Trong bóng tối, đôi chân đau nhức của Alpha bị mở banh ra rồi treo lên. Cảm giác khó chịu khi đôi chân bị treo lơ lửng và lạnh lẽo ở cổ tay khiến Alpha lấy lại ý thức.

“Gein…anh…đang…làm…gì….vậy….?”

Dù biết đây là cái giá phải trả vì dám bỏ trốn, nhưng anh nào ngờ nó lại đắt đến thế.

“Alpha… anh tỉnh dậy làm gì…cứ ngủ tiếp….thì không phải là tốt hơn sao…”

Gein dịu dàng nhìn anh, nhẹ nhàng hôn lên vết máu ở khóe miệng, sau đó chậm rãi nhét miếng vải lụa vào miệng anh.

“Có lẽ…sẽ rất đau…Không! Chắc chắn sẽ rất đau…nhưng….chỉ là thoáng qua thôi…”

Đáng sợ….đáng sợ…đáng sợ quá…..

Từ lần đầu gặp nhau, chưa lần nào Alpha nhìn thấy vẻ mặt này của Gein, ẩn sau biểu cảm điềm tĩnh ấy là một nỗi điên cuồng vô cùng tận.

Vì không thể nói được gì nên anh chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi về nguyên nhân và kết quả của chuyện này.

“Alpha này, nếu sợi xích không thể níu lấy đôi cánh của một chú chim thèm khát tự do ngoài khung cửa sổ… anh biết cách duy nhất để giữ nó lại là gì không….?”

“......”

Anh biết, nhưng anh không muốn trả lời, và cũng không thể trả lời.

“Tôi sẽ nói cho anh biết, nếu chú chim yêu dấu của tôi muốn rời xa tôi….thì tôi thà chặt đứt đôi cánh của nó, khiến nó không thể bay được nữa, bởi vì tôi không thể nào chịu nổi cảm giác hoảng loạn và đau đớn khi không còn được nhìn thấy nó…”

Và rồi, anh thấy hắn rút ra một con dao mổ, lưỡi dao sắc bén lóe sáng từ từ hiện ra từ sau lớp áo!

“Alpha à, tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi, anh không cần phải lo….Tôi đã thử nghiệm biết bao nhiêu lần, sẽ nhanh thôi….”

“Hmph!!!”

Cuối cùng anh mới vỡ lẽ nạn nhân của hình phạt ấy chính là đôi chân của mình. Dù vô ích nhưng anh vẫn cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Đó là một phần của cơ thể anh, là ký ức về những tháng ngày bay nhảy trên đồng hoa ở nước Áo!

Sao có thể!!! Tại sao hắn có thể chứ…..

Vùng vẫy dữ dội làm vết thương ở nửa thân dưới của anh mở miệng, máu trộn lẫn với chất lỏng màu trắng cứ thế rỉ ra. Mặc kệ cơn đau, anh cứ giãy dụa. Anh chỉ muốn ngăn hắn, ngăn hành động phá hoại của hắn.

“Alpha! Đừng nhúc nhích!”

Thấy anh không chịu hợp tác, Gein liền nhíu mày cảnh cáo.

“Hmph!!!”

Anh muốn nói hắn hãy thả anh ra, nhưng anh không thể mở miệng, anh không có quyền lên tiếng ở đây.

Thế nên anh chỉ biết giãy dụa chống đối trong im lặng.

Đột nhiên, eo của anh bị giữ chặt, một cú thọc thật lực đâm vào, bông cúc của anh truyền đến một cảm giác nóng bỏng tê dại, cơ thể anh lắc lư nhịp nhàng theo từng cú nhấp hông của hắn.

Vô số đêm chinh chiến đã khiến anh quen với nhịp điệu này, cơ thể anh không còn nghe theo lý trí nữa rồi…

Không thể thoát được, anh lặng lẽ rơi nước mắt khi nghĩ vậy…

Dù chẳng muốn tỏ ra yếu đuối thế này, anh vẫn không khỏi buồn bã trong lòng.

“Không, không…dù anh có nhìn tôi như thế, dù anh có khóc lóc thế nào, tôi…vẫn sẽ không….nương tay đâu….”

Gein nhìn thấy trong mắt anh nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, hắn tàn nhẫn trả lời với con tim đau nhói.

Sau đó, hắn nắm chặt mắt cá chân của anh, dùng chiếc lưỡi nóng bỏng liếm vào kẽ chân, đôi môi quyến rũ của hắn mút lấy từng ngón một, liếm sạch sẽ để khử trùng…

Xong việc, hắn từ từ cắn nhẹ vào những đường gân đang lộ ra…

Không thể thay đổi được kết cục bi thảm này.

Khi con dao lướt nhẹ trên đôi chân trần của anh, cảm giác đau nhói chỉ trong một khoảnh khắc ấy đã thôi thúc Alpha tìm đến cái chết. Tiếng than khóc của những mạch máu bị xé toạc làm anh nhận ra một phần cơ thể của mình đã bị cưỡng bức cắt bỏ.

Cơn đau cùng cực khiến anh không ngừng vùng vẫy, đôi chân anh dần mất đi cảm giác, nhưng sức nóng ở eo lại càng lúc càng rõ rệt hơn.

Tại sao….tôi vẫn có thể cảm nhận….

Tại sao….lại giữ cho tôi sống trên thế gian này.

Tại sao…số phận lại định sẵn cho hai ta chỉ có thể tổn thương lẫn nhau….

Tại sao….

Tại sao chứ…..

Máu, tinh dịch, mồ hôi hòa lẫn với nước mắt…tất cả cùng vẽ trên tấm ga trải giường một bức tranh bảy màu đầy bi thương mà lại vô cùng đẹp đẽ về quá khứ, hiện tại và tương lai…

Cuối cùng anh cũng thiếp đi rồi…thay vì…đối mặt với hiện thực nghiệt ngã này…chẳng thà anh hãy chìm vào cơn mơ….

Gein đau đớn mút lấy đôi chân không còn khả năng đi lại của Alpha, liên tục liếm láp hai vết thương kinh khủng ấy….

Alpha à, có lẽ giấc ngủ là cái kết tốt nhất cho anh….

Tha thứ cho tôi vì đã quá ích kỷ… tôi… thật lòng không muốn tổn thương anh….

Chỉ là tôi…sợ đánh mất anh….hãy hứa với tôi….đừng chạy trốn nữa…

Có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện