Ngay cả tiếng tim đập của Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh cũng có thể nghe được rõ mồn một!
"Bắc… Bắc Minh?", hơn một tiếng sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không ngủ, nhỏ giọng gọi.
Diệp Bắc Minh không đáp.
"Ngủ rồi hả? Hừ, vậy mà cậu cũng ngủ được", Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ, có chút tức giận nói: "Đúng là một tên ngốc, tớ đã chủ động thế rồi! Cậu nói chuyện với tớ đi".
Hạ Nhược Tuyết nói xong bèn sáp lại gần Diệp Bắc Minh.
Cô ấy bỏ con gấu bông ra chỗ khác.
Sau đó, áp ngực vào lưng Diệp Bắc Minh, dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ôm lấy anh.
Diệp Bắc Minh cảm giác được sự mềm mại của con gái ở sau lưng, suýt nữa run lên.
May mà vận chuyển nội lực, bình tĩnh lại!
Nhược Tuyết, cậu đây là muốn tớ phạm tội hả?
"Năm năm qua, cậu đã trải qua những gì?"
"Tuy rằng cậu chẳng nói gì hết, cười lên cũng rất nhẹ nhàng".
"Nhưng tớ biết, 5 năm qua, cậu chắc chắn rất khó chịu!", Hạ Nhược Tuyết dịu dàng nói.
"Nếu đã trở về thì tớ chắc chắn sẽ không cho cậu đi nữa".
Hạ Nhược Tuyết ôm chặt hơn nữa.
Chẳng biết bao lâu sau, Hạ Nhược Tuyết nặng nề chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Giờ phút này, là lúc mà cô ấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời!
Bỗng dưng, Diệp Bắc Minh nhướn mày, cảm nhận được một luồng sát khí ập tới.
Bên dưới khu chung cư có vài bóng đen xuất hiện.
Tốc độ của họ cực nhanh, y như một con thằn lằn bò trên vách tường leo lên cửa sổ ở tầng 7.
"Chính là nơi này, bọn họ đang ngủ!"
"Cẩn thận, cả Tông Sư mà tên nhóc kia cũng giết được thì thực lực chắc chắn cực kỳ khủng bố!"
"Ha ha, có khủng bố nữa thì sao? Có hương Mê Hồn của chúng ta thì Đại Tông Sư tới cũng phải ôm hận!"
Mấy bóng người cười lạnh một tiếng, cửa sổ bị chậm rãi đẩy ra một cái khe.
Một luồng khói trắng bay vào phòng!
Ba phút sau.
"Cũng được rồi!"
"Đi vào giết cậu ta là hoàn thành nhiệm vụ!", vài bóng đen nhỏ giọng nói.
Khi họ quay đầu nhìn vào trong cửa sổ thì không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Đù má, người đâu?"
"Biến mất rồi!"
Vài người đều hoảng sợ, trên giường chỉ còn lại một mình Hạ Nhược Tuyết, không còn thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu nữa!
Một người sống sờ sờ như vậy!
Dưới sự giám sát của mấy người mà lại không thấy đâu!
Biến mất một cách quỷ dị!
Sắc mặt của mấy người lập tức trở nên trắng bệch!
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, lộ ra những gương mặt đầy hoảng sợ.
"Mẹ nó, có phải là chúng ta hoa mắt rồi không?", có người nói.
"Không thể nào, lúc chúng ta đến rõ ràng thấy cậu ta còn ở trên giường, sao lại bỗng dưng biến mất?", một bóng người khác nói.
"Hay là đi vệ sinh rồi, hương Mê Hồn phải ba phút mới có hiệu quả", một bóng đen khác đoán.
Một bóng đen khác vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, có lẽ hương Mê Hồn vừa đốt thì cậu ta vừa hay ngồi dậy đi vệ sinh".
Lúc này, một tiếng thở dài chợt truyền đến:
"Các người ngu như vậy, ai cử các người đến giết tôi thế?"
"Chỉ số thông minh của tên kia chắc cũng chẳng cao là bao đúng không?"
"Vậy mà lại cử năm võ giả cấp Thiên tới giết tôi".
Trong giọng nói có chút bất lực, còn khe khẽ thở dài.
"Cậu!"
Mấy bóng đen ngẩng đầu nhìn sang rồi đồng loạt sợ tới mức con ngươi co rút lại.
Họ thấy được một cảnh tượng mà cả đời cũng khó quên!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vươn một bàn tay cắm vào mặt tường bên ngoài khu chung cư, cánh ta và cơ thể tạo thành một góc chín mươi độ, treo người bên ngoài chung cư.
"Hít!"
Mấy người hít ngược một hơi.
"Ra tay!"
Một bóng đen hô lên.
"Ha ha, không biết tự lượng sức mình", Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Anh thả tay ra, cả người như không có trọng lực, vượt nóc băng tường xông đến!
"Đến rồi!"
"Cẩn thận!"
Hai tên áo đen hoảng sợ hô lên.
Diệp Bắc Minh cũng đã xông tới trước mặt họ, thò tay đấm ra một quyền!
"Bốp!"
"Bốp!"
Hai tiếng trầm đục rơi lên ngực hai người.
"Rắc", "Rắc" hai tiếng xương sườn bị gãy vang lên.
Hai bóng đen kia hét thảm, rơi khỏi tầng 7, trực tiếp chết tươi!
"Mau dùng đan Bạo Cốt!", một người áo đen hoảng sợ y như gặp.
Hai người khác vội vàng nuốt một viên đan dược đen như mực xuống!
Bọn họ đến năm võ giả cấp Thiên, thoáng chốc đã chết mất hai người!
Bây giờ, không thể không liều mạng!
Khi họ vừa nuốt "đan Bạo Cốt" xuống, khí thế trên người lập tức tăng lên!
Dường như có một sức mạnh trào ra từ trong cơ thể họ.
Cơ thể cả ba cũng vang lên từng tiếng rắc rắc y như xương cốt đang xê dịch vị trí, bên ngoài cũng phủ một lớp sương máu.
Khí thế ba người thế mà thoáng chốc đã đột phá lên Tông Sư sơ cấp!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc họ, nhàn nhạt nói: "Đan Bạo Cốt, đốt cháy khí huyết, thoáng chốc tăng lên tu vi".
"Cái giá ấy à, chắc phải mất 10 năm tuổi thọ".
"Sao cậu biết?", con ngươi ba võ giả cấp Thiên co rút lại, mặt đầy kinh ngạc hỏi.
"Tôi chẳng những biết, còn biết cách luyện chế nó".
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập vẻ chế giễu: "Huyết Sâm 30 năm, cây lá dứa 50 năm, bột vàng đá, lưu huỳnh…"
"Cái gì? Cậu!"
Ba võ giả cấp Thiên suýt nữa bị hù chết.
Vừa kinh ngạc lại khâm phục!
Đan Bạo Cốt là con át chủ bài của họ, lợi dụng thứ đó, họ có thể vượt cấp giết Tông Sư võ đạo!
Mấy năm nay, đã dùng ba bốn lần!
Chỉ là lần này, lại bị Diệp Bắc Minh liếc một cái đã nhận ra!