"Chết đi!"
"!?"
Tôi kịp đỡ nhát chém ngang chớp nhoáng sau cú rút ngắn khoảng cách và ra đòn trong nháy mắt của Karl giả.
Chỉ một va chạm đã khiến lưỡi kiếm nứt toác.
"Quái vật à...?"
Tốc độ siêu phàm, sức mạnh phi thường, theo thiết lập thì kỹ năng kiếm thuật của Hoàng tử Karl nằm hàng top trong truyện, nhưng sức mạnh của Karl giả nằm ở một tầm khác so với Zabi hay Louis. Cứ như hắn là thứ gì đó mang hình dạng con người vậy.
"Chưa hết đâu!"
Trong làn bụi kim loại từ hai thanh kiếm đã mòn, tôi né đòn chém dọc của Karl giả, còn chưa kịp phản công thì đòn thứ hai đã chém đứt vài sợi tóc mai. Tiếp đến, tôi dùng cả hai tay nắm chặt cán kiếm, dồn sức vào đỉnh kiếm để đỡ đòn chém từ trên xuống.
Rắc! "Mày mạnh thật đấy!"
"Ngươi cũng không tồi...!"
Sức mạnh thể chất phi thường của Karl giả khiến tôi nhớ đến đối thủ duy nhất mà tôi chưa thể đánh bại ở thế giới thực - tên sát thủ mang biệt danh "Đại Hung".
"Nhưng nếu chỉ có thế thì không phải đối thủ của tao."
Karl giả ném thanh kiếm đã trở nên vô dụng sang một bên, nhặt một thanh khác trên sàn.
"Sức mạnh đó là bẩm sinh hay sao?"
Tôi cũng nhặt một thanh kiếm khác, hỏi.
"Tao cũng chẳng biết nữa. Nhưng sau khi tái sinh, tao trở nên cực kì mạnh. Cái mà người ta hay gọi là buff bẩn chăng? Hay hào quang nhân vật chính? Dù sao thì Karl cũng gần như là nhân vật chính thứ hai mà phải không? Thôi... kệ đi!"
Keng!
Tôi đỡ được đòn tấn công bất ngờ, hai thanh kiếm va vào nhau.
"Sao ngươi làm những chuyện vô lý này!? Mục đích gây ra thảm kịch kinh hoàng này là gì!?"
"Đơn giản thôi! Tao sẽ tái hiện nguyên tác bằng chính tay mình! Để làm được điều đó, Vương quốc Albion phải sát nhập vào Vương quốc Gustaf! Giờ mà tao về nước, huy động quân tấn công trong lúc ở đây đang hỗn loạn thì sẽ dễ dàng chiếm được! Lúc đó, tao sẽ có thể tự do khiến Rosalind bất hạnh!"
Suy nghĩ của hắn nông cạn đến nỗi khiến tôi á khẩu.
“Tại sao!? Tại sao ngươi lại muốn khiến cô Rosalind bất hạnh đến thế!?”
Tôi hét lên trong lúc hai kiếm áp sát vào nhau.
Đây là tiếng hét từ tận đáy lòng tôi. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến ai ngoài cô Rosalind và Nisha, nhưng với tên Karl giả này, trong lòng tôi dâng trào cả hận thù lẫn sự tò mò như với Sakusha.
Dù đều là kẻ mê muội tác phẩm [Rosalind bất hạnh], vốn có thể là đồng minh, nhưng đôi bên lại có tư tưởng đối lập nhau.
"Bởi vì tựa tác phẩm là [Rosalind bất hạnh]!! Rosalind có giá trị chính là nhờ sự bất hạnh của cô bé!! Rosalind phải bị vấy bẩn bởi con người, bị ngược đãi, vứt bỏ, không được phép hy vọng! Rồi cuối cùng, cô bé sẽ được trao niềm hy vọng chỉ để bị đập nát, rơi xuống vực sâu tuyệt vọng! Rosalind lao mình xuống vách đá trong tuyệt vọng, cảnh đó thật đẹp biết bao!"
Tôi né được đòn chém nhắm vào cổ, quét ngang má.
“Tại sao!? Ngươi đã tận mắt nhìn thấy, chạm vào và nói chuyện với cô Rosalind! Cô Rosalind đang sống hạnh phúc từng ngày! Hoàn toàn khác hẳn so với Rosalind u uất trong nguyên tác! Vẻ đẹp rạng rỡ, nụ cười đáng yêu, thái độ cao quý của một nữ quý tộc, sức hấp dẫn vượt xa so với nguyên tác! Ngươi không cảm nhận được gì sao khi nhìn thấy cô Rosalind như thế ư!?"
"Có chứ! Tao cảm thấy kinh tởm đến nỗi muốn nôn vì cách diễn giải sai lầm đó! Rosalind mỉm cười hạnh phúc không phải là Rosalind!! Mày đã làm ô uế vẻ đẹp của Rosalind!!"
Tôi đỡ cú đá của Karl giả bằng lòng bàn tay.
"Ngươi nói cái gì!? Ta luôn bảo vệ và che chở cho cô Rosalind khỏi sự ô uế! Đó mới chính là điều cô Rosalind cần!"
“Rosalind rạng rỡ, tự tin không phải là Rosalind! Vẻ đẹp bi ai của đóa hoa bị giẫm nát trong bùn, đó mới là vẻ đẹp thực sự của Rosalind! Nếu tước đi sự bất hạnh, Rosalind sẽ chỉ còn là Rosalind bình thường! Không khác gì một đóa hoa vô danh giữa muôn hoa! Đóa hoa đặc biệt sẽ trở thành một đóa hoa không tên tuổi! Tại sao mày không hiểu điều đó chứ!?”
"Gư!?"
Không kịp tránh, bụng tôi bị chém rách, suýt chạm tới nội tạng.
“Mày đọc tiểu thuyết bi kịch do Nhà xuất bản Bi kịch phát hành để mong kết thúc có hậu à!? Đầu óc mày có vấn đề đúng không!?”
“Phải! Và kết thúc có hậu ấy ở ngay đây đấy!”
"Hừ!"
Karl giả né được đòn phản công, chỉ bị chém đứt dây cột y phục.
"Lý lẽ của mày thật ngu xuẩn! Giống như đọc tiểu thuyết kinh dị rồi la lên "Sao mà đáng sợ thế!" vậy! Mày có hiểu không hả, thằng điên này!? Đừng áp đặt quan điểm tầm thường của mày lên sự độc đáo của Rosalind!!"
Tôi cố gắng đỡ đòn chém của Karl giả trong lúc bị dồn vào thế bị động.
"Như thế có gì sai cơ chứ!? Kẻ mong muốn mang bất hạnh đến cho người mình yêu mới là điên rồ! Bất hạnh, bị giẫm đạp và làm ô uế là độc đáo ư!? Thế thì thà không cần sự độc đáo đó! Có là một đóa hoa vô danh giữa muôn hoa cũng được! Bởi vì dù thế nào, cô Rosalind vẫn là đóa hoa xinh đẹp có một không hai!!"
"Đã bảo là tao yêu Rosalind bất hạnh!! Rosalind hạnh phúc không phải là Rosalind!! Nếu Nello và Patrasche trong tác phẩm Chú chó vùng Flanders không chết, liệu nó có được lưu truyền đến tận bây giờ hay không!? Hoàng tử hạnh phúc cũng vậy, nếu chim én không chết và hoàng tử không bị vứt bỏ thì câu chuyện đó đã không thành tác phẩm vĩ đại!! Hai tác phẩm ấy trường tồn cho đến ngày nay chỉ vì một lý do duy nhất! Đó là bi kịch!! Chính vì không thể cứu vãn nên mới tạo ra được vẻ đẹp độc đáo! Chạm đến đáy lòng người!! Mấy đứa xàm xí phủ nhận bi kịch, rêu rao kết thúc có hậu là tốt nhất, chỉ là lũ đần tự an ủi bản thân trong thế giới hạnh phúc tưởng tượng của chúng mà thôi!!”
Hai thanh kiếm va chạm mạnh đến nỗi gãy vụn, và chúng tôi lại nhặt hai thanh khác lên.
"Ngươi lảm nhảm cái gì thế, tên lập dị?! Đó không phải là yêu cô Rosalind!! Ngươi chỉ thích cảm giác hả hê khi nhìn người tài giỏi hơn rơi vào hoàn cảnh tồi tệ hơn mình! Nello và Patrasche, chim én và hoàng tử có kết thúc hạnh phúc thì có gì sai!? Tại sao lại cần phải lưu truyền!? Chỉ vì bi kịch nên mới chạm đến đáy lòng người ư!? Đúng là nực cười!! Tín đồ bi kịch như ngươi an ủi bản thân bằng cách thấy vui khi người khác đau khổ, nhưng lại mong chờ kết thúc tốt đẹp cho bản thân!! Kẻ hạ cấp như ngươi không đủ tư cách để bàn về cô Rosalind!!"
"Lập dị, hạ cấp ư?! Đừng có đang hăng mà muốn nói gì thì nói! Mày thì hiểu cái đéo gì về tao kia chứ!? Tao yêu toàn bộ [Rosalind bất hạnh], từ bối cảnh cho đến cốt truyện!! Mày chỉ là thằng ngu xem thường tác phẩm, cải biên nó theo cái tôi của mình thôi! Bớt rêu rao những lời sáo rỗng đi!!"
Tia lửa bắn ra từ hai thanh kiếm.
"Những lời sáo rỗng? Ta không cần phân tích tâm lý cũng hiểu rõ ngươi! Thân thể và địa vị đều là mượn! Muốn vứt bỏ bản thân và trở thành người hoàn toàn khác? Muốn trở thành nhân vật trong truyện? Địa vị, danh dự, ngoại hình, thực lực... muốn có tất cả mà không cần nỗ lực? Đơn giản mà nói, ngươi chỉ mặc cảm tự ti thôi! Nghĩa là ở thế giới thực, ngươi hoàn toàn trái ngược với Hoàng tử Karl! Xấu xí, vụng về, không địa vị, không danh dự, không tiền bạc, bị mọi người ghét bỏ, không được ai yêu thương hay cần đến! Đó mới chính là ngươi!"
"Câm mồm!!!"
"Khư...!"
Không kịp tránh, nhát chém của Karl giả chém đứt xương đòn tôi, suýt trúng nội tạng.
"Một kẻ bị động, vô dụng trong thế giới thực như ngươi, khi tái sinh thì việc chủ động đầu tiên của ngươi là khiến một cô bé bất hạnh ư!? Thật khó tin!! Ngay cả chim cu cu non còn biết địa vị của mình hơn! Nhục nhã quá đi!"
"Câm mồm!!!"
"Hự?!"
Hắn đá trúng ngực, khiến vài xương sườn của tôi bị gãy, bay người vấp phải xác chết rồi lăn lông lốc trên sàn.
"Tao... nhất định sẽ giết mày... tuyệt đối không tha..."
Karl giả đứng với đôi mắt vô hồn, cầm kiếm như oán quỷ.
Tôi lơ cơn đau nhức, đẩy xác chết ra, nhặt kiếm mới và đứng dậy một cách khó nhọc.
"Còn một điều nữa ta muốn hỏi..."
"Gì...?"
"Ngươi nói sẽ tái hiện nguyên tác sau khi giết ta phải không?"
"Ừ, đúng vậy."
"Bằng cách nào? Thế giới này đã quá khác xa so với nguyên tác rồi mà?"
"Như đã nói, tại mày mà cốt truyện đã trở nên xa lạ. Thế thì tao đành can thiệp và tạo ra một [Rosalind bất hạnh] còn tuyệt vời hơn nguyên tác, khiến Rosalind tỏa sáng (bất hạnh) hơn bao giờ hết. Tao sẽ tạo ra phiên bản riêng của mình."
Karl giả mỉm cười độc ác, say sưa.
"Nhờ mày dạy cho Rosalind hiểu được hạnh phúc, nên cô bé sẽ có những trải nghiệm tàn khốc hơn cả nguyên tác! Ôi, chỉ nghĩ tới vẻ đẹp đó thôi đã khiến tao run lên vì phấn khích...!"
"Ra vậy... ta hiểu rồi..."
Khi đó, một luồng sương đen bao trùm lấy Karl giả, tôi có thể nhìn rõ sợi dây và chiếc đinh đóng vào vận mệnh của hắn. Tôi hiểu tất cả, nhắm mắt gật đầu thật sâu trước những lời nói của Karl giả.