“Vậy thưa bà chủ và ông chủ, chúng tôi xin cảm ơn vì các vị đã giúp đỡ trong thời gian qua.”
“Không có chi, không có chi.”
Khi chúng tôi trả phòng, bà chủ quán trọ lắc đầu khách khí. Những người dân đến tiễn chúng tôi cũng lên tiếng.
“Hai người rất tốt bụng và thân thiện với mọi người trong thành phố. Quán rượu tầng một của tôi cũng nhờ có cậu và cô bé mà thu hút khách hàng. Chúng tôi mới là người phải cảm ơn chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” “Hay là cậu làm việc cho tôi nhé!?” “Anh Raptor ơi, em sẽ nhớ anh lắm!” “Bé Nisha xinh đẹp ơi, những kẻ bợm nhậu sau giờ làm chúng tôi chỉ có bé là niềm an ủi thôi!” “Tôi sẽ không quên ơn anh đã cứu mẹ già suýt chết đuối khi cố gắng vớt trái đào trôi sông đâu!”
Trong khoảng thời gian bày trò thần phạt, chúng tôi đã làm nhiều việc từ thiện (bằng kỹ thuật thao túng nhân tâm) để gần gũi với người dân thành phố.
Nhờ vậy, dù chỉ một tuần ngắn ngủi, nhưng với sức ảnh hưởng của chủ quán, chúng tôi đã nhận được sự tin tưởng của mọi người. Điều đó sẽ có ích sau này.
“Chúng tôi rất biết ơn tình cảm của mọi người. Xin cảm ơn tất cả ạ.”
Nisha cúi đầu theo tôi.
“Cậu à, nếu có dịp quay lại, cứ đến đây trọ nhé. Lần sau không cần trả tiền phòng đâu.”
“Cảm ơn chủ quán. Mọi người bảo trọng.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Vâng! Mọi người cũng vậy!”
“Hẹn gặp lại!” “Nhớ phải quay lại đấy!” “Anh Raptor, chừng nào gặp lại anh, em sẽ...!”
Khi tôi chuẩn bị rời quán trọ Morgan trong lúc được mọi người tiễn biệt thì...
“Khoan đã! Xin chờ một chút!”
Elijah, má trái sưng tím, thở hồng hộc chạy vào quán.
Lão quản gia nhà Bellclant này ai cũng biết, vốn là người điềm đạm, khôn ngoan và tàn nhẫn.
Thế mà hiện giờ ông ta chạy vội vã, tóc bù xù, không đi giày, quần áo bẩn thỉu. Chủ quán và mọi người đều kinh ngạc, không nói nên lời.
“Ủa... là ngài quản gia Anderson đây mà?”
“Đ-đúng vậy... Chuyện là, tôi được ngài Hầu tước cử đến đón hai vị.”
“Ý ngài là sao? Gương mặt đó... quả nhiên là do lần trước chúng tôi đã làm phật lòng ngài ấy?”
Tôi và Nisha làm bộ kinh ngạc rồi sợ sệt, lo sắp bị trừng phạt. Elijah lắc đầu:
“Không không, không hề có chuyện đó. Nếu ngài Hầu tước muốn lôi hai vị về vì giận dữ, thì tôi đã cử binh lính đến áp giải rồi, chứ không phải tự mình đến đây. Trái lại, ngài ấy rất muốn thuê hai vị. Vì thế tôi mới được cử tới.”
“Thật bất ngờ... Không hiểu sao ngài ấy lại đổi ý nhanh như vậy?”
Tôi làm bộ bối rối trả lời.
Chúng tôi hoàn toàn không hay biết gì về thần phạt mà Edward đã lĩnh, và đã xóa sạch mọi mối nghi ngờ. Vì vậy, tôi phải giả vờ kinh ngạc khi người mấy hôm trước quát tháo đuổi chúng tôi đi đột ngột quay lại năn nỉ.
“Xin thứ lỗi, vì là chuyện trong nhà nên tôi không thể nói ở nơi công cộng. Trên đường đi tôi sẽ giải thích rõ. Mời hai vị đi cùng tôi.”
“Vâng... trước hết xin ngài hãy ngẩng đầu dậy đi ạ!”
Tôi giả vờ kinh ngạc khi Elijah cúi đầu sâu, rồi đỡ ông đứng thẳng dậy. Trước quán có con ngựa thở hồng hộc, có lẽ Elijah đã cưỡi nó tới đây, cùng hai con ngựa khác do hai lính gác của nhà Bellclant cưỡi.
“Hãy giao ngựa cho hai vị ấy. Còn các ngươi quay lại dinh thự bằng chân đi.”
““Vâng!!””
“Thưa ngài Anderson, chúng tôi cưỡi chung một ngựa là đủ. Em gái tôi không quen cưỡi ngựa lắm. Em ngồi sau lưng anh nhé, Nisha?”
“Vâng, thưa anh.”
“Vậy à? Các ngươi, giúp đỡ hai vị ấy.”
““Vâng!!””
Chúng tôi nhờ hai người lính giúp buộc hành lý lên yên ngựa. Những gì không vừa, họ xách giúp. Tôi leo lên ngựa, Nisha ngồi sau ôm eo tôi để khỏi bị tuột. Chúng tôi gật đầu chào mọi người ở quán rồi ra đi, cùng Elijah cưỡi ngựa song song hướng về dinh thự Bellclant.
“Thưa ngài Anderson, tại sao ngài Hầu tước lại đột ngột đổi ý, muốn thuê chúng tôi vậy ạ?”
Trên con đường vắng tanh, không một bóng người, Elijah mới lên tiếng:
“Thực ra...”
Rồi Elijah kể về những điều bất hạnh liên tiếp ập đến Edward sau khi chúng tôi rời khỏi, đỉnh điểm là vụ kho thóc bốc cháy kinh hoàng sáng nay.
“Không thể nào... Những chuyện đó có thật sao... Vậy tức là...”
Tôi giả bộ vô cùng bất ngờ, rồi chờ ông ta nói ra trọng tâm câu chuyện.
“Vâng... thực ra... con bé... à không, trưởng nữ của ngài Edward, tiểu thư Rosalind, được công bố là đã tử vong sau khi sinh nhưng thực ra vẫn còn sống, hiện đang bị giam cầm trong hầm ngục của dinh thự...”
Cách Elijah nói "con bé" ban đầu cho thấy thái độ và suy nghĩ của ông ta đối với tiểu thư Rosalind, coi cô là nỗi nhục của dòng họ chứ không hề thương cảm.
“Tr-trong hầm ngục ư...?”
“Đúng vậy... chắc hai vị cũng đoán ra, tiểu thư Rosalind bệnh tật từ lúc mới chào đời, thậm chí mắc căn bệnh kinh tởm là bệnh nhạy cảm với ánh nắng...”
Elijah kể về căn bệnh của tiểu thư Rosalind mà chúng tôi đã biết, tình trạng hiện tại của cô, việc cô đã được Olivia dạy đọc viết và nói chuyện, biết cách ứng xử, và người chăm sóc tiểu thư Rosalind hiện giờ sau khi Olivia ra đi.
Không lâu sau, chúng tôi đã tới dinh thự và được dẫn vào phòng khách. Edward đã ngồi đợi sẵn, mặt tái mét, suy kiệt. Ông vẫy tay ra hiệu cho tôi và Nisha ngồi xuống ghế sofa đối diện, nên chúng tôi làm theo.
“Elijah đã kể cho các ngươi bao nhiêu rồi?”
Ông mở đầu ngay bằng câu hỏi đó. Tôi trả lời thẳng thắn.
Về chuyện tiểu thư Rosalind vẫn còn sống dù bị loan tin đã tử vong và bị giam giữ trong hầm ngục của dinh thự; và những điều bất hạnh liên tiếp xảy ra với ông ta gần đây.
“Ngươi nói Thần Sakusha đã hiện ra trong giấc mơ và phán: Hãy phục vụ Rosalind, nếu không sẽ bị thần phạt. Phải không?”
“Phải. Nhưng còn điều này tôi chưa kể... Ngài ấy còn phán tiểu thư Rosalind là người được gia hộ, nếu đối xử tàn nhẫn với cô ấy thì sẽ bị thần phạt...”
“Nh-nhiêu đó đủ rồi...!”
Edward lẩm bẩm với vẻ thất thần. Người được gia hộ là thuật ngữ chỉ người được Thần linh sủng ái, hầu hết những nhân vật lịch sử nổi tiếng hoặc được phong thánh trong đạo Sakasha đều là người được gia hộ.
“Người được gia hộ ư...? Không, không thể tin được! Vậy tại sao bây giờ, sau 10 năm, mới xảy ra thần phạt!? Quá vô lý!”
Nói rồi Edward lắc đầu, lấy lại bình tĩnh và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thâm quầng:
“Nhưng quả thực, sau khi từ chối các ngươi, ta liên tiếp gặp rắc rối. Vậy nên ta quyết định thuê các ngươi làm người hầu riêng cho Rosalind. Lương bằng những người hầu khác, sẽ cho một phòng hai người ở gần hầm ngục, nơi người hầu trước của Rosalind ở. Có chuông từ ngục tối lên phòng. Hành lý đã cho người mang đến phòng rồi, lát nữa Elijah sẽ dẫn các ngươi đi xem. Đồng phục người hầu cũng sẽ đưa sau. Giờ các ngươi mau đi gặp Rosalind đi. Elijah, dẫn đường.”
“Vâng, thưa ngài. Còn Mary thì sao ạ?”
Mary là người hầu hiện tại của tiểu thư Rosalind, tính tình xấu xa, đối xử tệ hại với cô, mắng chửi mỗi lần gặp mặt khiến cô trở nên mất lòng tin vào con người.
“Khi bàn giao xong, cho nó quay lại công việc cũ.”
“Vâng, thưa ngài.”
Rồi Elijah dẫn chúng tôi tới cửa hầm ngục đang giam giữ tiểu thư Rosalind. Lối vào nằm ở góc khuất phía sau dinh thự, không thể nhận ra có cửa ở đấy. Sự tồn tại của tiểu thư Rosalind hiện tại là bí mật chỉ công khai với người hầu trong nhà.
Mọi người đều biết nhưng không được nhắc tới, và cửa xuống hầm ngục ở nơi khuất tầm mắt, không ai tình cờ đi lạc tới thể hiện mong muốn xa lánh cô, đồng thời vẫn giữ cô dưới sự giám sát, e ngại bí mật bị phơi bày.
“Ủa, ông Elijah, sao ông ở đây? Còn hai người kia là ai vậy?”
Vừa đến nơi thì cửa hầm ngục mở, một người phụ nữ bước ra. Năm nay 23 tuổi, tóc nâu cắt ngắn, gương mặt khá xinh đẹp, thỉnh thoảng làm "bạn đêm" của Wyatt, đồng thời là người hầu hiện tại của tiểu thư Rosalind, đó chính là, Mary Brown - con mụ có bản chất thối rữa.
“Mary, đúng lúc lắm. Ta có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hai người này, Raptor Ralph và em gái Nisha Ralph, từ hôm nay sẽ là người hầu riêng của tiểu thư Rosalind. Cô sẽ được miễn nhiệm vị trí chăm sóc tiểu thư và quay lại công việc cũ. Vậy nên hi vọng cô sẽ bàn giao lại mọi thứ.”
“Ơ~? Sao đột ngột thế~? Thành thật mà nói thì tôi rất thích công việc dễ dàng này đấy~!”
Mary có quan hệ thân mật với Wyatt, nên lợi dụng điều đó để cư xử thô lỗ với các đồng nghiệp và cấp trên như Elijah.
“Đây là lệnh của ngài Hầu tước. Nếu dám chống lại thì hậu quả sẽ như thế nào, cô hiểu mà phải không?”
Chỉ cần nhắc tới Hầu tước, Mary liền tái mặt, cúi đầu xuống. Dù là một trong những tình nhân của Wyatt, cô ta vẫn không thể chống lại Edward.
“X-xin lỗi, tôi sẽ bàn giao ngay và quay lại công việc cũ.”
“Tốt, giờ giao phó lại cho cậu.”
Dứt câu, Elijah cho chúng tôi biết vị trí phòng ở rồi rời đi ngay, như muốn tránh xa nơi đây.
“Thế thì... tôi bắt đầu giải thích... nhé...?”
Mary nhìn tôi, khựng lại giữa câu nói. Đây là phản ứng thường gặp khi người khác nhìn thấy tôi, họ bị thu hút bởi ngoại hình của tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi để ả hoàn hồn. Thường thì khi tôi mỉm cười và thể hiện vài cử chỉ nhỏ, hầu hết mọi người dù nam hay nữ đều cảm thấy say mê tôi. Nhưng với ả này thì không cần, trái lại tôi còn đang đáng kìm nén sát khí.
“À... không có gì. Tôi là Mary, còn hai người là Raptor và Nisha phải không?”
“Vâng, hân hạnh được gặp cô.”
“Hân hạnh được gặp ạ.”
“Hừm... không chỉ ngoại hình, mà giọng nói cũng hay đấy...”
Dù lẩm bẩm như vậy, Mary vẫn cư xử khinh miệt với chúng tôi.
“Này, tôi có nghe cậu chủ Wyatt kể là trước đây có hai người nào đó nói chuyện hoang đường, rằng Thần linh hiện ra bảo phải phục vụ Rosalind nếu không sẽ bị thần phạt, rồi bị đuổi khỏi dinh thự. Là hai người đúng không?”
“Vâng, là chúng tôi.”
“Hừm, tôi không tin vào Thần linh nên thế nào cũng được, nhưng hãy nhớ điều này. Tôi là đàn chị của các người, là người cậu chủ Wyatt yêu mến, nếu làm tôi tức giận thì sẽ phải rời khỏi dinh thự này đấy!”
Mary cảnh báo với vẻ hách dịch.
“Vâng, chúng tôi hiểu rồi.”
“Hiểu rồi ạ.”
“Ừ, được rồi. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu bàn giao công việc, chứ để ngài Hầu tước nổi giận thì phiền lắm.”
Rồi Mary bắt đầu giải thích nhiệm vụ của người chăm sóc tiểu thư Rosalind.
“Công việc khá đơn giản, chỉ cần đem cơm vào, giúp mặc đồ, tắm rửa hàng ngày thôi. Từ phòng các người có ống thông xuống hầm ngục, nếu Rosalind rung chuông thì sẽ nghe thấy. Cũng có thể bỏ ngoài tai luôn, tùy các người. À, và các người có thể nói gì, đối xử thế nào với Rosalind cũng được.”
Mary nói điều đó với thái độ khinh miệt từ tận đáy lòng, rồi tiếp tục:
“Đại thể như thế thôi. Nếu có gì thắc mắc thì tìm tôi hỏi. Đây là chìa khóa. Thế nhé, tôi đi đây.”
Nói xong, Mary đưa tôi chìa khóa hầm ngục và rời đi.
“Phù...”
Đây là lần đầu tiên tôi phải cố gắng kiềm chế cơn giận đến mức này.
Đứng trước cửa hầm ngục, trái tim tôi đập nhanh theo một cách khác. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng như vậy.
“Sư phụ...?”
Thấy tôi cứng người trước cửa, Nisha lo lắng hỏi.
“Nisha... phía bên kia cánh cửa là nơi ở của tiểu thư Rosalind. Cô gái xinh đẹp, cao quý và bất hạnh nhất thế giới này. Vì vậy, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Cho cô ấy một cuộc sống sung túc. Đó là lý do tôi tồn tại...”
“Vâng, em biết rồi, nghe đến nhức cả tai rồi ạ.”
Nhìn Nisha gật đầu, tôi lắc đầu:
“Nhưng Nisha, tôi không ép em phục vụ tiểu thư Rosalind như tôi.”
“...Ý Sư phụ là sao?”
“Em cứ cư xử tự nhiên với tiểu thư. Không cần phải cố gắng lễ phép, khiêm nhường, hay bắt chước tôi. Hãy đối xử với cô ấy như em muốn, như em cảm nhận.”
“Vâng... em hiểu rồi.”
Nisha có vẻ bối rối nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, tôi mở cánh cửa dẫn đến hầm ngục, cầm đèn xách tay bước xuống từng bậc thang đá. Tim đập mạnh đến nỗi át cả tiếng chân, chân tôi run lên vì hồi hộp.
Và rồi...
Từ cuối cầu thang tối om, ngục tối mờ ảo hiện ra...
“...Ai đấy? Tiếng chân lạ quá...”
Một giọng nói trong trẻo, thanh thoát vang lên...
Ngẩng mặt dậy, trước mắt là người mà tôi tôn thờ ngang hàng với thần linh, tiểu thư Rosalind.
“Không có chi, không có chi.”
Khi chúng tôi trả phòng, bà chủ quán trọ lắc đầu khách khí. Những người dân đến tiễn chúng tôi cũng lên tiếng.
“Hai người rất tốt bụng và thân thiện với mọi người trong thành phố. Quán rượu tầng một của tôi cũng nhờ có cậu và cô bé mà thu hút khách hàng. Chúng tôi mới là người phải cảm ơn chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” “Hay là cậu làm việc cho tôi nhé!?” “Anh Raptor ơi, em sẽ nhớ anh lắm!” “Bé Nisha xinh đẹp ơi, những kẻ bợm nhậu sau giờ làm chúng tôi chỉ có bé là niềm an ủi thôi!” “Tôi sẽ không quên ơn anh đã cứu mẹ già suýt chết đuối khi cố gắng vớt trái đào trôi sông đâu!”
Trong khoảng thời gian bày trò thần phạt, chúng tôi đã làm nhiều việc từ thiện (bằng kỹ thuật thao túng nhân tâm) để gần gũi với người dân thành phố.
Nhờ vậy, dù chỉ một tuần ngắn ngủi, nhưng với sức ảnh hưởng của chủ quán, chúng tôi đã nhận được sự tin tưởng của mọi người. Điều đó sẽ có ích sau này.
“Chúng tôi rất biết ơn tình cảm của mọi người. Xin cảm ơn tất cả ạ.”
Nisha cúi đầu theo tôi.
“Cậu à, nếu có dịp quay lại, cứ đến đây trọ nhé. Lần sau không cần trả tiền phòng đâu.”
“Cảm ơn chủ quán. Mọi người bảo trọng.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Vâng! Mọi người cũng vậy!”
“Hẹn gặp lại!” “Nhớ phải quay lại đấy!” “Anh Raptor, chừng nào gặp lại anh, em sẽ...!”
Khi tôi chuẩn bị rời quán trọ Morgan trong lúc được mọi người tiễn biệt thì...
“Khoan đã! Xin chờ một chút!”
Elijah, má trái sưng tím, thở hồng hộc chạy vào quán.
Lão quản gia nhà Bellclant này ai cũng biết, vốn là người điềm đạm, khôn ngoan và tàn nhẫn.
Thế mà hiện giờ ông ta chạy vội vã, tóc bù xù, không đi giày, quần áo bẩn thỉu. Chủ quán và mọi người đều kinh ngạc, không nói nên lời.
“Ủa... là ngài quản gia Anderson đây mà?”
“Đ-đúng vậy... Chuyện là, tôi được ngài Hầu tước cử đến đón hai vị.”
“Ý ngài là sao? Gương mặt đó... quả nhiên là do lần trước chúng tôi đã làm phật lòng ngài ấy?”
Tôi và Nisha làm bộ kinh ngạc rồi sợ sệt, lo sắp bị trừng phạt. Elijah lắc đầu:
“Không không, không hề có chuyện đó. Nếu ngài Hầu tước muốn lôi hai vị về vì giận dữ, thì tôi đã cử binh lính đến áp giải rồi, chứ không phải tự mình đến đây. Trái lại, ngài ấy rất muốn thuê hai vị. Vì thế tôi mới được cử tới.”
“Thật bất ngờ... Không hiểu sao ngài ấy lại đổi ý nhanh như vậy?”
Tôi làm bộ bối rối trả lời.
Chúng tôi hoàn toàn không hay biết gì về thần phạt mà Edward đã lĩnh, và đã xóa sạch mọi mối nghi ngờ. Vì vậy, tôi phải giả vờ kinh ngạc khi người mấy hôm trước quát tháo đuổi chúng tôi đi đột ngột quay lại năn nỉ.
“Xin thứ lỗi, vì là chuyện trong nhà nên tôi không thể nói ở nơi công cộng. Trên đường đi tôi sẽ giải thích rõ. Mời hai vị đi cùng tôi.”
“Vâng... trước hết xin ngài hãy ngẩng đầu dậy đi ạ!”
Tôi giả vờ kinh ngạc khi Elijah cúi đầu sâu, rồi đỡ ông đứng thẳng dậy. Trước quán có con ngựa thở hồng hộc, có lẽ Elijah đã cưỡi nó tới đây, cùng hai con ngựa khác do hai lính gác của nhà Bellclant cưỡi.
“Hãy giao ngựa cho hai vị ấy. Còn các ngươi quay lại dinh thự bằng chân đi.”
““Vâng!!””
“Thưa ngài Anderson, chúng tôi cưỡi chung một ngựa là đủ. Em gái tôi không quen cưỡi ngựa lắm. Em ngồi sau lưng anh nhé, Nisha?”
“Vâng, thưa anh.”
“Vậy à? Các ngươi, giúp đỡ hai vị ấy.”
““Vâng!!””
Chúng tôi nhờ hai người lính giúp buộc hành lý lên yên ngựa. Những gì không vừa, họ xách giúp. Tôi leo lên ngựa, Nisha ngồi sau ôm eo tôi để khỏi bị tuột. Chúng tôi gật đầu chào mọi người ở quán rồi ra đi, cùng Elijah cưỡi ngựa song song hướng về dinh thự Bellclant.
“Thưa ngài Anderson, tại sao ngài Hầu tước lại đột ngột đổi ý, muốn thuê chúng tôi vậy ạ?”
Trên con đường vắng tanh, không một bóng người, Elijah mới lên tiếng:
“Thực ra...”
Rồi Elijah kể về những điều bất hạnh liên tiếp ập đến Edward sau khi chúng tôi rời khỏi, đỉnh điểm là vụ kho thóc bốc cháy kinh hoàng sáng nay.
“Không thể nào... Những chuyện đó có thật sao... Vậy tức là...”
Tôi giả bộ vô cùng bất ngờ, rồi chờ ông ta nói ra trọng tâm câu chuyện.
“Vâng... thực ra... con bé... à không, trưởng nữ của ngài Edward, tiểu thư Rosalind, được công bố là đã tử vong sau khi sinh nhưng thực ra vẫn còn sống, hiện đang bị giam cầm trong hầm ngục của dinh thự...”
Cách Elijah nói "con bé" ban đầu cho thấy thái độ và suy nghĩ của ông ta đối với tiểu thư Rosalind, coi cô là nỗi nhục của dòng họ chứ không hề thương cảm.
“Tr-trong hầm ngục ư...?”
“Đúng vậy... chắc hai vị cũng đoán ra, tiểu thư Rosalind bệnh tật từ lúc mới chào đời, thậm chí mắc căn bệnh kinh tởm là bệnh nhạy cảm với ánh nắng...”
Elijah kể về căn bệnh của tiểu thư Rosalind mà chúng tôi đã biết, tình trạng hiện tại của cô, việc cô đã được Olivia dạy đọc viết và nói chuyện, biết cách ứng xử, và người chăm sóc tiểu thư Rosalind hiện giờ sau khi Olivia ra đi.
Không lâu sau, chúng tôi đã tới dinh thự và được dẫn vào phòng khách. Edward đã ngồi đợi sẵn, mặt tái mét, suy kiệt. Ông vẫy tay ra hiệu cho tôi và Nisha ngồi xuống ghế sofa đối diện, nên chúng tôi làm theo.
“Elijah đã kể cho các ngươi bao nhiêu rồi?”
Ông mở đầu ngay bằng câu hỏi đó. Tôi trả lời thẳng thắn.
Về chuyện tiểu thư Rosalind vẫn còn sống dù bị loan tin đã tử vong và bị giam giữ trong hầm ngục của dinh thự; và những điều bất hạnh liên tiếp xảy ra với ông ta gần đây.
“Ngươi nói Thần Sakusha đã hiện ra trong giấc mơ và phán: Hãy phục vụ Rosalind, nếu không sẽ bị thần phạt. Phải không?”
“Phải. Nhưng còn điều này tôi chưa kể... Ngài ấy còn phán tiểu thư Rosalind là người được gia hộ, nếu đối xử tàn nhẫn với cô ấy thì sẽ bị thần phạt...”
“Nh-nhiêu đó đủ rồi...!”
Edward lẩm bẩm với vẻ thất thần. Người được gia hộ là thuật ngữ chỉ người được Thần linh sủng ái, hầu hết những nhân vật lịch sử nổi tiếng hoặc được phong thánh trong đạo Sakasha đều là người được gia hộ.
“Người được gia hộ ư...? Không, không thể tin được! Vậy tại sao bây giờ, sau 10 năm, mới xảy ra thần phạt!? Quá vô lý!”
Nói rồi Edward lắc đầu, lấy lại bình tĩnh và nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thâm quầng:
“Nhưng quả thực, sau khi từ chối các ngươi, ta liên tiếp gặp rắc rối. Vậy nên ta quyết định thuê các ngươi làm người hầu riêng cho Rosalind. Lương bằng những người hầu khác, sẽ cho một phòng hai người ở gần hầm ngục, nơi người hầu trước của Rosalind ở. Có chuông từ ngục tối lên phòng. Hành lý đã cho người mang đến phòng rồi, lát nữa Elijah sẽ dẫn các ngươi đi xem. Đồng phục người hầu cũng sẽ đưa sau. Giờ các ngươi mau đi gặp Rosalind đi. Elijah, dẫn đường.”
“Vâng, thưa ngài. Còn Mary thì sao ạ?”
Mary là người hầu hiện tại của tiểu thư Rosalind, tính tình xấu xa, đối xử tệ hại với cô, mắng chửi mỗi lần gặp mặt khiến cô trở nên mất lòng tin vào con người.
“Khi bàn giao xong, cho nó quay lại công việc cũ.”
“Vâng, thưa ngài.”
Rồi Elijah dẫn chúng tôi tới cửa hầm ngục đang giam giữ tiểu thư Rosalind. Lối vào nằm ở góc khuất phía sau dinh thự, không thể nhận ra có cửa ở đấy. Sự tồn tại của tiểu thư Rosalind hiện tại là bí mật chỉ công khai với người hầu trong nhà.
Mọi người đều biết nhưng không được nhắc tới, và cửa xuống hầm ngục ở nơi khuất tầm mắt, không ai tình cờ đi lạc tới thể hiện mong muốn xa lánh cô, đồng thời vẫn giữ cô dưới sự giám sát, e ngại bí mật bị phơi bày.
“Ủa, ông Elijah, sao ông ở đây? Còn hai người kia là ai vậy?”
Vừa đến nơi thì cửa hầm ngục mở, một người phụ nữ bước ra. Năm nay 23 tuổi, tóc nâu cắt ngắn, gương mặt khá xinh đẹp, thỉnh thoảng làm "bạn đêm" của Wyatt, đồng thời là người hầu hiện tại của tiểu thư Rosalind, đó chính là, Mary Brown - con mụ có bản chất thối rữa.
“Mary, đúng lúc lắm. Ta có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hai người này, Raptor Ralph và em gái Nisha Ralph, từ hôm nay sẽ là người hầu riêng của tiểu thư Rosalind. Cô sẽ được miễn nhiệm vị trí chăm sóc tiểu thư và quay lại công việc cũ. Vậy nên hi vọng cô sẽ bàn giao lại mọi thứ.”
“Ơ~? Sao đột ngột thế~? Thành thật mà nói thì tôi rất thích công việc dễ dàng này đấy~!”
Mary có quan hệ thân mật với Wyatt, nên lợi dụng điều đó để cư xử thô lỗ với các đồng nghiệp và cấp trên như Elijah.
“Đây là lệnh của ngài Hầu tước. Nếu dám chống lại thì hậu quả sẽ như thế nào, cô hiểu mà phải không?”
Chỉ cần nhắc tới Hầu tước, Mary liền tái mặt, cúi đầu xuống. Dù là một trong những tình nhân của Wyatt, cô ta vẫn không thể chống lại Edward.
“X-xin lỗi, tôi sẽ bàn giao ngay và quay lại công việc cũ.”
“Tốt, giờ giao phó lại cho cậu.”
Dứt câu, Elijah cho chúng tôi biết vị trí phòng ở rồi rời đi ngay, như muốn tránh xa nơi đây.
“Thế thì... tôi bắt đầu giải thích... nhé...?”
Mary nhìn tôi, khựng lại giữa câu nói. Đây là phản ứng thường gặp khi người khác nhìn thấy tôi, họ bị thu hút bởi ngoại hình của tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi để ả hoàn hồn. Thường thì khi tôi mỉm cười và thể hiện vài cử chỉ nhỏ, hầu hết mọi người dù nam hay nữ đều cảm thấy say mê tôi. Nhưng với ả này thì không cần, trái lại tôi còn đang đáng kìm nén sát khí.
“À... không có gì. Tôi là Mary, còn hai người là Raptor và Nisha phải không?”
“Vâng, hân hạnh được gặp cô.”
“Hân hạnh được gặp ạ.”
“Hừm... không chỉ ngoại hình, mà giọng nói cũng hay đấy...”
Dù lẩm bẩm như vậy, Mary vẫn cư xử khinh miệt với chúng tôi.
“Này, tôi có nghe cậu chủ Wyatt kể là trước đây có hai người nào đó nói chuyện hoang đường, rằng Thần linh hiện ra bảo phải phục vụ Rosalind nếu không sẽ bị thần phạt, rồi bị đuổi khỏi dinh thự. Là hai người đúng không?”
“Vâng, là chúng tôi.”
“Hừm, tôi không tin vào Thần linh nên thế nào cũng được, nhưng hãy nhớ điều này. Tôi là đàn chị của các người, là người cậu chủ Wyatt yêu mến, nếu làm tôi tức giận thì sẽ phải rời khỏi dinh thự này đấy!”
Mary cảnh báo với vẻ hách dịch.
“Vâng, chúng tôi hiểu rồi.”
“Hiểu rồi ạ.”
“Ừ, được rồi. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu bàn giao công việc, chứ để ngài Hầu tước nổi giận thì phiền lắm.”
Rồi Mary bắt đầu giải thích nhiệm vụ của người chăm sóc tiểu thư Rosalind.
“Công việc khá đơn giản, chỉ cần đem cơm vào, giúp mặc đồ, tắm rửa hàng ngày thôi. Từ phòng các người có ống thông xuống hầm ngục, nếu Rosalind rung chuông thì sẽ nghe thấy. Cũng có thể bỏ ngoài tai luôn, tùy các người. À, và các người có thể nói gì, đối xử thế nào với Rosalind cũng được.”
Mary nói điều đó với thái độ khinh miệt từ tận đáy lòng, rồi tiếp tục:
“Đại thể như thế thôi. Nếu có gì thắc mắc thì tìm tôi hỏi. Đây là chìa khóa. Thế nhé, tôi đi đây.”
Nói xong, Mary đưa tôi chìa khóa hầm ngục và rời đi.
“Phù...”
Đây là lần đầu tiên tôi phải cố gắng kiềm chế cơn giận đến mức này.
Đứng trước cửa hầm ngục, trái tim tôi đập nhanh theo một cách khác. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng như vậy.
“Sư phụ...?”
Thấy tôi cứng người trước cửa, Nisha lo lắng hỏi.
“Nisha... phía bên kia cánh cửa là nơi ở của tiểu thư Rosalind. Cô gái xinh đẹp, cao quý và bất hạnh nhất thế giới này. Vì vậy, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Cho cô ấy một cuộc sống sung túc. Đó là lý do tôi tồn tại...”
“Vâng, em biết rồi, nghe đến nhức cả tai rồi ạ.”
Nhìn Nisha gật đầu, tôi lắc đầu:
“Nhưng Nisha, tôi không ép em phục vụ tiểu thư Rosalind như tôi.”
“...Ý Sư phụ là sao?”
“Em cứ cư xử tự nhiên với tiểu thư. Không cần phải cố gắng lễ phép, khiêm nhường, hay bắt chước tôi. Hãy đối xử với cô ấy như em muốn, như em cảm nhận.”
“Vâng... em hiểu rồi.”
Nisha có vẻ bối rối nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, tôi mở cánh cửa dẫn đến hầm ngục, cầm đèn xách tay bước xuống từng bậc thang đá. Tim đập mạnh đến nỗi át cả tiếng chân, chân tôi run lên vì hồi hộp.
Và rồi...
Từ cuối cầu thang tối om, ngục tối mờ ảo hiện ra...
“...Ai đấy? Tiếng chân lạ quá...”
Một giọng nói trong trẻo, thanh thoát vang lên...
Ngẩng mặt dậy, trước mắt là người mà tôi tôn thờ ngang hàng với thần linh, tiểu thư Rosalind.
Danh sách chương