Ở Trái Đất một mình.

Đó là vào tháng bốn. Cậu tân sinh viên Yu IlHan rời khỏi giảng đường nhanh hơn bất cứ ai ngay khi bài thuyết trình kết thúc vào lúc 14:45 cứ như thể cậu sợ cậu không phải là người ra sớm nhất vậy. Vì chẳng quen ai nên chẳng có ai bắt chuyện với cậu nhưng cậu vẫn kiên quyết cất bước thật nhanh lên ngọn đồi bên ngoài quảng trường.

Ở đó, như mọi khi nhưng lần này cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

'Không có một ai xung quanh là sao?'

Rất nhiều người đã ở đó khi kết thúc buổi thuyết trình lúc 14:45. Đương nhiên không phải ai cũng giống như cậu, rời đi ngay khi kết thúc. Nhưng mà hoàn toàn không có một bóng người ở quảng trường thì đúng là một điều kỳ lạ.

'Hôm nay có phải lễ hội đâu? Hay là ở trường có sự kiện gì đó mà mình không biết nhỉ?'

Kể cả như thế thì cũng không cần cảm thấy kỳ lạ. Cậu là Yu IlHan, người đã thoát khỏi mọi nhóm chat ngay khi nhập học không phải vì bị ép buộc hay gì cả mà đơn giản đó là sự lựa chọn của cậu.

Cảm thấy buồn chán vì một lí do nào đó, cậu quyết định rời khỏi ngọn đồi mặc cho sự bốc hơi của mọi người và bắt xe buýt về nhà. Nhưng không hề có một bóng người trên đường chứ đừng nói là xe buýt nên cậu đành đi bộ.

Chẳng lẽ có một buổi tập huấn quân sự ngay trong trường mình? Hoặc là cả trường chơi trốn tìm chăng? Tất cả những giả thuyết đó bị loại bỏ dễ dàng ngay khi vừa xuất hiện trong đầu cậu. Đối với người thiếu hơi gái suốt 20 năm thì sự thiếu hơi của người khác bây giờ chả là gì cả.

Dù sao thì, mạch suy nghĩ cũng bị cắt đứt ngay khi cậu bước chân qua cổng trường.

'Haaaaaahhhhhh???????'

Không có một ai cả.

'Cái quái gì vậy?'

'Cái quái gì đang xảy ra vậy???'

Yu IlHan vừa lảm nhảm những câu vô nghĩa vừa chạy quanh trường như thằng ngáo với hy vọng tìm kiếm một bóng người. Nhưng không có một ai cả. Những ý nghĩ buồn cười như "tất cả họ đã đi picnic cả rồi" là không thể. Thực tại quá rõ ràng để trốn tránh.

Không có ai. Họ đã biến mất.

Cậu nhìn qua cửa sổ của cửa hàng tiện dụng cậu thường hay ghé vào. Bữa ăn trên bàn đang tỏa ra những làn khói và hương thơm, những chiếc ghế được kéo nhẹ ra sau như thể có người vừa ngồi trước đó. Hơn nữa, thìa và đũa rơi vãi dưới đất một cách bất thường, cho chúng một giả thiết rằng người sử dụng chúng đã biến mất đột ngột khỏi lớp không khí mỏng manh này vài phút trước đó.

Những cửa hàng khác cũng tương tự như vậy. Nhưng liệu chỉ có thế thôi sao? Những chiếc xe trên đường bị mất lái và gây tai nạn như thể người lái đã biến mất khi đang điều khiển phương tiện vậy, cùng với đó, vài vụ nổ do rò rỉ, bắt lửa xăng dầu.

'Chết tiệt'

Tâm trí của cậu đang rối như mớ bòng bong nhưng vẫn đủ minh mẫn để nhận thấy mối nguy hiểm đang đến gần và chạy ngay khỏi chỗ đó. Cậu chạy đến vã mồ hôi, và như thể đang chờ cậu làm điều đó, "BÙM ", dư chấn của vụ nổ làm tai cậu hơi nhột, lực đẩy đẩy những đợt khí nóng đến chỗ cậu làm cậu chạy như thể đang bay. Chẳng hiểu sao, cậu rơi nước mắt.

Khi đến trạm đón xe buýt, tâm trí cậu lộn tùng phèo.

'Về nhà thôi'

Có thể sau khi đi tắm và ăn bữa cơm do mẹ cậu nấu, có thể là sau khi ngủ nữa, thì mọi chuyện sẽ khác đi chăng? Những ý tưởng ngáo ngơ bắt đầu xuất hiện khi mọi thứ dần lắng xuống, nhưng lần này, trí tưởng tượng của cậu bị đả kích mạnh mẽ. Ở trạm đón xe buýt không có một chiếc xe nào đến.

Yu IlHan rất tự tin về tinh thần ngoan cường của mình. Từ cấp một đến cấp ba, cậu tự giành lấy những thứ cậu muốn bằng chính sức lực mình. Kết quả là, cậu được nhận vào một trường đại học danh tiếng, và cậu cũng rất tự tin rằng trong tương lai mình cũng sẽ làm tốt như vậy.

Chữ "Nhân " trong tiếng Trung được viết bằng 2 nét tượng trưng cho 2 con người nương tựa vào nhau. Nhưng với Yu IlHan, cậu không bao giờ cần thứ yếu đuối như vậy. Cậu tin cậu là "Số một " và cậu sẽ hoàn thành tốt mọi việc mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Nhưng như này là quá nhiều để cậu có thể xử lý chứ đừng nói là hoàn thành.

'Chẳng lẽ một mình mình đã dịch chuyển đến thế giới khác?'

Tình hình xung quanh đã quá rõ ràng để chứng minh cho lời nói của cậu. Không có gì thay đổi, xe buýt không đến, đầu gối cậu sưng lên vì đã chạy trong vô thức. Càng ngày càng thất vọng, những giọt nước mắt rơi xuống lớp vỏ Trái Đất "trần truồng " như những bãi phân chim.

'Thật là thảm hại, sao mà mình có thể khóc như một thằng tân sinh viên trước một vấn đề tầm thường như này chứ? Không, chết tiệt. Nếu bây giờ mình không khóc nữa thì sau này mình sẽ khóc vì cái gì? Không, đây chỉ là sự chuyển đổi từ sự cô lập trong nhà trường sang cả tỉnh cô lập mình thôi, không có gì to tát cả.'

Biết rằng khóc không giúp ích được gì, Yu IlHan tỉnh táo lại. Đầu cậu đang rất nóng và mệt mỏi, những lúc như thế cậu chỉ muốn về nhà ngay thôi.

'Đi bộ nào'

Kể cả biết rằng không có ai nhưng cậu vẫn nói thật to mong chờ có người đáp lại . Cậu bắt đầu cuộc hành trình kéo dài một tiếng rưỡi chỉ để nhận thêm một sự thất vọng quá rõ ràng khác.

Mẹ cậu không ở nhà.

Cậu kiểm tra mọi thứ hiển thị thời gian có trong nhà, tất cả đều đã dừng lại. Bố cũng sẽ không về, Yu IlHan kết luận sau một vài giờ nhìn lên bầu trời xanh không bao giờ chuyển động.

TV chỉ hiển thị màn hình tĩnh, radio thì không có sóng và internet cũng không hoạt động, giống như loài người đã bốc hơi vậy. Ngoại trừ cậu, người đã bị mắc kẹt trong "Khoảng thời gian bị dừng lại".

Ít nhất thì gas và nước có vẻ vẫn hoạt hoạt động bình thường. Cậu tắm và nấu một gói mì ăn liền ngay sau đó.

'*Sụp*... Ngon tuyệt'

Mùi vị ngon lành của gói mì càng làm cho nỗi buồn của cậu nặng thêm, những giọt nước mắt liên tục chảy xuống qua gò má. Cậu thấy buồn ngủ ngay khi ăn no. Không còn quan tâm đến sự bốc hơi của loài người cũng như đêm có đến hay không, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ thôi. Cậu nằm lên giường và đi ngủ với đống ý nghĩ tự sướng "có lẽ mọi việc sẽ quay về như cũ sau khi mình tỉnh lại", "đây chỉ là giấc mơ thôi ". Ngay lúc đó...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện