“Margaret, em hứa rồi nhé. Khi tôi yêu cầu, em phải lấy món đồ đó từ phòng làm việc của Wyatt đấy.”
Raptor vuốt ve má và đầu Margaret, nói nhỏ với giọng ngọt ngào khiến cô nhìn anh với ánh mắt long lanh:
“Vâng, tất nhiên rồi, thưa ngài Raptor...”
“Cô gái ngoan... Nhớ cẩn thận, đừng để ai phát hiện, nhất là Louis.”
“Vâng, thưa ngài Raptor...”
Sau khi được Raptor hôn lên má, Margaret quay lại làm việc với tâm trạng như đang bay bổng trên mây.
──
────
──────
“Đêm nay... cậu chủ muốn thế nào ạ?”
Margaret - người hầu riêng kiêm tình nhân của Wyatt, hỏi xem hắn có cần cô qua đêm cùng không. Wyatt nhấm nháp rượu, lắc đầu vẻ nhàm chán.
“Hôm nay ta không có hứng với cô. Cút đi.”
“Vâng, xin lỗi đã làm phiền cậu chủ.”
Margaret đã bị Raptor chinh phục, nên nhẹ nhõm vì khỏi phải phục vụ Wyatt đêm nay. Cô rời phòng riêng của hắn với nụ cười thầm trong lòng.
“...”
Louis đứng sau lưng Wyatt, im lặng nhìn bóng lưng rời đi của Margaret rồi lên tiếng:
“Thưa ngài Wyatt, tôi có một điều muốn cảnh báo ạ.”
“Cứ nói đi.”
Louis bước ra trước mặt Wyatt rồi quỳ xuống:
“Gần đây, tôi thấy hành vi của anh em Raptor hơi đáng ngờ.”
Wyatt uống rượu, có vẻ hoàn toàn không hiểu ý Louis.
“Hả? Ý ngươi là sao?”
“Ngài có biết về danh tiếng của Raptor trong dinh thự không ạ?”
“Không. Tại sao ta phải quan tâm tới tên hạ lưu đó?”
“Vâng, đúng vậy! Nhưng, Raptor lại nổi tiếng bất thường giữa những người hầu! Có thể nói hắn đã thiết lập được vị thế tại dinh thự này! Chắc chắn hắn có âm mưu gì đó!!”
“Ngươi nói cái quái gì thế? Hắn đã được đánh giá tốt rồi, ngươi còn khuyên chủ đừng tin tưởng à? Hay là ngươi muốn ta khen thưởng cho hắn?”
Lời phản biện bất ngờ của Wyatt khiến Louis thất vọng.
“H-hắn có thể trở thành mối nguy hiểm ạ! Hơn nữa, vị trí chăm sóc riêng cho Rosalind vốn bị khinh miệt trong dinh thự này, nhưng giờ lại được hầu hết người hầu đánh giá tích cực, đó không phải tình huống bất thường sao ạ!?”
“Hừm... Rồi sao nữa?”
Wyatt ăn phô mai và ra hiệu cho Louis nói tiếp.
“Chắc ngài đã nghe tin Phu nhân gọi Raptor đến dùng trà mới đây! Ngay cả bà ấy cũng vậy, dù ghét tất cả những gì liên quan đến Rosalind!”
“Với nhan sắc của hắn thì không lạ gì. Cha và mẹ ta đều háo sắc cả.”
“Hơn nữa, hắn vẫn chưa giao em gái Nisha cho ngài như đã hứa! Đây chính là minh chứng cho chuyện hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng!”
“Điều đó quả thật khiến ta cay cú, nhưng cha ta cứ lo sợ vụ thần phạt, thậm chí còn đánh Angus khi ông ấy tiến cử Raptor làm quản gia. Ta mà sa thải anh em hắn, khiến cha ta nổi điên lên, thì e rằng ta sẽ bị ruồng bỏ.”
“C-có thể là vậy, nhưng gã đó rất bí ẩn! Tôi cảm nhận được mối nguy hiểm từ hắn! Phải xử tử hắn ngay, không thì ít nhất cũng phải sa thải, trục xuất khỏi lãnh địa! Thưa ngài Wyatt, xin hãy tin tôi!”
Dù bất ngờ trước sự mất bình tĩnh của Louis, nhưng với lòng tự cao tự đại, Wyatt vẫn không coi Raptor là mối đe dọa.
“Lý do dựa trên trực giác của ngươi à... chẳng giống ngươi chút nào. Ngươi có bằng chứng rõ ràng nào không?”
“Không... nhưng... tôi nghĩ Raptor là thủ phạm đứng sau cái chết của Mary ạ!”
“Vậy chứng cứ đâu?”
“...Không có ạ.”
Louis cắn răng cúi đầu trước lập luận chặt chẽ của Wyatt.
“Mary à...? Theo ta nhớ thì cô ta đã lấy vòng cổ của mẹ ta ngay ngày đầu tiên hay thứ hai tên hạ lưu đó vào làm?”
“Đúng vậy ạ.”
“Làm sao hắn có thể căm ghét và làm những chuyện đó với Mary khi họ mới gặp nhau, thậm chí chưa nói chuyện với nhau?”
“Ch-chuyện đó...”
“Vụ chết đuối của Mary đã được xác định là tự sát rồi. Hơn nữa, giết cô ta thì hắn được lợi gì?”
“Kh-không được gì... Nhưng nếu điều tra sâu hơn thì...”
Wyatt cười khẩy trước lời nói dang dở của Louis.
"Nhảm quá. Ha ha! Hôm nay ngươi kém minh mẫn thật đấy. Hay là do ngươi đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá nên mới vậy? Ha ha ha ha!”
Dù biết Wyatt không nghe lời khuyên của mình, Louis vẫn liều lĩnh nói tiếp:
“Thưa ngài Wyatt... Ngài không thấy gần đây Margaret có gì đó khác thường sao?”
“...Ngươi muốn nói gì?”
Không khí trở nên nguy hiểm khi Wyatt nhìn chằm chằm Louis, nhưng Louis vẫn bình tĩnh nói tiếp lời cảnh báo của mình:
“Ít nhất, xin ngài hãy cẩn thận với Margaret. Đừng đặt lòng tin vào cô ta, chỉ đối xử với cô ta như công cụ xả stress thôi. Tuyệt đối đừng tiết lộ bất kỳ thông tin bí mật nào. Nếu không, ngài sẽ gặp rắc rối sau này. Có lẽ cô ta đã rơi vào tay Raptor rồi... Á!?”
Tiếng chai rượu vỡ vang lên, Louis ngã xuống, máu chảy ra từ đầu.
Wyatt vừa đập mạnh chai rượu vào đầu Louis.
“Đồ vô lễ! Ý ngươi nói ta ngu ngốc đến mức bị tên hạ lưu đó cắm sừng à!!!”
“Th-thưa ngài Wyatt...”
Dù choáng váng, Louis vẫn cố gắng nói tiếp, nhưng bị cắt ngang bởi cơn thịnh nộ của Wyatt:
“Ngươi là ai mà dám giảng đạo với ta hả!! Nếu không nhờ ta cưu mang thì ngươi đã chết như một kẻ vô gia cư rồi!! Biết thân biết phận của mình đi!! Tất cả những gì ngươi nói đều chỉ là phỏng đoán!! Hơn nữa, ta có nghe nói sau buổi dùng trà với mẹ ta, tên hạ lưu đó đã bị phạt phải liếm chân bà ấy!! Một kẻ chỉ biết dựa vào ngoại hình như vậy thì làm được gì chứ!?”
“Xin... xin lỗi, thưa ngài Wyatt...! Nhưng, tôi vẫn cảm thấy Margaret đáng ngờ! Xin cậu hãy cẩn thận...!!”
“Còn dám nói nữa sao!!?”
Đêm đó, ngoài việc bị đập đầu bằng chai rượu, Louis còn bị Wyatt quất roi khắp người.
──
────
──────
Hôm sau.
“Ngài Louis, mặt ngài sao vậy ạ...?”
Sáng hôm sau, gặp Louis đang rửa mặt với cái đầu băng bó, tôi giả vờ lo lắng hỏi han để dò xét tình hình.
“Đừng chạm vào tôi.”
Louis lạnh lùng gạt tay tôi ra. Ngoài băng bó, khuôn mặt đẹp như phụ nữ với mái tóc dài màu nâu óng ả của hắn cũng đầy những vết roi đau đớn giống như tôi mấy hôm trước.
“Những vết thương này do chính ngài Wyatt ban cho tôi, tôi rất tự hào.”
“T-tự hào ư...?”
“Đúng vậy, tôi tự hào. Mỗi vết thương là bằng chứng cho thấy ngài Wyatt đã lao lực vì tôi.”
Tôi im lặng quan sát Louis, kẻ đang mơ màng với vẻ mặt như bị thôi miên.
“Đó cũng là... vận mệnh mà ngài tin vào à?”
“Đúng thế, anh hiểu rõ mà. Việc ngài Wyatt nhặt tôi về và đánh đập tôi, tất cả đều là do số mệnh. Vì vậy, tôi rất tự hào. Thần linh đã ban cho tôi số phận được ngài Wyatt yêu thương.”
“...”
Nói xong, Louis rời khỏi phòng rửa mặt. Tôi vô tình gặp Elijah đi vào và hỏi thăm về mối quan hệ giữa Louis và Wyatt.
“À... chuyện đó hả... không phải bí mật gì nên ta sẽ kể. Như có thể thấy từ việc Louis không có họ, cậu ta vốn là trẻ mồ côi ở Pendragon. Khi được khoảng 5, 6 tuổi gì đó, cậu chủ Wyatt thích thú nhặt cậu ta về. Từ đó, Louis ngưỡng mộ cậu chủ và thề sẽ trung thành tuyệt đối với cậu chủ, dù bị làm gì cũng không than trách, thậm chí còn tận tụy phục vụ cậu chủ một cách cuồng tín.”
“Ra vậy... Quả là một câu chuyện đáng kinh ngạc.”
Thông tin về Louis rất ít, nhưng tình cảm của hắn dành cho Wyatt gần giống như tôi dành cho tiểu thư Rosalind.
Vậy nên, tôi càng phải cẩn thận với hắn. Như tôi đã nói với Nisha, không có gì nguy hiểm hơn "tình yêu".
Raptor vuốt ve má và đầu Margaret, nói nhỏ với giọng ngọt ngào khiến cô nhìn anh với ánh mắt long lanh:
“Vâng, tất nhiên rồi, thưa ngài Raptor...”
“Cô gái ngoan... Nhớ cẩn thận, đừng để ai phát hiện, nhất là Louis.”
“Vâng, thưa ngài Raptor...”
Sau khi được Raptor hôn lên má, Margaret quay lại làm việc với tâm trạng như đang bay bổng trên mây.
──
────
──────
“Đêm nay... cậu chủ muốn thế nào ạ?”
Margaret - người hầu riêng kiêm tình nhân của Wyatt, hỏi xem hắn có cần cô qua đêm cùng không. Wyatt nhấm nháp rượu, lắc đầu vẻ nhàm chán.
“Hôm nay ta không có hứng với cô. Cút đi.”
“Vâng, xin lỗi đã làm phiền cậu chủ.”
Margaret đã bị Raptor chinh phục, nên nhẹ nhõm vì khỏi phải phục vụ Wyatt đêm nay. Cô rời phòng riêng của hắn với nụ cười thầm trong lòng.
“...”
Louis đứng sau lưng Wyatt, im lặng nhìn bóng lưng rời đi của Margaret rồi lên tiếng:
“Thưa ngài Wyatt, tôi có một điều muốn cảnh báo ạ.”
“Cứ nói đi.”
Louis bước ra trước mặt Wyatt rồi quỳ xuống:
“Gần đây, tôi thấy hành vi của anh em Raptor hơi đáng ngờ.”
Wyatt uống rượu, có vẻ hoàn toàn không hiểu ý Louis.
“Hả? Ý ngươi là sao?”
“Ngài có biết về danh tiếng của Raptor trong dinh thự không ạ?”
“Không. Tại sao ta phải quan tâm tới tên hạ lưu đó?”
“Vâng, đúng vậy! Nhưng, Raptor lại nổi tiếng bất thường giữa những người hầu! Có thể nói hắn đã thiết lập được vị thế tại dinh thự này! Chắc chắn hắn có âm mưu gì đó!!”
“Ngươi nói cái quái gì thế? Hắn đã được đánh giá tốt rồi, ngươi còn khuyên chủ đừng tin tưởng à? Hay là ngươi muốn ta khen thưởng cho hắn?”
Lời phản biện bất ngờ của Wyatt khiến Louis thất vọng.
“H-hắn có thể trở thành mối nguy hiểm ạ! Hơn nữa, vị trí chăm sóc riêng cho Rosalind vốn bị khinh miệt trong dinh thự này, nhưng giờ lại được hầu hết người hầu đánh giá tích cực, đó không phải tình huống bất thường sao ạ!?”
“Hừm... Rồi sao nữa?”
Wyatt ăn phô mai và ra hiệu cho Louis nói tiếp.
“Chắc ngài đã nghe tin Phu nhân gọi Raptor đến dùng trà mới đây! Ngay cả bà ấy cũng vậy, dù ghét tất cả những gì liên quan đến Rosalind!”
“Với nhan sắc của hắn thì không lạ gì. Cha và mẹ ta đều háo sắc cả.”
“Hơn nữa, hắn vẫn chưa giao em gái Nisha cho ngài như đã hứa! Đây chính là minh chứng cho chuyện hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng!”
“Điều đó quả thật khiến ta cay cú, nhưng cha ta cứ lo sợ vụ thần phạt, thậm chí còn đánh Angus khi ông ấy tiến cử Raptor làm quản gia. Ta mà sa thải anh em hắn, khiến cha ta nổi điên lên, thì e rằng ta sẽ bị ruồng bỏ.”
“C-có thể là vậy, nhưng gã đó rất bí ẩn! Tôi cảm nhận được mối nguy hiểm từ hắn! Phải xử tử hắn ngay, không thì ít nhất cũng phải sa thải, trục xuất khỏi lãnh địa! Thưa ngài Wyatt, xin hãy tin tôi!”
Dù bất ngờ trước sự mất bình tĩnh của Louis, nhưng với lòng tự cao tự đại, Wyatt vẫn không coi Raptor là mối đe dọa.
“Lý do dựa trên trực giác của ngươi à... chẳng giống ngươi chút nào. Ngươi có bằng chứng rõ ràng nào không?”
“Không... nhưng... tôi nghĩ Raptor là thủ phạm đứng sau cái chết của Mary ạ!”
“Vậy chứng cứ đâu?”
“...Không có ạ.”
Louis cắn răng cúi đầu trước lập luận chặt chẽ của Wyatt.
“Mary à...? Theo ta nhớ thì cô ta đã lấy vòng cổ của mẹ ta ngay ngày đầu tiên hay thứ hai tên hạ lưu đó vào làm?”
“Đúng vậy ạ.”
“Làm sao hắn có thể căm ghét và làm những chuyện đó với Mary khi họ mới gặp nhau, thậm chí chưa nói chuyện với nhau?”
“Ch-chuyện đó...”
“Vụ chết đuối của Mary đã được xác định là tự sát rồi. Hơn nữa, giết cô ta thì hắn được lợi gì?”
“Kh-không được gì... Nhưng nếu điều tra sâu hơn thì...”
Wyatt cười khẩy trước lời nói dang dở của Louis.
"Nhảm quá. Ha ha! Hôm nay ngươi kém minh mẫn thật đấy. Hay là do ngươi đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá nên mới vậy? Ha ha ha ha!”
Dù biết Wyatt không nghe lời khuyên của mình, Louis vẫn liều lĩnh nói tiếp:
“Thưa ngài Wyatt... Ngài không thấy gần đây Margaret có gì đó khác thường sao?”
“...Ngươi muốn nói gì?”
Không khí trở nên nguy hiểm khi Wyatt nhìn chằm chằm Louis, nhưng Louis vẫn bình tĩnh nói tiếp lời cảnh báo của mình:
“Ít nhất, xin ngài hãy cẩn thận với Margaret. Đừng đặt lòng tin vào cô ta, chỉ đối xử với cô ta như công cụ xả stress thôi. Tuyệt đối đừng tiết lộ bất kỳ thông tin bí mật nào. Nếu không, ngài sẽ gặp rắc rối sau này. Có lẽ cô ta đã rơi vào tay Raptor rồi... Á!?”
Tiếng chai rượu vỡ vang lên, Louis ngã xuống, máu chảy ra từ đầu.
Wyatt vừa đập mạnh chai rượu vào đầu Louis.
“Đồ vô lễ! Ý ngươi nói ta ngu ngốc đến mức bị tên hạ lưu đó cắm sừng à!!!”
“Th-thưa ngài Wyatt...”
Dù choáng váng, Louis vẫn cố gắng nói tiếp, nhưng bị cắt ngang bởi cơn thịnh nộ của Wyatt:
“Ngươi là ai mà dám giảng đạo với ta hả!! Nếu không nhờ ta cưu mang thì ngươi đã chết như một kẻ vô gia cư rồi!! Biết thân biết phận của mình đi!! Tất cả những gì ngươi nói đều chỉ là phỏng đoán!! Hơn nữa, ta có nghe nói sau buổi dùng trà với mẹ ta, tên hạ lưu đó đã bị phạt phải liếm chân bà ấy!! Một kẻ chỉ biết dựa vào ngoại hình như vậy thì làm được gì chứ!?”
“Xin... xin lỗi, thưa ngài Wyatt...! Nhưng, tôi vẫn cảm thấy Margaret đáng ngờ! Xin cậu hãy cẩn thận...!!”
“Còn dám nói nữa sao!!?”
Đêm đó, ngoài việc bị đập đầu bằng chai rượu, Louis còn bị Wyatt quất roi khắp người.
──
────
──────
Hôm sau.
“Ngài Louis, mặt ngài sao vậy ạ...?”
Sáng hôm sau, gặp Louis đang rửa mặt với cái đầu băng bó, tôi giả vờ lo lắng hỏi han để dò xét tình hình.
“Đừng chạm vào tôi.”
Louis lạnh lùng gạt tay tôi ra. Ngoài băng bó, khuôn mặt đẹp như phụ nữ với mái tóc dài màu nâu óng ả của hắn cũng đầy những vết roi đau đớn giống như tôi mấy hôm trước.
“Những vết thương này do chính ngài Wyatt ban cho tôi, tôi rất tự hào.”
“T-tự hào ư...?”
“Đúng vậy, tôi tự hào. Mỗi vết thương là bằng chứng cho thấy ngài Wyatt đã lao lực vì tôi.”
Tôi im lặng quan sát Louis, kẻ đang mơ màng với vẻ mặt như bị thôi miên.
“Đó cũng là... vận mệnh mà ngài tin vào à?”
“Đúng thế, anh hiểu rõ mà. Việc ngài Wyatt nhặt tôi về và đánh đập tôi, tất cả đều là do số mệnh. Vì vậy, tôi rất tự hào. Thần linh đã ban cho tôi số phận được ngài Wyatt yêu thương.”
“...”
Nói xong, Louis rời khỏi phòng rửa mặt. Tôi vô tình gặp Elijah đi vào và hỏi thăm về mối quan hệ giữa Louis và Wyatt.
“À... chuyện đó hả... không phải bí mật gì nên ta sẽ kể. Như có thể thấy từ việc Louis không có họ, cậu ta vốn là trẻ mồ côi ở Pendragon. Khi được khoảng 5, 6 tuổi gì đó, cậu chủ Wyatt thích thú nhặt cậu ta về. Từ đó, Louis ngưỡng mộ cậu chủ và thề sẽ trung thành tuyệt đối với cậu chủ, dù bị làm gì cũng không than trách, thậm chí còn tận tụy phục vụ cậu chủ một cách cuồng tín.”
“Ra vậy... Quả là một câu chuyện đáng kinh ngạc.”
Thông tin về Louis rất ít, nhưng tình cảm của hắn dành cho Wyatt gần giống như tôi dành cho tiểu thư Rosalind.
Vậy nên, tôi càng phải cẩn thận với hắn. Như tôi đã nói với Nisha, không có gì nguy hiểm hơn "tình yêu".
Danh sách chương