“Chào mừng đã về, cô Rosalind, ngài Raptor, chị Nisha.”

“...Chào mừng đã về, cô Rosalind, ngài Raptor, chị Nisha.”

Sau khi kết thúc bữa tiệc và tắm rửa, chúng tôi quay về phòng khách thì được Vira và Nino chào đón.

“Chắc cô Rosalind mệt rồi phải không?”

“Ừ, thật sự rất mệt...”

Nghe tôi hỏi, cô Rosalind gật đầu rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, dựa lưng vào thành ghế, ngước nhìn trần phòng.

“Chán quá... nghĩ đến việc này còn kéo dài cả tháng nữa đúng là ác mộng...”

“Vất vả cho Rosalie rồi. Nhưng, ngày đầu tiên chẳng tệ chút nào. Màn ra mắt rất tuyệt vời.”

“Nisha nói đúng. Thật sự hoàn hảo tới mức không thể chê vào đâu được! Các quý tộc, bất kể thuộc phe nào, đều xúc động trước vẻ đẹp, sự tao nhã, cao quý và thông minh của cô Rosalind!"

“Hì hì, cảm ơn hai người.”

Cô Rosalind duỗi người thư giãn.

“Ưm... Lúc đầu tôi còn lo không biết sẽ thế nào, nhưng con người có thể làm được mọi thứ nếu cố gắng.”

“Tất cả là nhờ tài năng và nỗ lực của cô Rosalind. Những người khác không thể bắt chước được.”

“Cảm ơn, Raptor. Nhưng... sao bằng anh được.”

Cô Rosalind liếc xéo tôi.

“...? Chuyện gì ạ?”

“Trong khi tôi phải ráng khiêu vũ với gã Hoàng tử kia, anh có vẻ thoải mái chinh phục Công chúa Điện hạ cơ mà."

“...Quả đúng là ngài Raptor.”

“Ha ha! Quả nhiên ngài Raptor gớm thật! Dễ dàng cưa đổ cả Công chúa... úi da!”

Nisha liền véo mông Vira vì cách nói bất lịch sự.

“Nói chuyện có văn hóa chút đi, Vira.”

“Vâng... em xin lũi...”

“Xin - lỗi!”

Lần này Nisha véo hai má Vira.

“Vơn... Em nhin nhỗi...”

“Dù sao đi nữa, Sư phụ làm thế nào chinh phục Công chúa nhanh vậy ạ?”

Buông tay khỏi má Vira, Nisha hỏi tôi với vẻ cảm phục.

“Công nhận. Đấy rõ ràng là ánh mắt của con gái đang yêu. Thậm chí anh còn hôn má người ta nữa cơ mà.”

Cô Rosalind nói rồi bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.

“Vâng. Nhờ thế mà bây giờ Công chúa Matilda, vốn là người bảo trợ cho phe Cứng rắn, đã trở thành đồng minh riêng của cô Rosalind, sẽ hữu ích trong tình huống khẩn cấp ạ.”

Nhìn ánh mắt tôi, cô Rosalind hiểu tôi không nói dối và ăn trái nho lớn Nisha đưa.

“Nhóp nhép, Raptor thật xấu xa. Trong đầu anh không có tình yêu à?”

“Tất nhiên có rồi. Tôi yêu Rosalind và Nisha ạ.”

“Ơ? Còn em? Em thì sao, ngài Raptor?”

“...Em nữa.”

“Hì hì.”

Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời, vuốt đầu Vira và Nino đang cảm thấy bất công. Tất nhiên, tôi không hề yêu hai cô bé này.

“...Làm thế nào Ngài chinh phục được Công chúa vậy ạ?”

“Em cũng tò mò lắm.”

“Chuyện đơn giản mà. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng với con người. Cho nên, khởi đầu là quan trọng nhất trong mọi kế hoạch. Hơn nữa, lần này, việc đối đầu với Tổng quản Thị thần trước đó đã tạo nền tảng rất hiệu quả. Mà thôi, gác chuyện đó sang một bên đi. Cô Rosalind, có một điều khiến tôi bận tâm...”

Chuyện về bản thân tôi không quan trọng.

Điều then chốt nhất bây giờ là cô Rosalind cảm thấy thế nào khi khiêu vũ với Hoàng tử Karl.

“Hửm? Điều gì, Raptor?”

Cô Rosalind nghiêng người trên thành ghế trong lúc uống nước ép nho nhận từ Vira và nhìn tôi.

“Lúc khiêu vũ với Hoàng tử Karl, cô cảm thấy thế nào ạ? Hắn đã nói gì đó đại loại như 'si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên' mà.”

“Chỉ là lời xã giao thông thường thôi mà. Anh tin thật sao? Hơn nữa, ở nước đó, người bệnh bạch tạng như tôi được coi là sứ giả của thần thánh. Chắc hắn muốn nịnh nọt sứ giả của thần thánh thôi, dù trông hắn không có vẻ sùng đạo lắm.”

Rosalind trả lời với vẻ nhàm chán.

Nhưng điều tôi muốn biết không phải điều đó. Tôi muốn biết cảm xúc của cô Rosalind khi ở gần Hoàng tử đến nỗi cảm nhận được hơi thở của nhau cơ.

“Cô Rosalind, cho phép tôi hỏi lại. Lúc khiêu vũ với Hoàng tử Karl, cô có cảm nhận thế nào? Mong cô chia sẻ cảm xúc lúc đó ạ.”

“...Sao anh cứ ép hỏi thế, Raptor? Anh quan tâm tôi nhiều đến vậy à?”

Có lẽ cô Rosalind nghĩ tôi ghen tuông nên hí hửng mỉm cười.

“Vâng. Tôi luôn quan tâm mọi việc liên quan đến cô Rosalind ạ.”

Gật đầu hài lòng, cô Rosalind suy nghĩ nghiêm túc rồi nhìn tôi:

“...Ờ, quả thật là có cảm giác kỳ lạ.”

“Cụ thể như thế nào ạ...?”

“Thành thật mà nói... tôi cũng không biết diễn tả như thế nào, nhưng cơ bản là khó chịu...”

“Rosalie cũng vậy à?”

Nisha phản ứng như cô bé cũng cảm thấy tương tự.

“Khó chịu...? Nisha cũng thế á?”

Theo nguyên tác, lần đầu gặp Hoàng tử Karl, cả hai đều có thiện cảm với hắn. Nhưng việc tiếp xúc với tôi, một yếu tố bất thường, trong hơn một năm đã khiến cảm nhận của họ thay đổi sao? “Vâng... Em có nói trong bữa tiệc rồi mà."

“Tôi cũng vậy, dù đã cố gắng tiếp xúc khách quan theo lời Raptor. Hoàng tử nhìn cũng đẹp trai, thân thiện với tôi... nhưng sao có cảm giác rất khó chịu..."

“Vậy, hai người có cảm thấy gần gũi, thân thuộc gì với hắn không?”

Cô Rosalind lắc đầu với vẻ ngán ngẩm:

“Nói ra thì thật thất lễ với Hoàng tử, nhưng không hề. Mà bộ trông tôi giống như đang yêu gã Hoàng tử đó lắm à?”

“Không ạ.”

Tôi có lén quan sát hai người họ khiêu vũ. Trái với Hoàng tử nghiêm túc, cô Rosalind chỉ thể hiện thái độ xã giao.

“Anh lo tôi bị cướp mất, hay căm ghét gã Hoàng tử đó đến mức như vậy?”

“...Cả hai ạ. Karl Wolff là kẻ nhẹ dạ, bạc nhược, dễ phản bội người khác. Tuy mới gặp hôm nay, nhưng hắn là kẻ thù không đội trời chung với tôi.”

Nghe giọng nói và cơn thịnh nộ vô thức của tôi, bốn cô gái nuốt nước bọt.

“...Chắc hắn phải khốn nạn lắm mới khiến ngài Raptor tức giận đến thế...”

“...Thật đáng thương.”

“Sư phụ...”

“Từ hồi vụ anh trai tôi tới giờ mới thấy anh phản ứng mãnh liệt như vầy. Nhưng anh đã nói vẫn sẽ ủng hộ nếu tôi yêu Hoàng tử Karl phải không?”

“...Vâng. Vì hạnh phúc của cô Rosalind, cảm xúc cá nhân của tôi chẳng đáng là gì ạ.”

“Thiệt tình... Lại đây và quỳ xuống, Raptor.”

“Vâng, thưa cô Rosalind.”

Tôi quỳ trước cô Rosalind nằm trên ghế sofa. Cô ấy lấy một trái nho từ tay Vira...

“Há miệng ra.”

“Vâng.”

...rồi đút nhẹ quả nho vào miệng tôi. Vị ngọt thanh mát của nho lan tỏa trong khoang miệng.

“Raptor, tùy tùng yêu quý của tôi. Tôi rất cảm động trước tấm lòng của anh. Đây là phần thưởng.”

“Thật sự rất vinh hạnh ạ...”

Tôi cảm ơn sau khi nuốt. Cô Rosalind mỉm cười thỏa mãn rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Thôi, trời cũng khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Raptor và Nisha hãy nói chuyện với tôi cho đến khi tôi thiếp đi nhé.”

“Được thôi, Rosalie.”

“Tuân lệnh, thưa cô Rosalind.”

“...Chúc ngủ ngon, cô Rosalind.”

“Ngủ ngon, cô Rosalind.”

Bước vào phòng ngủ, cô Rosalind mệt mỏi nằm phịch xuống giường.

“Hôm nay, Rosalie quả thực rất tuyệt vời.”

“Đúng vậy. Có thêm đồng minh, giảm bớt kẻ thù, mọi người đều xúc động trước vẻ đẹp, sự thông minh và tao nhã của cô Rosalind.”

“Hì hì, hai người quá lời rồi đấy. Nhưng tôi nghĩ mình cũng không đến nỗi tệ. Xã giao thuật và tâm lý học tiếp thu từ hai người trong năm qua quả không uổng phí.”

“Vâng. Cô Rosalind đã trở thành nhân vật chính, làm lu mờ cả Công chúa Matilda.”

“Lời đó có phần thất lễ nhưng... nghe anh nói thế thật vui... Tôi chỉ muốn... nỗ lực của ba chúng ta... không trở thành vô nghĩa... Chỉ vì mục đích đó... tôi mới cố gắng...”

“Cô Rosalind...”

“Rosalie...”

Tôi và Nisha xúc động trước ý chí mạnh mẽ của cô Rosalind. Rồi cô dần chìm vào giấc ngủ một cách thanh thản.

“Chúc ngủ ngon, cô Rosalind...”

“Ưm... vuốt tóc tôi đi, Raptor... Nisha, cầm tay tôi...”

“Tuân lệnh, thưa cô Rosalind.”

“Ngủ ngon, Rosalie.”

-------------------

Vào nửa đêm, khi cô Rosalind đã ngủ, tôi gọi Nisha, Vira và Nino vào phòng mình để bàn công việc.

“Vira, Nino, báo cáo.”

Tôi ngồi trên ghế sofa, uống whisky và nhìn hai cô gái đứng nghiêm trước mặt.

“Vâng ạ! Theo chỉ thị của Ngài, em đã phối hợp với Zabi để loại trừ các thế lực còn lại và nắm quyền kiểm soát gần như hoàn toàn khu ổ chuột! Ngoài ra, chúng em đã cử sứ giả đến gặp ông trùm của Logos và Salome đề nghị thảo luận tam cường, nhưng họ vẫn chưa trả lời ạ!”

Giữa bầu không khí nghiêm túc, Vira nhìn thẳng vào tôi và báo cáo, xong thì Nino mở miệng:

“...Em đã lẻn vào phòng của Tổng quản Thị thần và tìm khắp mọi nơi, nhưng không thấy thư tố giác. Ngày mai em sẽ đột nhập dinh thự của ông ta trong thủ đô ạ.”

Dinh thự chính của Tổng quản Thị thần và Cromwell đều ở thủ đô, nhưng trong khoảng thời gian diễn ra đại hội, họ ở phòng khách trong Vương thành.

“Nisha?”

“Dạ, trong lúc Sư phụ và Rosalie khiêu vũ, em đã quan sát phản ứng của các quý tộc. Không có gì bất ngờ so với dự đoán của Sư phụ ạ.”

“Tốt lắm. Theo tôi đoán, cuộc thảo luận tam cường sẽ diễn ra vào cuối tuần này hoặc đầu tuần sau. Vira tiếp tục phối hợp với Zabi, Nino tìm cho bằng được thư tố giác.”

““Vâng!””

“Vira, ngày mai truyền đạt điều này với Zabi. Hãy cho ba băng đảng biết tôi đang tính làm gì trong khoảng thời gian diễn ra đại hội.”

“Vâng!”

“Có ai thắc mắc gì không?”

“Tại sao Sư phụ cử Zabi thống nhất khu ổ chuột vậy ạ?”

Nisha hỏi trong lúc rót whisky vào ly của tôi.

“Tôi cử Zabi thống nhất khu ổ chuột là để hợp nhất các băng đảng ở thủ đô dưới sự kiểm soát của mình. Dĩ nhiên, bề ngoài thì Zabi vẫn là trùm. Dù đã trở thành Hầu tước, nhưng vị thế của cô Rosalind vẫn còn mong manh. Tôi muốn củng cố vị thế cho cô ấy.”

“Nghĩa là...?”

“Tổng quản Thị thần có quan hệ với hai băng đảng lớn nhất thủ đô, Logos và Salome. Ông ta dùng chúng để loại trừ các đối thủ chính trị.”

“Vậy...”

“Ừ. Mục đích là để thống nhất xã hội ngầm của Vương quốc, và đặt Tổng quản Thị thần dưới sự kiểm soát của tôi. Một khi nắm giữ được các băng đảng và Tổng quản Thị thần, kẻ có thể thao túng cả Quốc vương, tôi sẽ trở thành người cai trị ngầm của đất nước. Như vậy, tôi có thể bảo vệ cô Rosalind cả từ chính quyền đến xã hội ngầm. Dễ hiểu mà phải không?”

Tổng quản Thị thần có liên hệ với các băng đảng và lợi dụng chúng để ám sát các đối thủ chính trị, chủ yếu là phe Cứng rắn. Nếu mọi việc diễn ra như nguyên tác, với sự trợ giúp của Tổng quản Thị thần, chiến tranh sẽ nổ ra. Hơn nữa, nếu cơn ác mộng trở thành sự thật, tôi và Nisha sẽ bị thực thể kỳ lạ tạm gọi là Quái vật Sương đen giết trước chiến tranh, Albion sẽ bại trận và cô Rosalind sẽ phải chịu số phận bi thảm là bị xử tử.

Để ngăn chặn điều đó, trước tiên tôi phải xử lý Tổng quản Thị thần và hai băng đảng kia.

Và tôi đã chọn cách [đặt Tổng quản Thị thần và hai băng đảng dưới sự kiểm soát của mình].

Giết Tổng quản Thị thần sẽ khiến cốt truyện lệch xa nguyên tác, không thể kiểm soát được nữa. Tôi sẽ để hắn sống, biến hắn thành con rối của cô Rosalind.

Logos và Salome không quá cần thiết, nhưng sớm tiêu diệt chúng lại không hiệu quả. Thay vào đó, tôi sẽ để hai băng đảng ấy tiếp tục tồn tại, nhưng cũng với tư cách là con rối.

“À, em hiểu rồi... Nhưng làm thế nào để kiểm soát Logos và Salome ạ? Chắc chắn không thể có vụ nói chuyện xong là kết giao được...”

“Đúng đấy, Vira. Ban đầu tôi định từ từ xâm nhập từ bên trong. Nhưng tình hình thay đổi rồi. Tôi sẽ dùng phương pháp mạnh tay hơn. Cuộc họp lần này là để cảnh báo, nếu chúng không nghe lời thì sẽ phải hối hận.”

“...Tại sao không bảo bọn Zabi bắt cóc Tổng quản Thị thần rồi ép buộc chúng phục tùng ạ?”

Nghe Nino hỏi, tôi khẽ lắc đầu:

“Tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng khi Logos và Salome vẫn độc lập thì hiệu quả không cao. Chúng có thể giả vờ nghe lời rồi sau đó hợp lực tấn công Profligate.”

“Ra vậy... Cho nên thay vì gây hấn lúc này, chúng ta nên đặt Logos và Salome dưới quyền kiểm soát trước, rồi mới bắt cóc Tổng quản Thị thần, cho chúng thấy thực tế và buộc chúng phục tùng tuyệt đối phải không ạ?”

“Đúng rồi. Lúc đó, nếu chúng phản kháng, thì không chỉ Zabi, mà cả tôi và mấy đứa cũng phải ra tay.”

““Vâng!!””

Vira và Nino đứng nghiêm.

“Nếu không còn thắc mắc gì nữa thì kết thúc phần họp công việc được rồi.”

Ba người họ thở phào nhẹ nhõm. Nino liếc nhìn tôi.

“Lại đây, Nino.”

“—!”

Khi tôi phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Nino phấn khởi chạy lại ngồi lên đùi tôi.

“Để em đấm bóp vai cho Sư phụ nhé!”

“Cảm ơn, Vira.”

"Ehehe..."

Khi tôi xoa đầu Nino, cô bé vui đến mức tôi cảm nhận được qua lưng cô bé.

“Coi em bé Nino làm nũng kìa. Muốn bú sữa không cưng?”

“...Vira đang ganh tỵ chứ gì? Nhưng không đổi chỗ đâu.”

“Hảả!? T... tôi chả ganh tỵ gì hết!”

“Hề hề, trúng tim đen Vira rồi nhỉ.”

“Đã nói là không có mà!”

Vira bị Nino và Nisha trêu chọc như thường lệ.

“Sư phụ, cường độ ổn chứ?”

“Ừ, Vira đấm bóp rất khéo.”

“Cảm ơn ạ!”

“Nisha sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô Rosalind với tư cách là vệ sĩ riêng. Vì thế tôi kỳ vọng vào hai đứa với tư cách lực lượng tác chiến đấy, Vira, Nino.”

““Vâng, thưa Sư phụ.””

“Tốt.”

--------------------------

Sau khi Vira và Nino đi rồi, Nisha nhìn tôi với vẻ bất mãn.

“Sư phụ, lần này anh không cần em ạ?”

Tôi hiểu cô bé bất mãn khi chỉ có hai người kia được hành động.

“Đâu, tôi đã nói rồi mà? Tôi giao nhiệm vụ quan trọng nhất trên thế giới này cho Nisha.”

“...là bảo vệ Rosalie nhỉ?”

“Phải. Trong khi tôi rời xa cô Rosalind, chỉ có Nisha là người duy nhất tôi có thể yên tâm giao phó. Nisha hiểu chứ?”

Tôi vuốt nhẹ đầu cô bé.

“Vâng... thưa Sư phụ.”

Trong cơn ác mộng, Nisha cũng bị giết. Nhưng theo nguyên tác, Nisha đáng lý không chết. Vì vậy, tôi luôn đặt cô Rosalind đứng nhất, Nisha thứ hai trong mọi hành động. Để cả hai không bao giờ phải đối mặt cái chết hay đau khổ.

Với lại, nếu có thể, tôi không muốn Nisha phải làm những việc bẩn thỉu, giết chóc nữa.

Những việc đó để tôi và các Chó săn khác làm là được.

Bởi vì, so với lúc mới gặp, Nisha giờ đây đã là một người rất quan trọng, rất quý giá với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện