác nước băng giá, ông già Acht nhìn trừng trừng vào Kiritsugu với thứ ánh sáng sắc sảo từ sâu trong hốc mắt ông, ánh sáng khiến người khác hoàn toàn không nhận thấy sự già yếu trong ông. Sống ở lâu đài cổ này được khá lâu, Kiritsugu vẫn không thể nào chịu được cảm giác chịu một áp lực từ đôi mắt của người này mỗi lần phải gặp ông.

Từ hướng mà cánh tay của người trưởng tộc chỉ đến, một chiếc hộp rất lớn bằng than phủ màu được đặt ngay trên đỉnh của đàn tế lễ.

“Dùng vật này làm xúc tác có thể sẽ gọi được Servant mạnh nhất trong ‘Saber class’. Kiritsugu, hãy xem đây là trợ giúp lớn lao nhất của nhà Einsbern dành cho cậu.”

“Tôi rất cảm kích, thưa trưởng tộc.”

Giả vờ vô cảm, Kiritsugu cúi mình thật sâu.

Nhà Einsbern đã phá điều luật đặt ra ban đầu khi đem một dòng máu ngoại lai vào gia đình mình, tuy vậy Chén Thánh dường như chấp nhận mà không có khó khăn gì. Command Seal (Phong ấn Chỉ Huy) hiện trên tay phải của Kiritsugu 3 năm trước. Ông sẽ sớm gánh lên vai ước vọng cuồng tín từ ngàn năm nay của nhà Einsbern và tham gia vào Heaven’s Feel lần 4 sắp đến.

Vị trưởng tộc già đảo mắt nhìn Irisviel, người đang cúi đầu đầy vẻ kính trọng.

“Irisviel, trạng thái của vật chuyển thế nào rồi?”

“Không có vấn đề gì ạ. Ngay cả ở Fuyuki thì nó vẫn hoạt động bình thường.”

Irisviel trả lời thuần thục.

Cỗ máy ban điều ước “thánh tích tuyệt đối” chỉ là một linh thể và không mang bất cứ hình dạng trần tục nào, vậy nên để cho hình thể “Chén Thánh” của nó xuống hạ giới thì một “vật chuyển của Chén Thánh” phải được chuẩn bị. Bởi vì thế, trận chiến của bảy Servant xung quanh Chén Thánh có thể nói nôm na là một nghi lễ tâm linh để gọi Chén Thánh.

Nhiệm vụ chuẩn bị một vật chuyển nhân tạo cho Chén Thánh, ngay từ khi có Heaven’s Feel, vẫn luôn được thực thi bởi nhà Einsbern. Nghĩa vụ tạo thành “vật chuyển” cho trận chiến lần này thuộc về Irisviel. Do đó cô sẽ phải đến Fuyuki với Kiritsugu, cô phải ở trên chiến trường .

Ông già Acht, đôi mắt ánh lên sức mạnh điên cuồng, gật đầu nghiêm nghị.

“Lần này... không kẻ nào được sống !!! Hãy giết hết sáu Servant kia, lần này chúng ta phải đạt được Third Magic, Chén Thánh!”

“Vâng thưa ngài!”

Nghe được mệnh lệnh với ẩn ý đầy cuồng nhiệt của vị trưởng tộc, pháp sư lẫn homunculus, đôi vợ chồng đang mang theo cùng một số mệnh, chỉ còn biết trả lời không cân nhắc.

Nhưng sự thật trong trái tim mình, Kiritsugu chẳng mấy quan tâm đến ham muốn điên rồ của ông già trưởng tộc.

Thành tựu.... Trưởng tộc của gia đình Einsbern đã dồn chặt toàn bộ cảm xúc của mình vào chỉ hai từ ấy, hai từ mang trong nó hàm nghĩa bất tận. Nếu nghĩ đến việc này, tâm hồn của những người nhà Einsbern chắc chỉ còn sự điên cuồng vào thứ “thành tựu” đó.

Chỉ để chứng minh rằng hành trình cả ngàn năm của họ không phải là sự bỏ đi, chỉ để xác nhận rằng “nó thực sự tồn tại”, nhà Einsbern chiến đấu bằng cả mạng sống để giành lấy Chén Thánh. Nhưng đối với họ, việc Chén Thánh sẽ được dùng để làm gì một khi nó được gọi lên đã tan biến khỏi nhận thức từ lâu.

“Không thành vấn đề gì. Như mong muốn của ngài, bằng cánh tay này tôi sẽ mang đến Chén Thánh ngài hằng mong muốn.”

Kiritsugu thầm nói trong tâm thức, như thể không làm cho sự nhiệt tình của Acht thất vọng.

“Nhưng không chỉ có thế, tôi sẽ dùng thánh tích tối thượng này để đạt ước nguyện của riêng mình...”

Kirtsugu và Irisviel trở lại phòng mình, mở chiếc hộp mà vị trưởng tộc giao cho họ, và bị cuốn hút bởi thứ bên trong nó.

“Ai có thể tin được là họ thực sự tìm ra vật này...”

Kiritsugu, thông thường rất điềm tĩnh, ngay lúc này cũng cảm thấy vô cùng ấn tượng.

Một bao kiếm.

Được làm từ vàng và trang trí với những lớp phủ kim loại ánh xanh lam rực rỡ, loại trang bị xa hoa này có thể gọi là một báu vật dùng để thể hiện danh dự và sự cao quý, giống như một vương miện hay một pháp trượng hơn là một vũ khí. Ở giữa bao kiếm được khắc thông điệp bằng một loại ngôn ngữ thần thánh đã thất lạc từ lâu, chứng tỏ đây không phải là tác phẩm của con người.

“...Không hề thấy một thiếu sót! Đây có thật là thánh tích được tạo ra từ hơn một ngàn năm trăm năm trước?”

“Vật này là một vũ khí thuộc về nhận thức[note4135]. Chắc hẳn nó không bị huỷ hoại theo năm tháng, chưa kể đến việc đây là một thánh tích được dùng trong nghi lễ triệu tập. Báu vật này đã đạt đến ngưỡng cửa màu nhiệm rồi.”

Irisviel cẩn thận lấy bao kiếm ra khỏi hộp, giữ nó trên tay của mình.

“Truyền thuyết nói rằng ai giữ bao kiếm này bên người sẽ chữa lành mọi vết thương, đồng thời trở nên trường sinh bất lão... tất nhiên điều này nhắc đến năng lực phép thuật bởi chủ nhân thực sự của nó.”

“Có nghĩa là một khi ‘heroic spirit’ đó được gọi lên, vật này có thể dùng như một Noble Phantasm của Master vậy.”

Thiết kế tinh xảo và vẻ đẹp lạ thường của bao kiếm này thực sự làm Kiritsugu mê mẩn, nhưng chỉ trong chốc lát dòng suy nghĩ của ông lại chuyển đến việc làm sao sử dụng nó như một công cụ thực tiễn. Nhìn thấy Kiritsugu như vậy, Irisviel không còn cách nào khác hơn là nở một nụ cười cay đắng.

“Đây đúng là phong cách của anh. Công cụ, dù ở bất cứ mặt nào, vẫn chỉ là công cụ, phải không?”

“Nếu em nói như thế, ngay cả các Servant cũng vậy. Mặc cho họ nổi tiếng thế nào, một khi đã trở thành Servant, đối với Master họ chỉ là công cụ… Sẽ là bất khả thi cho kẻ có những mộng tưởng không thực tiễn dành cho một Servant thắng cuộc chiến này.”

Không phải là một người cha hay một người chồng, khi đã đứng trên cương vị của một chiến sĩ, tính cách của Emiya Kiritsugu trở nên cực kỳ nhẫn tâm. Trước đây, khi cô vẫn chưa hiểu rõ chồng mình, Irisviel thật sự hoảng sợ khi thấy Kiritsugu như thế.

“Chỉ có những người như anh xứng đáng với bao kiếm này – đây là nhận định của ông nội.”

“Có thật là như vậy không?”

Biểu lộ của Kiritsugu cho thấy chắc chắn ông không hài lòng. Nếu Acht thấy phản ứng của đứa cháu rể ông mướn với thánh tích ông đã tốn bao công sức tìm được, ắt hẳn ông sẽ không nói nên lời vì giận dữ.

“Anh không hài lòng với món quà của ông sao?”

Irisviel không trách Kiritsugu về việc có những nhận xét không mấy lễ phép, chỉ nghĩ rằng hỏi điều này nghe thật buồn cười.

“Sao lại thế được? Ông đã làm quá nhiều cho chúng ta. Không thể có chuyện một Master khác có lợi thế đến vậy.”

“Vậy điều gì khiến anh không hài lòng?”

“Với một thánh tích hoàn hảo thế này, chúng ta sẽ có được vị anh hùng mà chúng ta muốn. Nhưng tính cách của ông ta và anh lại quá khác biệt.”

Thực ra, về việc triệu hồi các Servant, bản chất của heroic spirit được gọi lên phần lớn sẽ chịu ảnh hưởng bởi tính cách chủ nhân họ. Về lý thuyết mà nói, tất cả các heroic spirit được gọi sẽ có cùng nhân cách với Master của họ. Tuy nhiên vật dùng làm thánh tích sẽ chiếm ưu thế quyết định. Thánh tích càng chuẩn xác, khả năng heroic spirit được gọi rơi vào một người xác định sẽ càng lớn.

“...Nghĩa là anh cảm thấy bất tiện trong việc chiến đấu cùng ‘vị vua của các hiệp sỹ’, phải không?”

“Tất nhiên. Chắc chẳng còn ai trên trái đất này có thể xung khắc hơn với phong cách của các hiệp sỹ.”

Nửa đùa nửa thật, đôi môi của Kiritsugu cong lại thành một nụ cười.

“Một trận chiến mặt đối mặt không phải là phong cách của anh; đặc biệt trong những cuộc chiến sống còn. Nếu anh phải tấn công thì đó sẽ là từ phía sau, hay khi kẻ thù đang say ngủ . Không cần biết đến thời điểm hay nơi chốn, để tiêu diệt tất cả kẻ thù một cách hiệu quả nhất, anh sẽ sử dụng phương pháp có khả năng chiến thắng cao nhất...Em có nghĩ là vị hiệp sỹ danh tiếng kia sẽ giúp anh trong cuộc chiến như vậy?”

Irisviel câm lặng, chỉ chuyên chú ngắm nhìn vỏ kiếm sáng loáng kia.

Không nghi ngờ gì về việc Kiritsugu là dạng chiến sĩ như vậy. Đạt được chiến thắng bất kể phải dùng đến cách nào. Chẳng cần phải kiểm chứng cũng biết nhân cách của Kiritsugu và chủ nhân của bao kiếm này hoàn toàn trái ngược.

“...Nhưng anh không nghĩ thật là đáng tiếc sao? Chủ nhân của 'The Golden Sword of Promised Victory’ (Thánh Kiếm Hoàng Kim Khải Hoàn) ắt hẳn phải là người mạnh nhất trong Saber class.”

Đúng vậy.

Chỉ có bao kiếm tỏa ánh sáng vinh quang này thích hợp với thanh gươm tuyệt hảo ấy. Đây chắc chắn là di vật từ vị vua của các hiệp sỹ, người danh tiếng đã đi vào huyền thoại kể từ thời trung cổ -- Vua Arthur.

“Đúng thế. ‘Saber’ đã là loại Servant mạnh nhất trong số 7 trường phái được Chén Thánh gọi ra. Và nếu vị vua hiệp sỹ này nhận vị trí đó thì anh sẽ nhận được một Servant gần như bất khả chiến bại.

Nhưng vấn đề chính là phải sử dụng nguồn sức mạnh này hiệu quả. Thực lòng mà nói, nếu chỉ xét về khía cạnh dễ dàng chỉ huy thì ‘Caster’ hoặc ‘Assassin’ sẽ hợp với anh hơn.”

Và sau đó – trái ngược với kiểu trang trí xa hoa cổ điển trong phòng, một âm thanh điện tử phát lên làm gián đoạn câu chuyện giữa hai người.

“À, cuối cùng cũng đến rồi.”

Trên chiếc bàn đen sẫm làm bằng gỗ đàn hương là một chiếc máy tính xách tay được đặt tùy tiện; một sự kết hợp kỳ lạ, như một chiếc máy dệt lại nằm trên bàn mổ vậy. Các dòng tộc pháp sư từ bao đời nay chưa bao giờ nhận thấy tiện lợi từ công nghệ khoa học, nhà Einsbern cũng không ngoại lệ. Thiết bị điện tử nho nhỏ trông rất đỗi lạ kỳ trong mắt của Irisviel là một vật cá nhân do Kiritsugu mang tới. Một pháp sư không cảm thấy khó chịu khi dùng những chiếc máy như vậy rất hiếm gặp, và Kiritsugu lại là một trong số họ. Khi ông hỏi xin một đường dây điện thoại và nguồn cung cấp điện, Kiritsugu đã có một cuộc tranh cãi lớn với vị trưởng tộc.

“...Tiếng đó là gì vậy?”

“Bản báo cáo từ một người bạn đang thâm nhập vào Clock Tower ở London. Anh đã yêu cầu anh ta điều tra về các Master sẽ tham gia Heaven’s Feel lần này.”

Kiritsugu ngồi trước chiếc máy, bắt đầu sử dụng bàn phím một cách điêu luyện. Màn hình LCD hiển thị một bức thư vừa được nhận. Đó là công nghệ mới mà thường được biết đến trong các thành phố gọi là “Internet”, Irisviel đã từng nghe giải thích của Kiritsugu về thứ này. Nhưng vẻ bình thản trước Kiritsugu cho thấy cô chẳng hiểu tí gì về nó.

“...Oh, đã có thông tin về danh tính của bốn Master."

Tham gia từ nhà Tohsaka tất nhiên là trưởng tộc Tōsaka Tokiomi. Một người khá gai góc với thuộc tính “lửa”, là một chuyên gia sử dụng ngọc ma thuật.

Nhà Matō dường như đã ép kẻ thất bại không thể kế tục sự nghiệp gia đình trở thành Master, thật ngớ ngẩn... nhưng lão già cổ hủ của nhà đó đang đặt rất nhiều cố gắng vào việc giành lấy Chén Thánh.

Về các pháp sư không thuộc thành phố Fuyuki, trước tiên là giảng viên số một từ Clock Tower, Kayneth El-Melloi Archibald.

À, ông biết người này. Có đồng thời 2 thuộc tính “gió” và “nước”, là chuyên gia thành thục cả niệm chú, triệu tập và giả kim thuật. Ông ta hiện đang là pháp sư danh tiếng nhất trong Hiệp Hội. Thật phiền phức.

Và một người nữa từ ‘Holy Church’... Kotomine Kirei. Ban đầu là đại diện của ‘Hội Thánh Thể số 8’, ông ta là con trai của người sẽ lãnh trách nhiệm giám sát cuộc chiến - Kotomine Risei. Được gửi cho Tōsaka Tokiomi để học phép thuật ba năm trước, sau đó đoạn giao với thầy mình khi nhận được Command Seal. Hmm, một anh chàng sặc mùi thuốc súng.

Kiritsugu rê chuột qua màn hình, duyệt qua từng chi tiết của cuộc điều tra; xem chồng làm những việc như thế này, Irisviel cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Đột nhiên cô nhận ra, không biết từ lúc nào, Kritsugu đang chúi mắt vào màn hình kia mang một vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

“...Chuyện gì vậy?”

“Người con trai của Linh mục Kotomine. Ngay cả quá khứ của ông ta cũng bị xóa...”

Irisviel đứng sau lưng Kiritsugu, nhìn vào màn hình, theo hướng mà tay ông chỉ. Đối với cô việc nhìn vào những dòng chữ không phải trên giấy thật là khó, nhưng cô không dám phàn nàn khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của chồng.

“...Kotomine Kirei. Sinh năm 1967, theo cha mình là Risei tham gia vào giáo hội từ nhỏ, tốt nghiệp trường cao đẳng thần học Manresa St. Ignacio vào năm 81...học vượt hai cấp, và là chủ tịch hội sinh viên, ông ta có vẻ là một người khá thành đạt.”

Kiritsugu gật đầu, không mấy vui vẻ.

“Nếu cứ theo đà này ông ta đã có thể đạt đến vị trí của một Hồng Y giáo sĩ, nhưng ông sẵn lòng bỏ đi cơ hội này để gia nhập Holy Church. Thực ra ông ta có rất nhiều lựa chọn, vậy tại sao lại đi cống hiến cho một tổ chức khép kín trong giáo hội?”

“Có thể ông ta chịu ảnh hưởng từ cha mình? Kotomine Risei cũng thuộc Holy Church, đúng không?”

“Nếu là thế thì ông ta phải có mục tiêu phục hồi những thánh tích đã mất giống như cha mình. Quả là cuối cùng Kirei tham gia cùng phân nhánh với người cha, nhưng trước đó ông ta được thuyên chuyển 3 lần, và một lần đã được chọn làm ‘executor’. Lúc đó ông ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Công việc này không thể làm được chỉ với một ít ý chí đâu.’

Đó là phân khu đẫm máu nhất trong Holy Church, còn được gọi là Sào huyệt Shura vì trách nhiệm trừng phạt dị giáo của nó. Để có được danh hiệu ‘executor’ đồng nghĩa với việc trở thành một sát nhân chuyên nghiệp, cho thấy ông ta đã vượt qua những thử thách rèn luyện tàn bạo nhất để trở thành vũ khí giết người.

“Có lẽ ông ta là một kẻ cuồng tín. Người trẻ hơn thì trong sạch hơn; và qua đó có một tình yêu cuồng nhiệt vào tín ngưỡng đến nỗi vượt qua cả những giới hạn,”

Ngay cả khi nghe xong ý kiến của Irisviel, Kiritsugu vẫn lắc đầu.

“Không phải như vậy... nếu là thế, hành động của người này trong ba năm trước không thể giải thích được.

Nếu niềm tin của ông ta vững vàng đến vậy, không thể có chuyện ông ta chuyển sang Hiệp Hội Pháp Sư; có vẻ đó là một mệnh lệnh từ Holy Church, hoặc là ông ta tin vào các giáo điều hơn là giáo hội. Nhưng ngay cả việc đó cũng không giải thích được chuyện này, vì không cần thiết phải luyện thuật pháp sư nghiêm túc như vậy.

--Nhìn này, báo cáo của Tōsaka Tokiomi về Kirei đã được gửi cho Hiệp Hội. Chương trình luyện tập bao gồm giả kim thuật, niệm chú, triệu tập, tiên đoán... ông ta còn thành thục phép chữa thương hơn cả Tōsaka Tokiomi. Chính xác thì đâu là nguyên do cho sự nhiệt tình này?”

Irisviel tiếp tục đọc các tư liệu, thẳng đến phần kết ghi tóm tắt những năng lực của Kotomine Kirei.

“...Người tên Kirei này quả thật lạ thường, nhưng có đáng để anh xem xét kỹ lưỡng đến vậy? Mặc dù ông ta có vẻ rất tài năng, nhưng ông ta chẳng là gì so với những người khác.”

“À, đó là lý do anh cảm thấy kỳ lạ.”

Nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Irisviel, Kiritsugu từ từ giải thích.

“Dù cho người này có làm gì, ông ta cũng không thể đạt đến ‘đỉnh cao’. Xét về chuyện này, ông ta không phải là thiên tài, mà chỉ là một người bình thường. Nhưng thành tựu ông ta đạt được hoàn toàn bằng nỗ lực thực sự đáng sợ. Ắt hẳn ông ta phải bỏ ra gấp 10 đến 20 lần so với người khác để đạt đến đẳng cấp này. Nhưng ông ta dừng lại khi đã đến bậc cuối cùng, và rồi không có lấy chút luyến tiếc và chuyển sang một thái cực khác. Tất cả mọi thứ ông cực khổ đạt được đều bị vứt bỏ như rác rưởi.”

“...”

“Hiển nhiên ông ta đã chọn một cách sống thú vị hơn người khác gấp nhiều lần, nhưng trong cuộc đời của người này, ông ta chưa bao giờ để người khác thấy được ‘cảm giác ham thích’. Người này -- chắc chắn là một kẻ nguy hiểm.”

Kiritsugu đi đến kết luận, và Irisviel hiểu ý nghĩa bên trong những lời nói của ông.

Khi ông nói “phiền phức”, mặc dù đối thủ rất khó nhai, ông thực sự không xem người đó là một mối đe dọa. Phương pháp giải quyết loại đối thủ này, cùng với cơ hội thành công, Kiritsugu đã nắm chắc tám phần. Nhưng khi ông dùng đánh giá “nguy hiểm”... Emiya Kiritsugu chỉ dùng nó đối với những địch thủ mà ông phải chiến đấu hết sức mình.

“Ắt hẳn người này chẳng tin vào thứ gì. Chỉ liên tục tìm kiếm câu trả lời, đó là lý do tại sao ông ta rèn luyện nhiều như thế. Kết quả là ông ta không tìm được gì… ông ta là loại người mà tinh thần trống rỗng. Nếu phải nói trong tim người này có gì, có lẽ chỉ là tức giận và tuyệt vọng.”

“...Anh đang nói rằng, với anh người này là một kẻ thù mạnh hơn cả Tōsaka Tokiomi và Archibald?"

Ngẫm nghĩ một lúc, Kiritsugu gật đầu kiên quyết.

“...Một kẻ đáng sợ.

Thực ra thì Tōsaka và Huân tước El-Melloi là những địch thủ mạnh. Nhưng anh nghĩ ‘cách tồn tại’ của người này còn đáng sợ hơn.”

“Cách tồn tại?”

“Trái tim của người này hoàn toàn trống rỗng. Ông ta chẳng có thứ gì gọi là mong ước. Nhưng tại sao một người như thế đặt cược mạng mình vào Chén Thánh?”

“Không phải đây là mục tiêu của Holy Church sao? Cứ cho là những người đó lầm tưởng rằng Chén Thánh ở Fuyuki là đồ thật và nhắm vào nó, phải không?”

“Không, nếu chỉ với động cơ như vậy, Chén Thánh sẽ không ban Command Seal cho ông ta. Người này đã được Chén Thánh chọn làm Master. Ông ta phải có lý do gì đó để lấy được Chén Thánh. Nguyên do thực sự này, chính vì việc không thể đoán ra nó khiến cho người này đáng khiếp sợ.”

Kiritsugu thở dài, ủ rũ nhìn vào màn hình. Ý định tìm thêm thông tin về cá tính của Kotomine Kirei tan vào những văn bản vô tri vô giác.

“Thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu loại người trống rỗng, không hề có ước muốn gì như thế này đạt được Chén Thánh? Cả đời ông ta chỉ toàn là tuyệt vọng. E rằng Chén Thánh sẽ bị nhiễm bẩn bởi sự tuyệt vọng của ông ta.”

Kiritsugu như bị giày vò bởi nỗi lo trước thảm họa kinh hoàng ấy, và để ông an tâm hơn, Irisviel lắc đầu thật mạnh.

“Vật đang ở trong em, thứ sẽ trở thành Chén Thánh, em sẽ không trao nó cho bất cứ ai. Khi Chén Thánh xuất hiện, người có đặc quyền sở hữu nó -- chỉ là anh thôi, Kiritsugu.”

Các trưởng lão nhà Einsbern chỉ mong muốn cho Chén Thánh thành hình; đó là khát khao duy nhất của họ… nhưng với đôi vợ chồng trẻ này, sau chuyện đó họ vẫn còn mong ước cần thành hiện thực. Những giấc mơ cần thành hiện thực.

Kiritsugu gấp máy tính lại, ôm Irisviel thật chặt vào lòng.

“Dù có thế nào, chúng ta không thể thất bại.”

Đối với vợ ông lúc này, khát vọng của gia tộc không còn ý nghĩa so với tham vọng của chồng cô. Điều này thực sự làm Kiritsugu xúc động.

“...Anh tìm ra rồi! Cách để sử dụng tiềm lực của Servant mạnh mẽ nhất đến giới hạn cuối cùng.”

-282:14:41

Cùng thời điểm ấy, tại vùng đất xa xôi miền viễn đông; một người khác cũng nhận được bản báo cáo từ London tương tự như của Kiritsugu.

Là một pháp sư chính thống, Tokiomi chẳng bao giờ dùng đến thứ ‘công nghệ mới’ của thế giới trần tục như Kiritsugu. Ông ta sử dụng kỹ thuật bí truyền của nhà Tōsaka để truyền tin từ xa, đó là một viên ngọc được truyền từ nhiều thế hệ.

Sừng sững giữa quận Miyamachou của thành phố Fuyuki là dinh thự nhà Tōsaka. Trong phân xưởng dưới lòng đất, một thiết bị tương tự như thứ gọi là quả lắc màu đen đã được chuẩn bị sẵn. Sự khác biệt giữa vật này với các thiết bị vật lý thông thường là ở con lắc khổng lồ chứa đựng viên ngọc gia truyền nhà Tōsaka, được thiết kế để dòng mực có thể chảy xuống và thấm ướt viên ngọc.

Hòn đá cùng cặp với viên ngọc đang ở trong tay tên gián điệp của Tokiomi. Nếu hòn đá này được đặt trước một trục lăn đang bắt đầu hoạt động, thì viên ngọc trên con lắc cũng xoay chuyển, khiến dòng mực trên nó rớt xuống, trở thành một văn bản y như nguyên gốc trên cuộn giấy Rollin bên dưới. Đó là nguyên lý hoạt động của cỗ máy này.

Ngay lúc này viên ngọc trên quả lắc và hòn đá ở bên kia địa cầu đang xoay chuyển đồng bộ, và qua chuyển động lặp đi lặp lại không cần đến khuôn mẫu này, nét chữ của người đưa tin nổi lên một cách chính xác và trôi chảy.

Nhận ra điều này, Tokiomi rút cuộn giấy ra mà không thể chờ cho vết mực khô hết, ông bắt đầu đọc những thông tin trên nó.

“—Dù tôi nhìn hệ thống này bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn khiến tôi cảm thấy không tin cậy.”

Kotomine Kirei, người vẫn luôn đứng bên cạnh Tokiomi suốt quãng thời gian này, biểu lộ ngụ ý không tin tưởng.

“Oh, vậy cậu nghĩ fax sẽ tiện lợi hơn?

Sử dụng cách này, dù cho nguồn điện có bị ngắt thì hệ thống vẫn hoạt động bình thường. Và chúng ta cũng không phải lo lắng về việc bản báo cáo bị lộ ra ngoài. Không cần dựa vào công nghệ kỹ thuật, các pháp sư chúng ta từ lâu đã sở hữu các dụng cụ sánh ngang với những công cụ hiện đại ngày nay.”

Tuy vậy, như Kirei thấy thì fax mà ai cũng sử dụng được vẫn tiện lợi hơn. “Bất cứ ai” cũng có thể dùng nó, sự thật hiển nhiên này chắc chắn là thứ mà Tokiomi không thể hiểu được. Tất nhiên kỹ thuật và kiến thức của giới quý tộc với giới bình dân sẽ khác nhau... ngay ở thời hiện tại mà Tokiomi vẫn giữ cách nghĩ lỗi thời này, ông ta quả là một pháp sư “chính thống”.

“Tin mới nhất từ ‘Clock Tower’. Huân tước El-Melloi “thiên tài” dường như đã có được một thánh tích. Nếu vậy thì chắc chắn ông ta sẽ tham gia. Hmm, đây quả thực là một đối thủ đáng gờm. Vậy là đã rõ, hiện có cả thảy năm Master bao gồm cả ta...”

“Đến giờ 2 vị trí còn trống vẫn làm tôi cảm thấy bất an.”

“Sao vậy? Đơn giản chỉ vì không có người đủ khả năng để nhận Command Seal. Khi hết thời gian chuẩn bị, Chén Thánh sẽ chọn ngẫu nhiên thêm Master để lấp những chỗ trống mà không quan tâm đến khả năng của họ. Để có đủ người, trong chúng ta sẽ có 2 kẻ thấp kém. Không cần phải cảnh giác về việc này.”

Đây đúng là kiểu lạc quan của Tokiomi. Làm học trò của ông ta trong ba năm, Kirei giờ đã hiểu rõ thầy mình. Mặc dù ông ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đến lúc hành động thì Tokiomi lại có thói quen bỏ sót những chi tiết vụn vặt, thế nên từ lâu Kirei đã hiểu nhiệm vụ của mình là thay ông ta giải quyết những việc này.

“Nói đến việc phải cẩn thận – Kirei, không ai thấy cậu vào nhà này chứ? Bề ngoài thì chúng ta đã là kẻ thù rồi đấy.”

Hoàn toàn dựa trên kế hoạch của Tōsaka Tokiomi, sự thật đã bị bóp méo và truyền ra ngoài. Thực sự thì Kirei đã được Chén Thánh chấp nhận từ ba năm trước, nhưng đã giấu kín việc này theo lệnh của Tokiomi, cho đến gần tháng nay khi ông chính thức thông báo việc Command Seal hiện trên tay mình. Qua đó, ông cắt đứt quan hệ với Tokiomi và trở thành một đối thủ trong cuộc chiến.

“Ngài không cần phải lo. Không cần tận mắt nhìn thấy vẫn có thể nói không một Servant hay bùa chú nào quan sát ngôi nhà này. Tôi--“

“--Tôi đảm bảo chuyện ấy.”

Giọng nói của người thứ ba cắt ngang câu chuyện, cùng lúc ấy một bóng đen xuất hiện bên cạnh Kirei.

Đó là heroic spirit đã hộ tống Kirei dưới dạng linh thể suốt quãng thời gian này, bây giờ hiện ra ngay trước mặt Tokiomi.

Bóng đen gầy guộc và cao nhồng này có prana rất khác với loài người. Đó là kẻ “không phải con người”. Một sinh vật kỳ dị mang chiếc áo choàng dài màu đen, cùng với cái mặt nạ đầu lâu trắng hếu giúp che đi nhân dạng của hắn.

Vâng, hắn là heroic spirit đầu tiên được triệu tập trong Heaven’s Feel lần 4, Servant loại Assassin đã ký thỏa ước với Kotomine Kirei – Hassan i Sabbah.

“Dù chúng có giở trò gì thì cũng không qua khỏi mắt tôi. Master của tôi, Kirei không có dấu vết theo dõi của kẻ thù… ngài có thể yên tâm.”

Như thể hiểu được Tokiomi có vị trí cao hơn chủ nhân Kotomine Kirei của mình; Assassin kính cẩn cúi đầu tường trình.

Và rồi Kirei cất giọng.

“Miễn là có một heroic spirit được Chén Thánh triệu tập, dù cho heroic spirit đó thuộc loại nào thì cũng sẽ được trình báo chính xác tới cha tôi.”

Risei là người giám sát cho Heaven’s Feel, được giao chức trưởng phái đoàn linh mục đến nhà thờ ở Fuyuki. Hiện tại ông đang sở hữu một thiết bị ma thuật được biết đến như “linh thần bảng”. Chức năng của nó là hiện lên thuộc tính của các heroic spirit được Chén Thánh gọi ra.

Danh tính của các Master chỉ có thể được xác nhận qua các báo cáo từ con người, nhưng số lượng và trường phái của các Servant, dù cho họ xuất hiện tại đâu, chắc chắn sẽ được hiển thị trên “linh thần bảng”, điều này giúp người giám sát dễ kiểm soát tình hình.

“Theo như cha tôi, Assassin đây là Servant duy nhất được triệu tập tính đến giờ. Các pháp sư khác vẫn chưa thấy dấu hiệu hành động.”

“Vâng. Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Không sớm thì muộn các thuộc hạ của những Master khác sẽ lởn vởn quanh căn phòng này. Bởi vì chỉ có nơi đây, dinh thự nhà Matō và nhà Einsbern đã xác nhận có Master trú ngụ.”

So với ba gia đình quyền uy này, các pháp sư bên ngoài có lợi thế rằng nơi trú ẩn của họ chưa bị tiết lộ. Chính vì thế, trong giai đoạn khởi đầu của Heaven’s Feel, không gia đình nào từ chối sử dụng gián điệp để thăm dò các Master khác.

Không phải Kirei nghi ngờ mạng lưới thông tin của Tokiomi, chỉ là họ phải đề phòng khả năng hai Master còn lại đang dùng phương cách khôn khéo để che đậy danh tính. Nếu gặp địch thủ có chiến thuật như vậy, Servant Assassin của Kirei có thể vận dụng hết năng lực của mình.

“Ngươi có thể lui, Assassin. Tiếp tục canh gác bên ngoài. Hãy thật cẩn trọng.”

“Rõ.”

Nhận được lệnh, Assassin một lần nữa quay trở vào hư không và rời khỏi phòng. Đối với các Servant, vì ban đầu là một linh thể, do đó họ có thể tùy ý chuyển từ trạng thái hư vô sang hình dáng trần tục.

Assassin có khả năng đặc biệt để “che giấu hiện diện” mà các trường phái heroic spirit khác không có. Hắn vô địch trong việc di chuyển mà không bị phát hiện.

Đối với Kirei, người trách nhiệm không phải để đạt chiến thắng mà phải hỗ trợ Tokiomi, triệu hồi Assassin là lựa chọn tốt nhất.

Đó chính là kế hoạch tác chiến.

Đầu tiên phái Assassin đi điều tra mưu kế của các Master khác, đồng thời khám phá nhược điểm Servant của họ. Sau khi nắm được phương cách chắc thắng khi đối đầu với từng địch thủ, Servant của Tokiomi sẽ theo đó đánh bại từng người một.

Vì vậy Tokiomi phải gọi lên một Servant sở hữu khả năng công kích cực mạnh. Việc ông ta nhắm vào heroic spirit nào thì Kirei chưa từng nghe nhắc đến.

“Thánh tích tôi chuẩn bị sẽ đến vào sáng mai.”

Như hiểu được sự lưỡng lự của Kirei, Tokiomi nói ra mà không đợi ông phải hỏi.

“Tôi đã tìm ra thứ mình mong đợi. Servant tôi sẽ gọi lên dứt khoát có lợi thế hơn tất cả mọi kẻ địch. Nếu đã là một heroic spirit, thì không ai có khả năng chiến thắng người này.”

Nói đến đây, Tokiomi thầm vui sướng, mặt ông tràn ngập vẻ tự tin bẩm sinh có một không hai.

“Tối nay lễ triệu tập sẽ được tổ chức -- nếu không có Master nào theo dõi chúng ta, Kirei, cậu có thể tham dự, cùng với cha mình.”

“Cha tôi cũng đến à?”

“Ừ. Nếu ‘người ấy’ được triệu tập thành công, thì chúng ta đã cầm chắc chiến thắng. Tôi muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người.”

Kiểu tự tin hợm hĩnh này hiển nhiên là đặc điểm di truyền của Tōsaka Tokiomi. Đối với cái tôi ngoại cỡ này của ông ta, Kirei cảm thấy có phần kính sợ, lại có phần khâm phục.

Đột nhiên Kirei chú ý đến viên ngọc trên quả lắc. Nó không dừng mà tiếp tục viết.

“Dường như vẫn còn tin đến”

“À vâng, đây là cuộc điều tra về một vấn đề khác. Đây không phải là tin mới nhất – có lẽ nó liên quan đến yêu cầu kiểm tra Master của nhà Einsbern.”

Thông tin về nhà Einsbern, những người đã cắt đứt giao tiếp với thế giới bên ngoài, không dễ thu được, ngay cả trong Clock Tower ở London. Nhưng theo như Tokiomi đã nói, Master này được đặc biệt quan tâm. Tokiomi cuộn tấm giấy sau lưng đặt lên bàn, rồi rút tấm giấy vừa được gửi đến lên.

“Đây là việc xảy ra chín năm trước. Nhà Einsbern luôn tự hào về huyết thống của mình đột nhiên tìm được một pháp sư từ bên ngoài làm con rể. Khi đó việc này gây nên không ít tranh luận bên trong Hiệp Hội, nhưng người có thể thấy rõ sự thật của chuyện này, ngoại trừ ta, chỉ có lão trưởng tộc nhà Matō mà thôi.

Các pháp sư nhà Einsbern trước nay chỉ giỏi thuật giả kim đã không thích hợp với trận chiến ngay từ đầu. Đó cũng là yếu tố góp phần làm họ thất bại trong các Heaven’s Feel trước. Bọn họ có vẻ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Tên pháp sư này dường như rất ‘đạt yêu cầu’.”

Sau khi đọc nhanh qua tấm giấy, Tokiomi đưa nó cho Kirei. Nhìn vào cái tựa “Báo cáo điều tra về Emiya Kiritsugu”, Kirei khẽ nhíu mày.

“Cái tên này… tôi từng nghe qua đâu đó. Ắt hẳn đây là một kẻ nguy hiểm.”

“Oh, Holy Church cũng biết chuyện này à? Tên Emiya “Magus Killer” quả thực khét tiếng vào lúc đó. Bề ngoài hắn không thuộc Hiệp Hội, nhưng thực tế lại là công cụ giết người cao cấp của họ.”

“Vậy theo cách nói của chúng tôi, hắn là một dạng ‘thừa quyết’, phải không?”

“Về bản chất còn tệ hơn thế. Hắn là một sát thủ tự do đã trải qua huấn luyện đặc biệt để giết pháp sư. Vì chỉ có pháp sư hiểu rõ các pháp sư khác…hắn là loại người không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”

Trong giọng nói của Tokiomi hiện rõ sự căm ghét, tuy vậy Kirei bắt đầu cảm thấy thú vị với người tên Emiya Kiritsugu này. Ông từng nghe những lời đồn về người này, dường như trong quá khứ ông ta từng đối đầu với Holy Church, và có người từng dặn Kirei phải hết sức cẩn thận với ông ta.

Kirei bắt đầu đọc thông tin Tokiomi trao cho ông. Hầu hết là điều tra về chiến thuật Emiya Kiritsugu sử dụng -- những vụ tai nạn hay mất tích của những người được tin là các pháp sư bị Kiritsugu giết; nhưng chủ yếu vẫn là bản phân tích phương thức hành động của ông ta. Kirei bắt đầu hiểu tại sao Tokiomi ghét người này đến vậy. Phục kích rồi ám sát chỉ là một phần của tảng băng trôi mà thôi.

Cài bom nơi công cộng; tấn công một phi cơ chở nhiều hành khách, đều là những vụ việc khó tin được trình báo. Bản báo cáo cũng phỏng đoán rằng những thảm kịch bị cho là hành động của bọn khủng bố thực ra do một tay Kiritsugu gây nên chỉ để giết một pháp sư. Dù không có chứng cứ xác thực, nhưng dựa vào những thông tin kể trên, đó quả là một câu truyện có thể tin được.

Sát thủ, dùng từ đó rất thích hợp. Pháp sư đối đầu lẫn nhau, thậm chí chém giết lẫn nhau, đó là chuyện thường tình. Tuy nhiên, đó đơn thuần là những cuộc thi thố phép thuật, và thường tuân theo một loạt những quy tắc chiến đấu. Xét như thế, Heaven’s Feel cũng thuộc dạng này, dù được gọi là “cuộc chiến”, nó không phải một trận đấu hỗn loạn, mà có tuân theo một số luật lệ và điều khoản khắt khe.

Không có lấy dòng nào tường thuật chuyện Kiritsugu trải qua một trận chiến như thế này, hay nói nôm na là “được áp dụng quy tắc của các pháp sư”.

“Ngay từ ban đầu, thứ gọi là pháp sư đã tồn tại bên ngoài các nguyên tắc của con người, như thế cũng đủ lý do để chúng ta phải tuân thủ những điều luật của riêng mình.”

Giọng nói của Tokiomi đầy vẻ giận dữ.

“Nhưng tên Emiya này hoàn toàn chống lại các điều luật. Hắn chẳng có lấy một chút danh dự của một pháp sư. Loại người này không thể tha thứ được.”

“Điều ngài nói là… danh dự?”

“Đúng vậy. Người này chắc chắn đã trải qua những khổ luyện để trở thành pháp sư.

Nếu vậy hắn dứt khoát phải có lòng tin để vượt qua gian khó. Không thể nào hắn lại từ bỏ mục đích ban đầu của mình, ngay cả khi đã đạt được thành công.”

“…”

Ở điểm này thì Tokiomi đã lầm. Tự ép mình vào sự rèn luyện khắc nghiệt nhất mà không có lấy một ý định nào, loại người ngu ngốc ấy, tồn tại trên thế gian này. Kirei hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai khác.

“--Vậy vì sao Emiya Kiritsugu trở thành một công cụ giết người?”

“Có lẽ là vì tiền. Hắn đã rửa sạch tội lỗi của mình sau khi vào nhà Einsbern. Có thể hắn đã có đủ tiền để sống an nhàn hết quãng đời còn lại, chỉ có điều này là hợp lý –có lẽ có một vài chứng cứ được báo cáo, kẻ này không chỉ giết người khác. Dường như hắn còn thực hiện vài việc trên thế giới bất cứ khi nào có cơ hội để kiếm thêm tiền.”

Giống như Tokiomi nói, gần cuối bản báo cáo, ngoài những việc liên quan đến pháp sư còn có rất nhiều phi vụ khác do Emiya Kiritsugu thực hiện. Ra là thế, Kiritsugu đã có mặt trong hầu hết mâu thuẫn xảy ra trên thế giới, ông ta không chỉ là một công cụ giết người, mà còn làm rất nhiều công việc của lính đánh thuê.

“…Tài liệu này, tôi có thể mượn để đọc chi tiết thêm không?”

“À, tất nhiên rồi. Nếu cậu có thể phân tích vụ này rành mạch, đó sẽ là giúp đỡ rất lớn cho tôi. Tôi vẫn còn phải chuẩn bị cho lễ triệu tập tối nay.”

Kirei rời khu xưởng ngầm và trở lên tầng trệt. Khi đi qua hành lang, ông gặp một cô bé đang đấu vật với chiếc va li to quá cỡ.

“Chào Rin.”

Ông chẳng có ý định giúp cô bé mà chỉ chào hỏi thông thường. Cô bé dừng lại và nhìn chằm chằm vào Kirei bằng đôi mắt to tròn của mình. Ông đã tiếp xúc với Rin được ba năm khi ở nhà này, nhưng sự nghi ngờ trong mắt Rin khi nhìn Kirei chưa hề tan biến.

“…Chào chú Kirei.”

Rin đáp lại lời chào của Kirei bằng giọng cứng rắn, nhưng vẫn là thái độ lễ phép. Dù còn nhỏ, Rin đã xử sự giống như mẹ mình, bằng một dáng điệu lịch sự và quý phái. Cô chằng phải ai xa lạ, mà chính là con gái của Tōsaka Tokiomi. Do đó Rin khác với bạn bè đồng lứa là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

“Cháu ra ngoài à? Cái va li ấy lớn thật đấy.”

“Vâng ạ. Từ hôm nay cháu sẽ đến nhà ông ngoại một thời gian. Cháu còn phải đi xe điện từ đó để đến trường nữa.”

Vì sự kiện Heaven’s Fell đã cận kề, Tokiomi quyết định tạm thời đưa gia đình sang nhà vợ ông ta.

Mẹ con họ không thể xuất hiện trên chiến trường, điều đó quá nguy hiểm. Tất nhiên đây là những sắp xếp hợp lý.

Nhưng con gái ông có vẻ không hài lòng với việc này. Mặc dù gương mặt bình thản, cái miệng bé nhỏ của cô lại phình ra, cho thấy cô bé không vui chút nào. Tuy sẽ trở thành một tiểu thư quý phái, dù thế nào thì cô bé vẫn là một đứa trẻ. Không thể mong đợi cô cư xử như một người chín chắn đến vậy.

“Kirei, chú sẽ ở lại cùng cha để giúp ông chiến đấu, phải không?”

“Ừ, là học trò của ông, ta phải làm thế chứ.”

Rin không phải là đứa bé ngây thơ. Là người thừa kế nhà Tōsaka, cô đã được Tokiomi giảng dạy chu đáo. Đối với Heaven’s Feel sắp tới tại Fuyuki, cô cũng có khá nhiều kiến thức về nó.

Tại sao phải đến nhà ông ngoại, cô có thể hiểu đó là lý do chính đáng. Nhưng điều làm cô không hài lòng –là sau khi cô đi, Kirei là người duy nhất còn lại trong nhà Tōsaka và có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn.

Rin có một sự kính trọng khác thường dành cho cha mình. Chính vì điểm đó, là một người thừa kế, Rin không thích Kirei có thể vì ông được làm học trò của Tokiomi, được dạy phép thuật trước.

“Kirei, cháu có thể tin chú không? Chắc chắn chú sẽ bảo vệ cha đến cùng chứ? Chú hứa với cháu đi.”

“Điều đó là không thể. Nếu cuộc chiến này nhân từ đến mức ta có thể hứa với cháu điều đó, thì chẳng có lý do gì cháu và mẹ cháu phải tránh xa nguy hiểm, đúng không?”

Kirei chẳng thèm nói những lời trống rỗng để làm Rin yên tâm, do vậy ông ta nói thẳng luôn sự thật. Nhưng đôi mắt cô bé trở nên rắn rỏi hơn, nhìn trừng trừng vào tên học viên trơ tráo của cha mình.

“…Đúng như tôi nghĩ, tôi chẳng thích ông chút nào.”

Kirei chỉ cảm thấy có ấn tượng tốt với cô bé khi cô thốt lên những lời giận dữ hợp với tuổi mình.

“Rin, cháu không được nói những lời vô lễ như vậy nữa nghe chưa. Nếu không cháu sẽ khiến cha cháu mang tiếng xấu đấy.”

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến cha cả!”

Thấy cha mình bị đem ra làm tấm khiên cho Kirei, Rin giận đến đỏ bừng cả mặt. Đây chính là điều Kirei muốn thấy.

“Nghe này, nếu cha bị thương bởi vì sai sót của ông, chắc chắn tôi sẽ không tha thứ cho ông. Tôi--“

Vừa lúc ấy, có thể nói là rất đúng lúc, Aoi xuất hiện. Cô đã chuẩn bị xong, nhưng vì Rin không đến nên cô quay lại xem thế nào.

“Rin! Con làm gì vậy? Sao lại lớn tiếng thế!”

“--À, đó là… con--“

“Trước khi đi cô bé muốn nói vài lời khích lệ tôi, thưa bà.”

Kirei giả vờ điềm tĩnh và cố ý giúp Rin, nó càng khiến cô bé giận hơn. Nhưng cô không thể nói gì trước mẹ nên quay lưng bỏ đi.

“Để mẹ giúp con mang hành lý. Cái va li này quá sức với con đấy Rin.”

“Không! Con tự mang được!”

Rin cố hết sức kéo chiếc va li, do đó lại càng vật lộn hơn với nó, nhưng cuối cùng cũng khiến nó ra khỏi cửa. Kirei biết rằng nếu cư xử như vậy thì chẳng giống người trưởng thành cho lắm, nhưng ông thật sự muốn cười nhạo Rin khi có cơ hội.

Aoi cúi chào Kirei trước khi ra cùng Rin.

“Kotomine, xin giao chồng tôi cho anh. Làm ơn giúp ông đạt ước nguyện.”

“Tôi sẽ cố hết sức, xin bà đừng lo lắng.”

Theo như Kirei thấy, Tōsaka Aoi là một người vợ hoàn hảo. Uy nghiêm và kín đáo, rất tỉ mỉ, luôn hiểu rõ ý chồng và không bao giờ làm ông bận tâm, xem lòng trung thành cao hơn tình yêu và luôn lưu tâm đến bổn phận của mình –nói chung, cô là mẫu người mẹ, người vợ hoàn hảo của thời trước. Trong thời đại mà đấu tranh giành quyền bình đẳng cho nữ giới đã lan sâu vào xã hội, cô ta giống như một nhân vật được tạc ra từ tượng đá vậy. Tokiomi quả đã chọn người vợ hợp ý mình nhất.

Kirei đứng ngay cổng nhìn hai mẹ con đi khỏi. Họ không đi taxi, mà là xe riêng do Aoi cầm lái. Không chỉ tài xế mà toàn bộ gia nhân trong nhà đã nghỉ việc từ tuần trước. Việc này để tránh gây nguy hiểm cho người vô tội, đồng thời cũng là một chiến lược chống lại hoạt động gián điệp. Tokiomi chẳng đến mức cảnh giác tới cả người hầu của mình, đề xuất này là của Kirei, và Tokiomi có phần bị ép phải thực hiện nó.

Trước khi chiếc xe lăn bánh, Rin tránh ánh mắt của mẹ rồi le lưỡi, làm mặt hề chọc Kirei. Kirei cười cay đắng, nhìn họ rời khỏi, rồi quay vào dinh thự giờ không còn một bóng người.

Tokiomi vẫn chưa ra khỏi khu xưởng. Kirei, ngồi một mình trong căn phòng khách, bắt đầu đọc qua toàn bộ bản báo cáo về Emiya Kiritsugu.

Không hiểu tại sao ông lại có sự quan tâm lớn đến vậy với một pháp sư ông chưa từng gặp. Có lẽ bởi vì ông cảm nhận được đôi chút khoái chí từ sự kinh tởm của Tokiomi đối với người này.

Là một người thầy, Tokiomi không thể hiểu được sự chuyên chú học tập và lĩnh hội nhanh chóng của Kirei; khởi đầu là một người ‘thừa quyết’ chống lại ma thuật, tuy thế ông lại có hứng thú với mọi lĩnh vực của nó. Tokiomi rất hài lòng với điều có thể gọi là ham muốn tột bực với kiến thức của Kirei. Bây giờ sự tín nhiệm của ông ta đối với Kirei hoàn toàn không thể lay chuyển, ngay cả đến việc khiến con gái duy nhất phải kính trọng Kirei.

Nhưng mặc cho tình cảm sâu sắc ngày càng lớn dần trong Tokiomi, trái tim Kirei lại càng trở nên sầu não.

Đối với Kirei, ông học phép thuật không vì ham thích. Trải qua một cuộc đời sùng đạo trong giáo hội, cuối cùng chẳng còn được gì, chính vì thế Kirei đánh cược toàn bộ hy vọng vào sự học tập hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc của giáo hội, ông chỉ nghĩ như thế. Nhưng kết quả lại là một thảm họa. Trong thế giới của ma thuật, ông chẳng tìm thấy một chút hứng thú, hay cảm thấy thỏa mãn. Dường như nó càng khiến khoảng trống trong tim ông rộng hơn.

Tokiomi có lẽ chẳng nhận ra sự thất vọng trong Kirei. Đánh giá “cậu ta hoàn toàn giống với cha mình” hoàn toàn chính xác. Sự tin tưởng của Tokiomi dành cho Kirei giống y như của Risei.

Luôn luôn có một sự ngăn cách giữa ông và những người như Tokiomi và cha ông. Kirei hiểu rõ điều này, vậy nên có thể đó là nguyên do ông lại thích kẻ mà Tokiomi căm ghét.

Ông nghĩ, có thể người tên Emiya Kiritsugu này tồn tại ở “mặt kia của đường ngăn cách”.

Sự cảnh giác với Emiya Kiritsugu của Tokiomi có lẽ đơn thuần vì danh hiệu “Magus Killer”. Vậy nên bản báo cáo được làm từ yêu cầu điều tra “tiểu sử của ông ta trong những trận đánh với pháp sư”, tất cả những ghi nhận ngoài chủ đề này đều rất sơ sài.

Nhưng khi nhìn vào những việc mà Kiritsugu trải qua theo trình tự thời gian, Kirei bắt đầu có một niềm tin.

Hành động của người này có độ liều lĩnh cao.

Trong thời gian làm sát thủ tự do trước khi vào nhà Einsbern làm con rể, Kiritsugu hoàn thành xuất sắc vô số nhiệm vụ. Nhưng khoảng dừng giữa các nhiệm vụ rõ ràng quá ngắn. Xét về thời gian để chuẩn bị và chấp nhận một nhiệm vụ, có thể kết luận rằng ông ta thực hiện đồng thời vài ba kế hoạch. Và những kế hoạch này đều liên hệ với nhau; ông ta xuất hiện giữa những xung đột của nhiều nơi khác nhau; và luôn luôn khi các xung đột này nóng bỏng nhất, vào thời khắc của sự huỷ diệt.

Cứ như là ông ta muốn tự tử, cứ như là ông ta làm những việc này vì quá bệnh hoạn… căn nguyên vì sao ông ta hành động như thế rõ ràng không thể tìm ra.

Điều này chỉ có thể trả lời mà không đặt thêm nghi vấn. Người tên Kiritsugu này không phải kẻ có trái tim ích kỷ, sự liều lĩnh của những việc ông ta làm không tương xứng với lợi lộc từ chúng. Ông ta không thể nào là loại người làm sát thủ vì tiền.

Vậy thì—ông ta theo đuổi cái gì?

“…”

Kirei đặt bản báo cáo sang một bên, chống cằm suy nghĩ mông lung. Emiya Kiritsugu có một cuộc sống đầy hỗn loạn mà kẻ khác không thể hiểu nổi, nhưng không vì thế mà Kirei không xem nó liên quan đến mình.

Một pháp sư không mang danh dự, một con người đánh mất niềm tin, Tokiomi đã đánh giá ông ta như thế.

Nếu đó là sự thật, những trải nghiệm khắc nghiệt giống như tự tìm đến cái chết của Kiritsugu… hay có thể gọi đó là một hành trình tìm câu trả lời đã mất?

Rồi sau đó, bức màn của những trận chiến không hồi kết của Kiritsugu đột nhiên vén xuống chín năm trước. Bởi vì sau cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng ông ta đã gặp nhà Einsbern, những pháp sư theo đuổi chiến thắng trong Heaven’s Feel.

Có nghĩa là vào lúc đó ông ta đã tìm ra “câu trả lời”.

Ngay lúc này Kirei bồn chồn mong đợi cuộc gặp với Emiya Kiritsugu. Cuối cùng ông cũng tìm thấy ý nghĩa khi tham gia vào trận chiến ở Fuyuki.

Ngay cả đến bây giờ, ông cũng không có hứng thú với Chén Thánh. Nhưng, nếu Kiritsugu đánh đổi chín năm thanh bình vì nó, Kirei có thể tìm được nguyên nhân xứng đáng để đến tận đây tham dự cuộc chiến, có thể nó sẽ giải tỏa tất cả khó khăn ông đang chịu đựng.

Ông phải hỏi người này: “Ông mong muốn điều gì khi tham gia cuộc chiến này, cuối cùng ông sẽ đạt được gì từ nó?”

Dù gì đi nữa Kotomine Kirei cũng phải mặt đối mặt với Emiya Kiritsugu. Ngay cả khi đó là trên chiến trường nơi cả hai phe đánh cuộc sự sống.

-271:33:52

Sức mạnh ý chí của Matō Kariya, rốt cuộc, đã chịu đựng được sự đau đớn ấy, nhưng thân xác hắn đã chịu đến giới hạn.

Chỉ trong vòng ba tháng, mái tóc hắn đã bạc trắng. Những vết thương nổi lên rải rác trên da hắn, biến thành những vùng hoại tử mất hẳn màu đỏ hồng của thịt sống, thay vào đó là màu xám đất tang tóc của người chết. Chất độc mang tên prana chạy khắp người hắn, có thể nhìn thấy bên dưới làn da giờ đã một phần trong suốt, khiến thân hình hắn như thể đang chứa một đống vết nứt lúc nhúc màu mực đen.

Tương tự như thế, cơ thể hắn suy sụp nhanh đến độ hắn không thể tưởng tượng nổi. Ảnh hưởng này đặc biệt nặng nề đối với nửa trái hệ thần kinh và thân người hắn, đến nỗi có lúc cả cổ tay và mắt cá chân của hắn đều liệt hẳn. Giờ thì chúng đã hoạt động trở lại nhờ một liệu pháp phục hồi nhất thời, nhưng cánh tay trái vẫn phản ứng chậm hơn tay phải, và một bước dài vội vã khiến hắn phải lê cả chân trái.

Tim hắn đã quen với nhịp đập rối loạn bất thường. Thức ăn thông thường cũng không thể tiêu thụ, thay vào đó là chất đường glucoza được tiêm vào tĩnh mạch.

Theo như lý thuyết của y học hiện đại, một sinh vật trong tình trạng như hắn vẫn còn sống và hoạt động quả là điều đáng kinh ngạc. Dù Kariya vẫn có thể đứng và đi lại, điều này, có phần mỉa mai, lại là món quà mà thứ gọi là prana mang đến cho hắn, một pháp sư, đã bán cả tính mạng mình để có được.

Những con trùng đầu mào đang xâm chiếm cơ thể Kariya giờ đã phát triển thành dạng có thể mô phỏng chức năng của mạch ma thuật. Hiện tại chúng đang ra sức thực hiện nhiệm vụ để duy trì mạng sống của vật chủ đang mục rỗng của mình.

Nếu chỉ đơn giản là vấn đề về số lượng mạch ma thuật, thì Kariya đã có thừa lượng prana chứng minh hắn đủ tư cách làm pháp sư. Có thể thấy thành quả của hắn vượt cả mong đợi của Matō Zōken. Cuối cùng thì ba dấu hiệu của Command Seal đã hiện rõ trên tay phải Kariya. Chén Thánh dường như cũng chấp nhận hắn là đại diện cho nhà Matō.

Theo ước tính của Zōken, Kariya còn sống được khoảng một tháng nữa. Đối với hắn, khoảng thời gian này là đủ.

Heaven’s Feel đã đến thời khắc đếm ngược từng ngày. Nếu toàn bộ Servant được triệu tập, trận chiến có thể xảy ra ngay ngày mai. Thời lượng của nó, theo như kinh nghiệm quá khứ, vào khoảng hai tuần lễ. Một lúc nào đó trước khi hắn phải chết.

Tuy nhiên, nếu Kariya kích hoạt số mạch ma thuật trong người, thì đồng thời hắn cũng kích động bọn trùng ký sinh. Như thế gánh nặng đặt lên người hắn sẽ lớn hơn những pháp sư khác rất nhiều.

Viễn cảnh xấu nhất có thể xảy ra, đó là những con sâu sẽ phá huỷ vật chủ của chúng trước khi cuộc chiến chấm dứt.

Kariya không chỉ phải chiến đấu chống lại sáu Master còn lại. Có thể nói kẻ thù lớn nhất hắn phải đương đầu là chính những sinh vật nằm trong người hắn.

Đêm đó, khi Kariya đến tầng hầm nhà Matō để đối mặt với thử thách cuối cùng, hắn tình cờ gặp Sakura nơi hành lang.

“…”

Biểu hiện hoảng sợ trên mặt Sakura khi cô lần đầu thấy hắn như thế khiến con tim hắn đau nhói.

Vào lúc này, mặc dù không thể làm gì khác, Kariya vẫn đau đớn khi biết hắn là kẻ làm cho Sakura sợ.

“Oh, Sakura-chan – ta làm cháu sợ à?”

“..um. Gương mặt chú…Chuyện gì xảy ra vậy?”

“À. Chỉ là vấn đề nhỏ ấy mà.”

Từ hôm qua, thị lực mắt trái của hắn đã mất hoàn toàn. Cùng cảnh ngộ với cái nhãn cầu mờ đục đã thối hoại, những cơ gân bên cạnh giờ cũng trở nên tê liệt. Cả mí mắt và lông mày hắn cũng không thể cử động được; có lẽ nửa bên trái mặt hắn đã hiện rõ dấu hiệu của cái chết, trở nên cứng nhắc như một cái mặt nạ da người. Hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương thậm chí còn khiến hắn kinh hoàng, nói gì đến Sakura.

“Chỉ một chút nữa thôi là ta đã bị bọn ‘sâu’ đánh bại. Chú Kariya không giỏi chịu đựng như Sakura-chan đâu.”

Hắn định nở một nụ cười chua xót, nhưng giờ trông nó như một cử chỉ đáng sợ. Sakura càng hoảng sợ hơn, thậm chí phải thu mình lại.

“– Chú Kariya, bây giờ chú trông như một người khác vậy.”

“Ha ha, có thể là do vậy đấy.”

Một tiếng cười khô khốc, giả vờ như sự việc đã được cho qua một cách lơ đãng.

“– Ta cũng có thể nói như thế với cháu đấy, Sakura.”

Phải, nhận xét của Kariya khiến trái tim hắn càng buồn thêm.

Một cái nhìn tăm tối và trống rỗng như của con búp bê vô hồn. Vô số cảm xúc đằng sau đôi mắt ấy hắn chẳng bao giờ có thể thấy trong suốt một năm nay. Gương mặt ngây thơ của cô bé chạy theo chị Rin và nô giỡn như chú chó nhỏ đã biến mất từ lâu lắm rồi.

Điều này cũng dễ hiểu. Chỉ cần xét đến quá trình huấn luyện ác nghiệt mà Sakura trải qua để trở thành người kế tục sự nghiệp phép thuật nhà Matō là quá đủ.

Thực sự thì cơ thể của Sakura có những tiềm năng phù hợp để trở thành một pháp sư. Về mặt này cô bé còn trội hơn cả hắn và anh trai hắn- Byakuya. Nhưng, cũng hiển nhiên đây là một tiềm năng thích hợp với phép thuật nhà Tōsaka, với những khác biệt cơ bản so với phép thuật nhà Matō.

Do vậy cơ thể Sakura cần phải thích ứng với những khác biệt ấy. Thứ liệu pháp được gọi là “thích nghi hóa” này là những buổi tra tấn trong hầm trùng độc nhà Matō ngày này qua đêm khác dưới danh nghĩa “giáo dục”.

Suy nghĩ của trẻ con thật non nớt.

Chúng không có một quyết tâm mạnh mẽ hay sức mạnh để biến nỗi đau thành cơn giận. Đối diện với số phận nghiệt ngã, chúng không được trang bị khả năng lựa chọn một ý chí kiên cường. Hơn nữa, vì chúng chưa hề trải qua và thấu hiểu cuộc sống, những tư tưởng như danh dự và hy vọng chưa hoàn toàn định hình trong chúng.

Do vậy trong những giây phút tuyệt vọng, khác với người lớn, trẻ con có khuynh hướng giấu đi suy nghĩ của mình, tự nhốt cảm xúc mình lại.

Vì chưa từng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, chúng dễ dàng vứt bỏ nó. Vì chưa hiểu được tương lai là gì, chúng ngập sâu vào tuyệt vọng.

Bằng chính mắt mình, Kariya đã phải chứng kiến một cô bé dần khép kín trái tim mình bởi những cực hình cô phải chịu đựng trong suốt một năm trời.

Hắn không những phải hứng chịu cơn đau khủng khiếp từ bọn sâu ký sinh ăn mòn cơ thể mình, mà còn đau đớn trước cảm giác tội lỗi thậm chí làm hắn khốn khổ hơn nhiều lần, nó như muốn xé nát tâm trí hắn.

Không nghi ngờ gì việc hắn là một trong những nguyên do làm Sakura đau khổ. Kariya ghê tởm Matō Zōken, nguyền rủa Tōsaka Tokiomi, đồng thời cũng tự đặt lời nguyền lên chính bản thân mình.

Điều an ủi ở đây là - cô bé Sakura nay đã như con rối nhút nhát lại có thể trở nên vô tư khi ở cùng Kariya, đôi khi còn cất giọng nói trong sáng hồn nhiên của mình. Dẫu cho đó là mối quan hệ giữa những người chịu chung nỗi đau khổ, hay là tình cảm gắn bó khi cô còn mang cái tên Tōsaka Sakura, thì trong mắt cô bé Kariya vẫn khác biệt hơn những kẻ tự xưng là "thầy", Zōken và Byakuya.

“Hôm nay cháu không phải đến kho trùng độc. Ông nội bảo rằng vì sắp có chuyện quan trọng diễn ra ở đó.”

“À, ta biết. Vì thế nên chú Kariya sẽ thay cháu đi đến nơi ấy.”

Sakura nghiêng đầu như thể đang dò xét Kariya khi nghe hắn nói như vậy.

“Chú Kariya, có phải chú sắp đi xa không?”

Với trực giác sắc bén nhờ bản năng của mình, Sakura dường như nhận ra số mệnh của Kariya. Nhưng hắn lại không muốn làm cô bé phải lo lắng.

“Ta sẽ phải bận rộn với vài việc quan trọng, vậy nên không có nhiều thời gian trò chuyện với Sakura-chan như thế này nữa.”

“Nếu vậy thì…”

Sakura rời mắt khỏi Kariya, ngay lập tức trở lại với đôi mắt vô hồn, một cái nhìn chăm chăm vào vật xa xôi nào đó mà chỉ cô bé mới thấy. Đau đớn khi thấy Sakura như vậy, Kariya vội đổi chủ đề.

“Này, Sakura-chan, chúng ta sẽ lại chơi đùa như trước sau khi chú làm xong việc này nhé? Cùng với mẹ và chị cháu.”

Sau một lúc lặng đi, Sakura cất tiếng, bằng khuôn mặt buồn rầu.

“Cháu không có những người mình được gọi tên như thế nữa. Ông nội bảo cháu phải xem như họ chưa hề tồn tại.”

“Ta hiểu rồi…” Một câu trả lời đầy do dự.

Kariya quỳ xuống trước mặt Sakura, và với cánh tay phải còn cử động được của mình, hắn đặt lên vai cô bé thật dịu dàng. Hắn ôm Sakura vào lòng, để cô bé không còn thấy gương mặt mình. Nhờ vậy hắn không phải lo việc cô nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má hắn.

“Vậy thì, chúng ta sẽ đưa Aoi và Rin-chan khỏi gia đình Tōsaka, và cùng đi đến một nơi xa thật xa, nơi chỉ có bốn chúng ta thôi; giống như khi trước. Cháu thấy thế nào?”

“…chúng ta có thể gặp lại họ sao?”

Từ vòng tay hắn chợt phát ra một âm thanh yếu ớt. Kariya ôm chặt lấy Sakura và gật đầu.

“Tất nhiên ta có thể gặp lại họ. Ta hứa với cháu.”

Không thể hứa hẹn được điều gì.

Nếu có thể, thì đã có một lời hứa khác. Nếu có thể, Kariya ao ước được nói với Sakura ngay bây giờ rằng cô chỉ còn phải chịu đựng vài hôm nữa, trước khi hắn giải thoát cô khỏi sự kiềm kẹp của Matō Zōken.

Nhưng điều đó không thể xảy ra.

Bằng cách duy nhất để bảo vệ chính mình, Sakura đã cố gắng làm trí óc mình thương tổn dưới sự tuyệt vọng và cam chịu. Để chống lại cơn đau không thể chịu đựng nổi, cô bé bất hạnh chỉ có thể đánh mất đi khả năng tự cảm nhận.

Làm sao bạn có thể nói những câu tàn nhẫn như ‘bạn nên giữ lấy hy vọng’ hay ‘bạn hãy tự chăm sóc bản thân’ với một đứa trẻ như thế? Những lời an ủi nhất thời này chỉ có thể cứu giúp chính cái người thốt ra chúng. Trao cho cô ‘hy vọng’ đồng nghĩa với lấy đi lắ chắn có tên ‘tuyệt vọng’ tận sâu trong tâm hồn cô. Nếu như thế, tinh thần còn non nớt và nhạy cảm của Sakura sẽ suy sụp chỉ trong một đêm.

Do đó –

Mặc dù họ cùng ở trong nhà Matō, Kariya chưa từng khẳng định mình là ‘vị cứu tinh’ của Sakura. Hắn chỉ có thể bảo vệ cô bé bằng cách đứng bên cạnh, làm một kẻ trưởng thành mà cũng bị ‘ức hiếp’ bởi Zōken, cho thấy mình cũng bất lực như Sakura.

“– Thôi chào cháu. Ta phải đi rồi.”

Kariya buông Sakura khỏi tay mình, hy vọng những giọt nước mắt đã khô hẳn. Sakura ủ rũ nhìn lên phần mục nát trên mặt Kariya.

“…mm, tạm biệt, chú Kariya.”

Những lời lẽ chia ly có vẻ thích hợp với hoàn cảnh này. Cô hiểu rõ chuyện này dẫu chỉ là một đứa bé.

Trong thâm tâm, Kariya thành kính nguyện cầu trong lúc dõi theo hình bóng bé nhỏ của Sakura mờ dần – xin đừng để mọi chuyện quá trễ.

Kariya không còn quan tâm bất cứ thứ gì liên can đến mình. Cuộc đời hắn đã được trao cho Aoi và Sakura, người mẹ và đứa con gái. Nếu hắn nghĩ đến riêng mình thì mọi việc có thể ‘quá trễ’, đó là khả năng hắn sẽ chết trước khi chạm được đến Chén Thánh.

Giờ đây trở ngại hắn thực sự lo đến chính là Sakura. Nếu Kariya có thể đạt được Chén Thánh và trả Sakura trở lại với mẹ mình, thì cô bé đã đóng kín bản thân bằng tuyệt vọng liệu sẽ phá vỡ lớp vỏ ấy và lại một lần nữa quay lại với thế giới bên ngoài?

Nỗi đau khổ mà Sakura phải gánh chịu chắc chắn sẽ theo cô bé suốt đời, tuy vậy hắn vẫn hy vọng rằng nó sẽ dần được hàn gắn khi thời gian trôi đi. Hắn ước mong trái tim bé nhỏ ấy không phải chịu nỗi dằn vặt tương tự như một nhát dao chí mạng.

Tất cả những gì hắn làm được là cầu nguyện. Người có thể chữa vết thương trong lòng cô bé không phải là Kariya. Hắn không còn đủ thời gian để lãnh nhận việc đó.

Đó là công việc của những người, trong tương lai, có thể bảo đảm tính mạng của mình.

Kariya quay lưng và cất bước một cách chậm chạp, nhưng kiên quyết, xuống bậc thang dẫn đến hầm chứa trùng độc dưới lòng đất.

-270:08:57

Trong một bụi cây ở khoảng rừng nằm tại một góc của thị trấn trên sườn núi của Fuyuki, Waver Velvet đang chuẩn bị cho buổi tế lễ, sau khi đã chắc chắn rằng cậu ta chỉ có một mình.

Cả ngày nay Waver cảm thấy cực kỳ căng thẳng bởi tiếng gáy không ngừng của lũ gà, đến nỗi cậu phải tự định thần lại trước buổi lễ.

Các vòng tròn ma thuật phải được vẽ lên mặt đất, khi mà máu chảy từ cổ những con gà vẫn còn ấm. Cậu ta đã luyện tập việc này nhiều lần -vẽ bốn hoa văn khởi điểm bên trong khoảng trống của vòng tròn triệu tập.

Không thể để xảy ra bất cứ lỗi nào.

“Hãy đóng lại. Đóng lại. Đóng lại. Đóng lại. Đóng lại. Hỡi năm sự tuyệt mỹ cho từng phép lặp. Và giờ, những dấu ấn được hoàn thiện này sẽ tan biến thay ta!”

Waver cẩn thận rải máu gà xuống đất trong khi niệm thần chú.

Trong xưởng ngầm của nhà Tōsaka, cũng cùng địa điểm ấy, một nghi thức tương tự đang diễn ra với cùng một mục đích.

“Hỡi những vật khởi thủy, này bạc, này sắt, này viên đá sáng lập, này vị Hoàng tử của Bản Giao Kèo. Hãy lắng nghe ta nhân danh người thầy vĩ đại, Đại pháp sư Schweinorg.

Hãy khiến cơn gió thổi xuống nơi đây trở nên tường thành. Hãy khiến những cánh cổng từ mọi hướng đóng lại, vươn cao hơn cả ngôi báu của người, và để con đường ba nhánh đến Vương Quốc của chúng ta trở lại.”

Tōsaka Tokiomi hét lớn câu thần chú, cùng lúc ấy vẽ nên một vòng tròn ma thuật, không phải bằng máu từ vật hiến tế mà bằng tinh chất chảy ra từ những viên ngọc. Để chuẩn bị cho ngày này, Tokiomi đã phải dùng hết tất cả đá quý chứa toàn bộ prana ông tích trữ được.

Bên cạnh ông là cha con nhà Kotomine – Risei và Kirei.

Kirei nhìn chăm chú vào thánh tích đặt trên bệ thờ. Trông qua thì nó chỉ như mảnh vỡ từ cái xác ướp nào đó, nhưng thật ra nó được khẳng định là hóa thạch từ da của con rắn đầu tiên trong thế giới cổ xưa từ vô số thời đại trước. Kirei không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến heroic spirit nó sẽ gọi lên.

Cuối cùng ông cũng hiểu ra nguyên do cho sự tự tin của Tokiomi. Không Servant nào có thể đánh bại heroic spirit Tokiomi đã chọn.

Cùng lúc ấy, trong lâu đài xa xăm của nhà Einsbern, Emiya Kiritsugu đang kiểm tra trạng thái hoàn tất của vòng tròn triệu hồi ông vừa khắc trên sàn của phòng tế lễ.

“Liệu một nghi thức đơn sơ như vậy có đủ không?”

Đối với Irisviel, người vẫn đứng xem toàn bộ quá trình nêu trên, cô rất ngạc nhiên khi thấy buổi lễ thật đơn giản.

“Có thể nó làm em thất vọng, nhưng lễ triệu tập Servant không bao giờ cần phải xa hoa như các nghi lễ tâm linh khác.”

Kiritsugu vừa giải thích vừa cẩn thận kiểm lại từng vòng xoắn và đường nét trên những họa tiết được vẽ bằng thuỷ ngân.

“Bởi vì thực ra năng lực của pháp sư không thể gọi được các Servant, mà đó là năng lực của Chén Thánh. Với tư cách một Master, anh chỉ đóng vai trò như sợi dây liên kết linh hồn người anh hùng với thế giới chúng ta đang sống, và sau đó chỉ đơn thuần cung cấp lượng prana để anh ta hiện hữu trong thế giới này.”

Như thể đã hài lòng với trạng thái của các vòng tròn, Kiritsugu gật đầu và đứng dậy. Thánh tích đã được đặt sẵn trên bàn thờ – vỏ của thanh thánh kiếm trong truyền thuyết.

“Nhờ vào thứ này, chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay chúng ta.”

“Mày đã thuộc hết mấy câu thần chú triệu tập chưa?”

Matō Zōken liên tục nhắc nhở Kariya cho chắc chắn. Hắn lặng lẽ gật đầu trong bóng đêm u tối.

Khắp nơi bao trùm tử khí từ mùi thối rữa và ẩm thấp, một màn đêm mang màu xanh ma quái như dưới tận cùng đáy biển. Đây chính là hầm trùng độc sâu bên dưới tầng hầm nhà Matō, khu nhà đặt ngay trên ngọn đồi của một thị trấn nhỏ trên núi. “Tốt lắm. Khi mày đang đọc đến giữa đoạn chú, hãy thêm vào hai câu nữa.”

“Thế nghĩa là sao?”

Zōken cười nham hiểm trước vẻ bối rối của Kariya.

“Không rõ ràng sao? Kariya à, mày nên biết với tư cách là một pháp sư, năng lực của mày kém xa những Master khác. Nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng căn bản của Servant mày tạo ra.”

Trong trường hợp đó, chỉ có thể cải thiện nó bằng trường phái của Servant, và chúng ta phải nâng cơ hội này đến tận gốc.”

Định sẵn trường phái của Servant qua việc biến đổi câu thần chú triệu tập.

Thông thường, các trường phái Servant không thể thay đổi, và phụ thuộc vào thuộc tính sẵn có của heroic spirit được gọi lên. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ, có hai loại trường phái được người triệu tập định sẵn từ trước.

Một là Assassin. Heroic Spirit thuộc trường phái này được đặt sẵn là một nhóm sát thủ dưới danh hiệu Hassan I Sabah.

Trường phái còn lại là với tất cả heroic spirit mà có thể chuyển biến nếu người triệu tập hợp nhất đủ một vài thành phần từ bên ngoài. Do đó –

“Lần này, hãy cho Servant được gọi lên thuộc tính ‘Mad Enhancement’!”

Zōken tuyên bố thẳng thừng với gương mặt vui sướng, như thể đón chào ngụ ý đầy tai họa hàm chứa trong câu nói đó.

“Kariya, Master của Berserker, hãy chiến đấu cho ta bằng tất cả những gì mày có.”

Trong ngày này, những đoạn thần chú từ nhiều nơi khác nhau, nhắm vào những danh hiệu khác nhau gần như được đọc cùng lúc, một sự trùng hợp chỉ có thể giải thích là do tình cờ.

Tất cả các pháp sư đều có cùng một hy vọng.

Hy vọng về một phép lạ. Các cuộc triệu tập vang đến những anh hùng từ phía bên kia vũ trụ, để rồi họ sẽ chém giết lẫn nhau để giành được phép lạ này, giờ đang cùng lúc xảy ra.

“Hãy tập hợp lại –“

Đây là giây phút có thể sánh như thử thách lớn nhất trong vai trò pháp sư của cậu ta. Nếu thất bại, cậu ta có thể sẽ mất mạng. Waver hiểu rõ chuyện này, nhưng cậu không hề sợ nó.

Niềm đam mê tạo ra sức mạnh. Một quyết tâm không ngừng theo đuổi mục đích. Dựa vào chúng, Waver Velvet chắc chắn là một pháp sư tuyệt hảo.

“ – Tập hợp lại

Hãy để thân thể người nghỉ trên lãnh địa của ta. Hãy để số mệnh ta đặt trên thanh gươm của người.

Nếu người nghe thấy tiếng gọi của Chén Thánh, và có thể phục tùng trí tuệ này, hãy đáp lại lời ta.”

Waver cảm nhận nhiều luồng prana bao quanh cơ thể mình. Sự đau đớn và cảm giác lạnh buốt bởi chuyển động của những mạch ma thuật chảy trong người là thứ mà không một pháp sư nào tránh khỏi.

Cậu cắn chặt môi trong khi tiếp tục câu thần chú.

“ – Hãy chấp nhận lời thề này. Ta là người sẽ khiến cả Thiên Đàng phải ca tụng. Ta là người sẽ hứng chịu tất cả điều xấu xa nhất Địa Ngục.”

Thị lực Kiritsugu mờ dần.

Gia huy nhà Emiya, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nay được gắn trên lưng ông, bắt đầu niệm câu thần chú một cách riêng biệt, giống như từng cá thể trong nó xuất hiện để hỗ trợ cho phép thuật của Kiritsugu. Trái tim Kiritsugu, đang trong một chiều không gian tách biệt hẳn sự kiểm soát của cơ thể ông, bắt đầu đập nhanh như cây kim đồng hồ xoay tít.

Da thịt ông đau đớn bởi lượng mana tích tụ từ không trung, nay hoàn toàn mất hẳn cảm giác của con người; giờ đây nó đã trở thành một thành phần của nghi lễ thần bí này, trở thành một mạch dẫn kết nối vật chất với hư không.

Kiritsugu chẳng màng đến cơn đau đủ để khiến một người bình thường phải thét lên vì nó, chỉ tập trung đọc thần chú. Ngay cả sự hiện diện của Irisviel, người đang đứng bên cạnh nín thở lo lắng, cũng không chạm đến tâm trí ông lúc này.

Sử dụng vài thành phần cấm kỵ trong câu thần chú triệu tập, Kariya thêm vào hai đoạn sẽ lấy đi sự tỉnh táo của heroic spirit được gọi lên, biến vị anh hùng này trở thành một dạng Berserker.

“ – Và giờ, hãy phục tùng ta với đôi mắt chìm trong hỗn mang. Ngươi, kẻ bị trói chặt trong lao ngục của sự cuồng nộ. Ta là người sẽ nắm giữ xiềng xích ấy –“

Khác với những pháp sư khác, Mạch ma thuật của Kariya được tạo thành từ những sinh vật ký sinh bên trong người hắn. Nỗi đau đớn khi kích động chúng để khiến mạch ma thuật của hắn hoạt động không thể so sánh với nỗi đau của các pháp sư khác. Khi đọc thần chú này, tay chân hắn không ngừng co giật, và máu hắn rỉ ra từ khắp cơ thể.

Nước mắt, hay có thể nói là những giọt máu, chảy ra từ mắt phải còn lành lặn, từ từ lăn xuống mặt hắn.

Dù vậy, Kariya không hề mất tập trung.

Nghĩ đến trách nhiệm hắn đang mang trên vai – thì hắn không thể chùn bước trong giây phút này.

“Sự tuyệt trần của người, che phủ bởi ba lời sấm linh thiêng, giờ vượt khỏi vòng cầm giữ, và người hãy trở lại như vị thần bảo hộ công bằng – !”

Kết thúc lời ca tụng của mình, Tokiomi cảm thấy lượng prana lan truyền trong người ông đã đạt đến đỉnh điểm.

Sấm sét vang rền, cộng hưởng cùng cơn gió mạnh bất thường khiến mây trời náo động. Sức ép từ trận bão này khiến cả những khán giả như Kirei không thể mở mắt nhìn rõ, đúng lúc ấy hình vẽ của vòng tròn triệu hồi rực sáng.

Cuối cùng mạch ma thuật của ông đã nối kết với điểm không thuộc thế giới này… từ ánh sáng lóa mắt không ngừng tỏa ra, một bóng hình hoàng kim tỏ rõ vẻ cao quý dần dần nổi lên. Kinh ngạc trước sự uy nghi ấy, Linh mục Risei lẩm bẩm như ông đang trải qua một giấc mơ thoát tục.

“… Kirei, chúng ta thắng rồi. Trận này chắc chắn chỉ có chiến thắng…”

Lời thỉnh cầu đã được đáp lại.

Tới từ bên kia thế giới, đến ngay tại đây, một ảo ảnh trong huyền thoại phủ trong lốc xoáy và sấm chớp.

Khởi đầu là con người, nhưng đã rời bỏ thế giới phàm trần. Được nâng lên đẳng cấp của những nguyên tố bằng quyền lực không phải của con người. Ở nơi mà những sinh linh siêu phàm tập hợp... từ Ngai của Các Anh Hùng (Throne of Heroes) với sức mạnh của thần thánh, những linh hồn anh hùng (heroic spirit) được thêu dệt từ giấc mơ của muôn vạn người nay trở lại cuộc sống vào cùng một thời điểm.

Và sau đó –

Trong ngôi rừng giữa màn đêm tối, hay trên một chiếc ghế bằng đá bao phủ bởi bóng đêm, từ mỗi địa điểm trên đồng thanh cất lên một giọng nói oai nghiêm:

“Ta hỏi người, người là Master đã gọi ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện