Thời gian tưởng như trải dài đến vô tận.
Hết đi qua đi lại trong phòng chờ, đến đứng lên rồi lại ngồi xuống trên chiếc ghế, Shinjiro cứ thế hướng mắt về phía cửa sổ và không ngừng thở dài.
Một người thì không nói làm chi, đằng này Reiichiro ở bên cạnh cũng làm điều tương tự. Chướng mắt cũng có, yên tâm cũng có, tâm trạng của Shinjiro trở thành một mớ hỗn độn.
“—Cậu này, tôi biết đây không phải lúc nói những điều sau.”
Reiichiro thu mình vào một góc trên băng ghế và cất giọng với vẻ lưỡng lự.
“Xin lỗi cậu vì chuyện trước đó.”
“...Đừng có nói mấy thứ đấy lúc này.”
“Tôi biết. Chỉ là, có điều tôi chưa nói với cậu.”
“Anh định trách móc tôi à.”
“Không phải.”
Reiichiro liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, đoạn bất chợt mở lời.
“Chỉ có những lúc thế này tôi mới hiểu. Rằng may mà cuộc đời diễn ra như thế.”
“Như thế?”
“Tôi đã thử đặt câu hỏi, kiểu nếu như bản thân cứ thế tốt nghiệp đại học trong yên bình và có được công việc thì mọi thứ sẽ ra sao? Mọi người sẽ bảo tôi phải kết hôn, phải cho họ thấy mặt mũi con cái. Thành ra là tôi lừa dối bản thân, để dòng đời chậm rãi cuốn đi.”
Reiichiro ngập ngừng tiếp tục, để Shinjiro ngồi bên trong im lặng.
“Tôi càng trì hoãn bao nhiêu, sự thật càng trở nên khó nói bấy nhiêu, để rồi mọi thứ trở nên quá trễ. Chuyện chẳng phải vậy sao? Nói gì thì nói, tôi không thể sống một cuộc đời lừa dối… nên may mà khi ấy đời còn dài, tôi còn trẻ. Hành động của cậu có phần thô bạo, nhưng nhìn lại, những gì cậu làm đã cứu tôi.”
Shinjiro vô thức nhìn sang anh trai.
“...Thế cho nên, may mà cuộc đời diễn ra như thế. Nhờ đó, tôi không cần phải lừa dối bản thân để sống tiếp như bây giờ.”
Nói đoạn, Reiichiro khẽ nở nụ cười.
Shinjiro nhìn chằm chằm gương mặt anh trai. Thứ gì đó vốn im lìm dưới đáy bụng dần dà tan đi.
Anh định tha thứ cho em sao? Những lời ấy sắp sửa trào ra từ cổ họng.
Ngay khoảnh khắc đó.
Người y tá mở toang cánh cửa phòng chờ và xuất hiện trước mặt hai người họ.
“Xin chúc mừng! Là bé gái khỏe mạnh ạ!”
Trong căn phòng dành cho trẻ sơ sinh được lắp cửa kính, các em bé nằm theo hàng trong những chiếc giường trong suốt và đang say giấc nồng.
Đứa bé nào cũng phồng đôi má tròn trĩnh của mình. Có cả những đứa để bàn tay nhỏ hơn cả lá phong thò ra bên ngoài. Đôi lúc chúng cử động cơ thể theo phản xạ, nhưng sau rồi lại buông sức và chìm vào giấc ngủ bình yên.
Những đứa trẻ nằm theo hàng tạo nên khung cảnh trìu mến, nhưng ở bên ngoài, cách hai người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi đứng dán mặt vào cửa kính thật không khỏi lạ lùng cho được.
Reiichiro ấn trán vào cửa sổ chăm chú quan sát những đứa trẻ. Thấy thế, Shinjiro bất chợt mỉm cười, không ngờ anh trai của mình lại làm gương mặt như thế.
Khi được y tá thông báo Ryoko vừa hạ sinh bé gái, hai người họ ôm chầm lấy nhau. Người này dùng hết sức vỗ vai cho người kia, để những giọt nước mắt thấm xuống áo. Shinjiro cũng khóc, nhưng Reiichiro thậm chí còn khóc đến kiệt sức. Thế này thì chẳng ai biết được đâu mới là bố.
Tuy vậy, khi chứng kiến bộ dạng anh trai mừng rỡ như thể đó là chuyện của mình, Shinjiro cảm thấy lòng mình cuộn trào thứ cảm xúc phấn khích khác.
“A, nó vừa cử động kìa!”
Reiichiro hướng đôi mắt sưng đỏ về phía Shinjiro và mỉm cười.
“Dễ thương quá đi. Chúng như nằm trọn trong mắt mình vậy. Vì chúng mà tôi có khi bỏ cả tính mạng cũng nên.”
“Ừ nhỉ.”
“Chúng ta cũng từng như vậy sao.”
“Em nghĩ tụi mình còn nhỏ hơn nữa cơ.”
Tưởng tượng hình ảnh cả hai thuở bé nằm cạnh nhau trong chiếc chăn nhỏ, Shinjiro cảm thấy sự ngọt ngào xen lẫn đắng cay trong lồng ngực.
“Shinjiro. Cảm ơn cậu.”
Reiichiro bất chợt chuyển sang tông giọng nghiêm túc.
“Nếu không có cậu, tôi cả đời chẳng thể trải nghiệm cảm giác này. Lúc Ryoko vỡ ối, đầu óc tôi không nghĩ được gì nữa. Taxi? Xe cấp cứu? Mình phải gọi điện tới chỗ nào? Mình phải làm gì đây? Tôi không biết gì cả, nên cứ lôi hết khăn ướt trong quán.”
Reiichiro cười xấu hổ, chắc hẳn vừa nhớ lại những chuyện xảy ra khi ấy.
“Lúc nghe thấy cụm từ sinh mổ khẩn cấp, tôi sợ ơi là sợ, toàn thân trở nên lạnh cóng. Nhưng rồi mọi thứ bình an vô sự thế này… Làm bố sẽ được nếm trải cảm giác này nhỉ. Hạnh phúc thật… Nhờ cậu tôi mới được nếm trải điều đó—Thế cho nên là, cảm ơn cậu.”
Shinjiro đỏ mặt. Không hiểu sao, những câu từ thật lòng ấy làm anh cảm thấy ngứa ngáy.
“Vậy về chuyện anh nói trước đó… anh sẽ tin em sao, anh sẽ tin những điều em đã làm sao.”
“À, chuyện đó.”
“...Anh sẽ tha thứ cho em sao.”
Reiichiro phóng tầm mắt về phía những đứa bé bên kia cửa kính, đoạn nở nụ cười tinh nghịch.
“Tôi ân xá cho cậu đấy. Nể mặt đứa bé này.”
“Anh nói gì thế.”
“Tôi đùa thôi mà. Đủ rồi đấy. Cậu đừng bắt tôi phải nói đi nói lại… Còn cậu thì sao.”
“Còn em?”
“Cậu còn nghĩ tôi là gia đình không?”
Reiichiro giở giọng đùa cợt, nhưng đôi đồng tử lại ánh lên sự nghiêm túc.
Shinjiro ho một lần và nói như sau.
“Anh này, sau khi Ryoko xuất viện, anh mang bánh shortcake tới nhà tụi em nữa nhé. Vợ chồng em cũng muốn anh chơi cùng Honoka lâu hơn nữa.”
Reiichiro ngước về phía em trai với ánh mắt ngạc nhiên. Sau tiếng phụt ngoài miệng, Reiichiro nở nụ cười sung sướng từ tận đáy lòng. Phần môi trên giống mẹ của Reiichiro lại nhếch lên, càng khiến Shinjiro cảm thấy hoài niệm.
“...Vậy tôi đi đây. Còn phải mở quán nữa.”
“Anh lại bận kiểu Marilyn à.”
“Chứ sao. Cậu là người làm công ăn lương, nhưng tôi đây là chủ quán đấy. Khi nào muốn say xỉn thì cứ việc tới nhé.”
Reiichiro chuyển sang tông giọng độc địa và rời khỏi cửa kính.
“Và gửi lời mạnh khỏe tới Ryoko hộ tôi. Chăm sóc con bé cho cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi mà—A, anh này,”
Reiichiro đã quay lưng bước đi nhưng bị Shinjiro gọi lại.
“Khi đứa bé này có thể ra ngoài, anh muốn cùng tụi em tới chỗ mẹ ở không. Tiện đường giới thiệu ấy mà.”
Thứ Shinjiro muốn cho mẹ thấy không chỉ là cháu gái, mà còn—
Reiichiro không thể kìm được những giọt lệ tuôn rơi, khuôn mặt nở nụ cười mếu máo. Shinjiro đến đứng cạnh anh trai của mình.
Giữa hai chúng tôi, mọi thứ đáng lẽ phải như thế này.
Từ giờ, chúng tôi chỉ cần chầm chậm chôn đi khoảng trống mười lăm năm là được.
“Đi thôi. Để em tiễn anh xuống dưới.”
Hai người đàn ông với chiều cao khác biệt cùng sóng vai cất bước trên hành lang, được vẫy chào bởi những bàn tay nhỏ bé của trẻ sơ sinh.
HẾT
Hết đi qua đi lại trong phòng chờ, đến đứng lên rồi lại ngồi xuống trên chiếc ghế, Shinjiro cứ thế hướng mắt về phía cửa sổ và không ngừng thở dài.
Một người thì không nói làm chi, đằng này Reiichiro ở bên cạnh cũng làm điều tương tự. Chướng mắt cũng có, yên tâm cũng có, tâm trạng của Shinjiro trở thành một mớ hỗn độn.
“—Cậu này, tôi biết đây không phải lúc nói những điều sau.”
Reiichiro thu mình vào một góc trên băng ghế và cất giọng với vẻ lưỡng lự.
“Xin lỗi cậu vì chuyện trước đó.”
“...Đừng có nói mấy thứ đấy lúc này.”
“Tôi biết. Chỉ là, có điều tôi chưa nói với cậu.”
“Anh định trách móc tôi à.”
“Không phải.”
Reiichiro liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, đoạn bất chợt mở lời.
“Chỉ có những lúc thế này tôi mới hiểu. Rằng may mà cuộc đời diễn ra như thế.”
“Như thế?”
“Tôi đã thử đặt câu hỏi, kiểu nếu như bản thân cứ thế tốt nghiệp đại học trong yên bình và có được công việc thì mọi thứ sẽ ra sao? Mọi người sẽ bảo tôi phải kết hôn, phải cho họ thấy mặt mũi con cái. Thành ra là tôi lừa dối bản thân, để dòng đời chậm rãi cuốn đi.”
Reiichiro ngập ngừng tiếp tục, để Shinjiro ngồi bên trong im lặng.
“Tôi càng trì hoãn bao nhiêu, sự thật càng trở nên khó nói bấy nhiêu, để rồi mọi thứ trở nên quá trễ. Chuyện chẳng phải vậy sao? Nói gì thì nói, tôi không thể sống một cuộc đời lừa dối… nên may mà khi ấy đời còn dài, tôi còn trẻ. Hành động của cậu có phần thô bạo, nhưng nhìn lại, những gì cậu làm đã cứu tôi.”
Shinjiro vô thức nhìn sang anh trai.
“...Thế cho nên, may mà cuộc đời diễn ra như thế. Nhờ đó, tôi không cần phải lừa dối bản thân để sống tiếp như bây giờ.”
Nói đoạn, Reiichiro khẽ nở nụ cười.
Shinjiro nhìn chằm chằm gương mặt anh trai. Thứ gì đó vốn im lìm dưới đáy bụng dần dà tan đi.
Anh định tha thứ cho em sao? Những lời ấy sắp sửa trào ra từ cổ họng.
Ngay khoảnh khắc đó.
Người y tá mở toang cánh cửa phòng chờ và xuất hiện trước mặt hai người họ.
“Xin chúc mừng! Là bé gái khỏe mạnh ạ!”
Trong căn phòng dành cho trẻ sơ sinh được lắp cửa kính, các em bé nằm theo hàng trong những chiếc giường trong suốt và đang say giấc nồng.
Đứa bé nào cũng phồng đôi má tròn trĩnh của mình. Có cả những đứa để bàn tay nhỏ hơn cả lá phong thò ra bên ngoài. Đôi lúc chúng cử động cơ thể theo phản xạ, nhưng sau rồi lại buông sức và chìm vào giấc ngủ bình yên.
Những đứa trẻ nằm theo hàng tạo nên khung cảnh trìu mến, nhưng ở bên ngoài, cách hai người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi đứng dán mặt vào cửa kính thật không khỏi lạ lùng cho được.
Reiichiro ấn trán vào cửa sổ chăm chú quan sát những đứa trẻ. Thấy thế, Shinjiro bất chợt mỉm cười, không ngờ anh trai của mình lại làm gương mặt như thế.
Khi được y tá thông báo Ryoko vừa hạ sinh bé gái, hai người họ ôm chầm lấy nhau. Người này dùng hết sức vỗ vai cho người kia, để những giọt nước mắt thấm xuống áo. Shinjiro cũng khóc, nhưng Reiichiro thậm chí còn khóc đến kiệt sức. Thế này thì chẳng ai biết được đâu mới là bố.
Tuy vậy, khi chứng kiến bộ dạng anh trai mừng rỡ như thể đó là chuyện của mình, Shinjiro cảm thấy lòng mình cuộn trào thứ cảm xúc phấn khích khác.
“A, nó vừa cử động kìa!”
Reiichiro hướng đôi mắt sưng đỏ về phía Shinjiro và mỉm cười.
“Dễ thương quá đi. Chúng như nằm trọn trong mắt mình vậy. Vì chúng mà tôi có khi bỏ cả tính mạng cũng nên.”
“Ừ nhỉ.”
“Chúng ta cũng từng như vậy sao.”
“Em nghĩ tụi mình còn nhỏ hơn nữa cơ.”
Tưởng tượng hình ảnh cả hai thuở bé nằm cạnh nhau trong chiếc chăn nhỏ, Shinjiro cảm thấy sự ngọt ngào xen lẫn đắng cay trong lồng ngực.
“Shinjiro. Cảm ơn cậu.”
Reiichiro bất chợt chuyển sang tông giọng nghiêm túc.
“Nếu không có cậu, tôi cả đời chẳng thể trải nghiệm cảm giác này. Lúc Ryoko vỡ ối, đầu óc tôi không nghĩ được gì nữa. Taxi? Xe cấp cứu? Mình phải gọi điện tới chỗ nào? Mình phải làm gì đây? Tôi không biết gì cả, nên cứ lôi hết khăn ướt trong quán.”
Reiichiro cười xấu hổ, chắc hẳn vừa nhớ lại những chuyện xảy ra khi ấy.
“Lúc nghe thấy cụm từ sinh mổ khẩn cấp, tôi sợ ơi là sợ, toàn thân trở nên lạnh cóng. Nhưng rồi mọi thứ bình an vô sự thế này… Làm bố sẽ được nếm trải cảm giác này nhỉ. Hạnh phúc thật… Nhờ cậu tôi mới được nếm trải điều đó—Thế cho nên là, cảm ơn cậu.”
Shinjiro đỏ mặt. Không hiểu sao, những câu từ thật lòng ấy làm anh cảm thấy ngứa ngáy.
“Vậy về chuyện anh nói trước đó… anh sẽ tin em sao, anh sẽ tin những điều em đã làm sao.”
“À, chuyện đó.”
“...Anh sẽ tha thứ cho em sao.”
Reiichiro phóng tầm mắt về phía những đứa bé bên kia cửa kính, đoạn nở nụ cười tinh nghịch.
“Tôi ân xá cho cậu đấy. Nể mặt đứa bé này.”
“Anh nói gì thế.”
“Tôi đùa thôi mà. Đủ rồi đấy. Cậu đừng bắt tôi phải nói đi nói lại… Còn cậu thì sao.”
“Còn em?”
“Cậu còn nghĩ tôi là gia đình không?”
Reiichiro giở giọng đùa cợt, nhưng đôi đồng tử lại ánh lên sự nghiêm túc.
Shinjiro ho một lần và nói như sau.
“Anh này, sau khi Ryoko xuất viện, anh mang bánh shortcake tới nhà tụi em nữa nhé. Vợ chồng em cũng muốn anh chơi cùng Honoka lâu hơn nữa.”
Reiichiro ngước về phía em trai với ánh mắt ngạc nhiên. Sau tiếng phụt ngoài miệng, Reiichiro nở nụ cười sung sướng từ tận đáy lòng. Phần môi trên giống mẹ của Reiichiro lại nhếch lên, càng khiến Shinjiro cảm thấy hoài niệm.
“...Vậy tôi đi đây. Còn phải mở quán nữa.”
“Anh lại bận kiểu Marilyn à.”
“Chứ sao. Cậu là người làm công ăn lương, nhưng tôi đây là chủ quán đấy. Khi nào muốn say xỉn thì cứ việc tới nhé.”
Reiichiro chuyển sang tông giọng độc địa và rời khỏi cửa kính.
“Và gửi lời mạnh khỏe tới Ryoko hộ tôi. Chăm sóc con bé cho cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi mà—A, anh này,”
Reiichiro đã quay lưng bước đi nhưng bị Shinjiro gọi lại.
“Khi đứa bé này có thể ra ngoài, anh muốn cùng tụi em tới chỗ mẹ ở không. Tiện đường giới thiệu ấy mà.”
Thứ Shinjiro muốn cho mẹ thấy không chỉ là cháu gái, mà còn—
Reiichiro không thể kìm được những giọt lệ tuôn rơi, khuôn mặt nở nụ cười mếu máo. Shinjiro đến đứng cạnh anh trai của mình.
Giữa hai chúng tôi, mọi thứ đáng lẽ phải như thế này.
Từ giờ, chúng tôi chỉ cần chầm chậm chôn đi khoảng trống mười lăm năm là được.
“Đi thôi. Để em tiễn anh xuống dưới.”
Hai người đàn ông với chiều cao khác biệt cùng sóng vai cất bước trên hành lang, được vẫy chào bởi những bàn tay nhỏ bé của trẻ sơ sinh.
HẾT
Danh sách chương