Độc Cô Thương vừa giận vừa sợ hãi.

“Trấn Hồn kiếm, ra đây!”

Gầm lên một tiếng với đôi mắt đỏ ngầu, một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay khô cằn của ông ta, dùng toàn lực chém về phía huyết long.

Grào!

Huyết long gầm lên, bị Trấn Hồn kiếm chém vỡ thành từng mảnh.

Hư không tan nát.

“Phụt...”, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Độc Cô Thương vậy mà lại bị thương.

Phun ra một ngụm máu tươi.

Lùi lại chừng bảy tám bước.

Khuôn mặt già nua của Độc Cô Thương xuất hiện một tia sợ hãi và nghiêm túc, nếu tiếp tục đánh, e rằng có giết chết được Diệp Bắc Minh thì ông ta cũng phải trả một cái giá nặng nề.

Thằng nhóc này gần như yêu nghiệt.

Vì chuyện lớn kia, phải nhịn.

“Nhóc con, Độc Cô Thương tôi ghi nhớ cậu rồi!”

Nói xong một câu, ông ta xoay người bước đi, biến mất trước ánh mắt của mọi người.

“Sư phụ, người...”

Sở Nguyên Bá sợ đến mức tim như vỡ tung.

Sở Hồng sững sờ tại chỗ.

Càng đừng nói đến Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly bọn họ, sớm đã sợ đến há hốc miệng, đôi mắt đẹp mở to, sốc càng thêm sốc.

Anh Diệp vậy mà có thể dọa cho cảnh giới Đạo Tổ phải bỏ chạy?

Cho dù bọn họ có thể nhìn ra Độc Cô Thương có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đủ để đám người chấn động.

“Hình như giỏi hơn Tô Cuồng rất nhiều...”

Giang Tiên Nhi theo bản năng lên tiếng.

Sắc mặt Tô Cuồng tối đen, có dự cảm không tốt.

Một giọng nói như thần chết vang lên: “Xem ra, sư phụ cũng không cứu nổi mày rồi...”

“Đại nhân... không không... không!”

Nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước tới.

Sở Nguyên Bá sợ tới mức tiểu ra quần.

Đôi chân như tê liệt trên mặt đất.

Sở Hồng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa.

Mạng sống của con trai làm sao quan trọng bằng mạng của chính mình được!

Diệp Bắc Minh giơ tay định giết Sở Nguyên Bá thì một giọng nói già nua khác vang lên: “Cậu Diệp đến nhà họ Sở chúng tôi làm ầm ĩ như vậy, còn muốn giết con cháu của Sở gia!”

“Có phải có chút quá đáng rồi không?”

Cả một khoảng trời đất vang lên âm thanh ầm ầm.

Giây tiếp theo.

Một lão giả nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này, ông ta giống như nhân vật chính của khoảng trời này vậy.

“Tốt quá, Ngũ gia gia, mau cứu cháu!”

Sở Nguyên Bá tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng.

“Ngũ gia gia, sao ông lại tới đây? Không phải ông đang bế quan sao?”, Sở Y Thủy có chút kinh ngạc.

Lão giả liếc nhìn Sở Nguyên Bá bị dọa đến mức tiểu ra quần bên cạnh, khẽ cau mày.

Lại quay đầu nhìn Sở Y Thủy cười nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ gia gia còn không xuất hiện, chẳng phải nhà họ Sở sẽ bị người ngoài tiêu diệt luôn sao?”

Nói xong.

Có chút ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “ Cho lão phu một lời giải thích, nếu không...”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Ha ha ha, nhà họ Sở các người thật thú vị!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện