Vương quốc Albion – Vương thành – Phòng yết kiến.
“Quốc vương Bệ hạ, Vương phi Bệ hạ, Công chúa Điện hạ giá đáoooo!”
Tiếng của vệ binh vang lên cùng hòa âm tráng lệ, Quốc vương John IV, Vương phi Abigail và Công chúa Matilda được cận vệ hộ tống, xuất hiện trước giới quý tộc Albion.
“Các khanh bình thân.”
““““Cảm tạ Bệ hạ.””””
Các quý tộc Albion đáp lời John IV.
“Trước tiên, chúng ta hãy cùng tạ ơn Thần linh đã cho phép tất cả chúng ta bước sang năm mới an lành nào.”
John IV đứng thẳng lưng, chắp tay, đặt đốt ngón cái lên trán, ngước mặt lên trời theo tư thế cầu nguyện của Đạo Sakusha. Các quý tộc bắt chước theo.
“Lạy Đấng tối cao đã tạo nên thế giới này, sinh ra chúng con. Đại diện cho nhân loại, chúng con sẽ không bao giờ quên đức tin và lòng biết ơn Ngài, tiếp tục duy trì sự sống. Dưới vận mệnh vĩnh cửu.”
“““Dưới vận mệnh vĩnh cửu.”””
Sau phần cầu nguyện khoảng một phút, John IV, Vương phi và Công chúa lên ngồi trên ngai vàng, lần lượt phát biểu dài lê thê chúc mừng năm mới.
“Lời chúc mừng cứng nhắc tới đây thôi. Các khanh cũng muốn bắt đầu bữa tiệc rồi đúng không?”
Sau phần phát biểu của Vương phi và Công chúa Matilda, John IV đùa cợt như thế, các quý tộc đáp lại bằng nụ cười khúc khích lịch sự.
“Nhưng trước đó, ta cần phải làm việc với một người. Rosalind Bellclant, hãy tiến lên phía trước.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
So với các quý cô ăn mặc lộng lẫy có mặt ở đó, cô Rosalind xinh đẹp tuyệt trần, bước đến trước mặt John IV với dáng vẻ tự tin và thanh nhã.
“Ồ... Đẹp quá... Đây là lần đầu tiên trẫm thấy người bệnh bạch tạng, nhưng quả thật rất xinh đẹp...”
John IV cảm thán trước vẻ đẹp của cô Rosalind đang cúi chào. Một số quý tộc tỏ ra kinh tởm, nhưng phần lớn say mê vẻ đẹp ấy.
“Cảm ơn Bệ hạ. Rosalind xin dốc sức hết mình vì Bệ hạ và Vương quốc ạ.”
“Ừm ừm, trung thần như khanh thật hiếm có. Trẫm vui lắm!”
Lời cô Rosalind khiến John IV hài lòng, đứng dậy nhìn quanh các quý tộc:
“Chắc các khanh đều biết cả rồi, đây là Hầu tước Rosalind Bellclant. Năm ngoái, cô ấy đã tố cáo anh trai ruột Wyatt Bellclant thông đồng với nước ngoài phản bội trẫm, mặc dù biết mình cũng sẽ bị xử tử, một trung thần đích thực.”
Sau vụ Wyatt phản loạn, với sự hậu thuẫn của Tể tướng Cromwell, John IV đánh giá rất cao cô Rosalind.
“Vì vậy, trẫm đã tha thứ và phong cho cô ấy làm Hầu tước Bellclant. Rosalind còn trẻ tuổi và bị bệnh bạch tạng, nhưng sở hữu tâm hồn cao thượng không thua ai ở đây. Vì vậy, trẫm không dung thứ bất kỳ sự xúc phạm nào với cô ấy. Trẫm sẽ không trừng phạt, nhưng những ai khiến trẫm phật lòng sẽ phải hối hận.”
“““Rõ, thưa Bệ hạ.”””
Các quý tộc đồng thanh đáp lại. John IV gật đầu hài lòng rồi ngồi trở lại ngai vàng.
“Vậy thôi, xong rồi đấy. Bây giờ chúng ta hãy tận hưởng bữa tiệc. Rosalind, vì là lần đầu nên chắc khanh không rành lắm, hãy nhờ người hướng dẫn và tận hưởng nhé.”
“Vâng, thưa Bệ hạ. Đây thật là vinh dự của Rosalind ạ.”
Cô Rosalind lại cúi chào, rồi khi John IV rời khỏi phòng yết kiến, mọi người di chuyển sang hội trường, nơi bắt đầu Đại hội Chúc mừng Năm mới.
“Đúng là cô Rosalind. Ứng xử khéo léo quá.”
“Như lời Sư phụ nói, đúng là Rosalie có khác.”
“Cảm ơn Raptor, Nisha. Nhưng tôi chỉ nói đúng những gì Raptor dặn, cũng giống Quốc vương thôi.”
Trong lúc di chuyển, Rosalind nói nhỏ để các quý tộc khác không nghe thấy. Trong Đại hội Chúc mừng Năm mới, mỗi quý tộc được phép dẫn theo tối đa hai người đi cùng. Thông thường là vợ và con trai trưởng (hoặc con gái đầu), nhưng vì không có người thân đáng tin, cô Rosalind dẫn theo tôi và Nisha.
“Không, giữa cô Rosalind và John IV có rất nhiều điểm khác biệt mang tính quyết định.”
“Vậy à, ví dụ xem?”
“Vẻ đẹp, duyên dáng, cao thượng, tao nhã, thông minh, cô Rosalind vượt trội không chỉ hơn John IV, mà hơn bất kỳ đại quý tộc nào ở đây về mọi mặt.”
“Hì hì, anh nịnh quá rồi đấy, Raptor.”
“Không, tôi chưa bao giờ nịnh hót cô Rosalind. Tôi chỉ nói suy nghĩ thật lòng của mình thôi ạ.”
“Chính vì thật thà như vậy nên anh mới bị coi là xấu tính đó.”
“Đúng là tình yêu của Sư phụ dành cho Rosalie sẽ không bao giờ dừng lại nhỉ.”
“Tất nhiên rồi. Có sâu đậm hơn chứ không bao giờ dừng lại. Dĩ nhiên là cả tình yêu dành cho Nisha nữa.”
“...! Làm ơn đừng nói đột ngột như thế ạ...! —! Rosalie, có người đến kìa, cảnh giác nào.”
Mặc dù mặt đỏ bừng, Nisha vẫn cảm nhận được người tới gần từ phía sau và khẽ thúc Rosalind bằng khuỷu tay.
Tôi luôn đi cách cô Rosalind một bước để có thể hỗ trợ cô ấy.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng thực hành khác với lý thuyết, thực chiến khác với huấn luyện.
Đây là lần đầu cô Rosalind đến thủ đô và nói chuyện với các quý tộc ngoài Cromwell. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu cô ấy đối mặt với thế giới đen tối, đầy rẫy âm mưu này.
“Chẳng hay chúng tôi có thể xin ít phút của Hầu tước Bellclant được không ạ?”
Sau khi cô Rosalind chuẩn bị tinh thần và tư thế theo tín hiệu của Nisha, ba quý tộc thuộc phe Cứng rắn cất tiếng bắt chuyện.
Cả ba đều còn trẻ và tước vị thấp hơn, nhưng khá nổi tiếng trong phe Cứng rắn.
Có lẽ Cromwell sắp xếp để họ hỗ trợ cô Rosalind vừa mới chuyển sang phe Cứng rắn và không có quen biết.
“Tất nhiên rồi, Bá tước Marlowe, tôi vẫn hay nghe danh Ngài. Rất vinh hạnh khi được tiếp chuyện Ngài.”
“...Ngạc nhiên thật, Hầu tước biết tôi sao?”
Lời đầu tiên của Rosalind khiến Bá tước Marlowe, đứng đầu ba người, choáng ngợp như bị tấn công bất ngờ, nhưng đó là cú sốc khiến anh vui mừng chứ không đau đớn.
Điều đó cũng dễ hiểu, dù khá nổi tiếng trong phe Cứng rắn, nhưng Marlowe chỉ là quý tộc cấp trung, không thể so với gia tộc Bellclant, một trong thập đại gia tộc.
“Tất nhiên rồi. Ba năm trước, trước sự khiêu khích xâm phạm lãnh thổ của Vương quốc Gustaf, Bá tước Marlowe cùng hai vị này - Nam tước Ponsonby và Tử tước Picton - đã đẩy lùi quân xâm lược, thể hiện sức mạnh của Albion, quả là anh hùng quốc gia.”
Lời khen của cô Rosalind khiến ba người cảm động, và nhìn cô với ánh mắt khác.
“Hầu tước Bellclant, nếu gặp rắc rối gì, xin cứ nhờ vả chúng tôi. Tuy khả năng có hạn, nhưng chúng tôi nhất định sẽ giúp Ngài.”
Marlowe nói, Ponsonby và Picton cũng gật đầu đồng tình.
“Tôi rất biết ơn. Các vị biết đấy, tôi bị giam trong hầm ngục từ lúc chào đời, mới được ra ngoài chưa đầy một năm, chỉ là cô bé ngây thơ chưa hiểu thế sự. Không chỉ nhỏ tuổi, mà tôi còn thiếu kinh nghiệm trong mọi thứ. Được các Bá, Nam, Tử tước giàu kinh nghiệm như các vị nói như vậy, tôi thật sự rất vinh dự.”
Nói rồi cô Rosalind cúi đầu trước ba người, tôi và Nisha cũng cúi theo.
“Đ-đừng làm thế mà, Hầu tước Bellclant. Dù chúng tôi hơn tuổi, nhưng Hầu tước không nên cúi đầu trước Bá tước.”
“Không, thưa Bá tước Marlowe. Lúc tố cáo anh trai phản bội, tôi đã sẵn sàng bị trói và xử tử. Nhưng ngài Tể tướng đã cúi đầu van xin tôi thay đổi ý định. Tôi rất cảm động trước tấm lòng ấy, từ đó coi ngài Tể tướng là tấm gương để noi theo, cố gắng rèn luyện để không thiếu sót gì với tư cách là một quý tộc. Dù về tước vị thì tôi cao hơn, nhưng về kinh nghiệm, tuổi tác và thành tích, ba vị đều vượt xa tôi. Vậy thì tại sao lại trách tôi cúi đầu cơ chứ?”
Các quý tộc khác thuộc phe Cứng rắn cũng bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện, và cô Rosalind trả lời hoàn hảo như đã chuẩn bị từ trước, nhưng không phải do sự chỉ dẫn của tôi, mà hoàn toàn nhờ trí tuệ, khả năng quan sát và suy luận, cùng kỹ năng ứng biến và xã giao tuyệt vời của chính cô Rosalind, chinh phục trái tim mọi người.
(Quả là màn diễn xuất tuyệt vời, cô Rosalind...)
Tôi im lặng quan sát, ấn tượng với phản ứng và cử chỉ của cô Rosalind hơn bất kỳ ai.
Tôi sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào, nhưng coi bộ tôi đã lo lắng thái quá. Cô Rosalind đã ứng xử hoàn hảo, không thể tốt hơn được nữa.
Sau đó, mọi người vào hội trường và bữa tiệc bắt đầu dưới sự chứng kiến của John IV.
Tiếng nhạc sống vang lên, thức ăn ngon và rượu đắt tiền được bày biện, các quý cô diện những bộ đầm lộng lẫy khoe sắc đẹp bắt ánh mắt các quý ông, các chàng trai cũng muốn gây ấn tượng với các cô gái, và hàng loạt âm mưu chính trị bên trong lẫn bên ngoài.
Âm nhạc, sắc màu, âm mưu, đúng như một bữa tiệc xã giao thực tế mà tôi từng biết.
“Màn ứng đối thật tuyệt vời, thưa cô Rosalind. Raptor này cảm phục.”
“Đúng là Rosalie, quả rất xứng với chức Hầu tước.”
Nisha, vừa là bạn vừa coi Rosalie như em gái, thở phào nhẹ nhõm.
“Hì hì, cảm ơn cả hai. Dù không được lơ là cho đến khi đại tiệc kết thúc, nhưng nghe thế là đủ đền đáp công sức chuẩn bị rồi.”
“Sư phụ thì còn có thể tham dự, chứ tôi ở đây liệu có ổn không?”
“Tất nhiên là ổn rồi. Trái lại, nếu không có Nisha, tôi sẽ cô đơn lắm. Có hai người bên cạnh, tôi mới có thể cố gắng không làm mất mặt bản thân.”
“Rosalie... Ưm. Tôi cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của mình để không khiến Rosalie phải xấu hổ.”
“Ưm, trông cậy vào chị.”
Tôi thầm cảm động trước nụ cười của hai người họ.
“Ôi... cảnh tượng tuyệt đẹp biết bao...”
Đang nói chuyện thì lại vang lên hòa âm, mọi ánh mắt đổ dồn về John IV đang quan sát bữa tiệc từ tầng hai. Từ đằng sau ông ta, Hoàng tử thứ nhất kiêm Quốc vương tương lai của Vương quốc Gustaf – Karl Wolff – chậm rãi bước đến bên cạnh...
"!!"
Trong nháy mắt, tâm trạng bình thản của tôi bị thay thế bởi cảm xúc khó tả, mãnh liệt đến mức khó kiểm soát.
Không đơn giản chỉ là sát ý. Cảm xúc ấy cao cấp hơn, nhanh chóng chi phối toàn thân tôi.
“Raptor... mặt anh đáng sợ quá đấy.”
“Sư phụ...!”
“À, xin lỗi cô Rosalind và Nisha...”
Nếu không có lời nói của cô Rosalind và Nisha kéo tay áo tôi, có lẽ tôi đã mất kiểm soát và lao đến giết hắn ngay lập tức rồi.
Nhờ hai người họ, tôi đã lấy lại bình tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt hơn cả sát ý, rồi nhìn về phía Quốc vương John IV và Hoàng tử Karl.
Trong truyện tiểu thuyết [Rosalind bất hạnh], sau thất bại trước Vương quốc Gustaf, tất cả quý tộc Albion, kể cả Tổng quản Thị thần ủng hộ Gustaf, đều bị xử tử, chỉ riêng cô Rosalind do hoàn cảnh đáng thương nên thoát án tử hình, nhưng bị vứt bỏ ở khu ổ chuột của thủ đô. Nisha động lòng nên cứu giúp.
Một hôm, do tò mò, Hoàng tử Karl đã lén lút đi khám phá thủ đô, phát hiện ra cô Rosalind và Nisha. Cả hai sau đó được đưa về sống trong Vương thành.
Do trước giờ luôn bị đối xử tệ bạc, cô Rosalind không tin tưởng ai ngoài Nisha. Nhờ sự đối xử ân cần của Hoàng tử Karl và Nisha, cô Rosalind dần lấy lại niềm tin vào con người, phục hồi hoàn toàn đến mức có thể làm việc bình thường như các cô hầu gái khác, ngoài việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Rồi cô Rosalind và Nisha đã yêu Hoàng tử Karl.
Nhưng sau đó, hôn thê chính trị của Hoàng tử Karl – Công chúa Berlicka của Vương quốc Martin – đã đến thăm Vương thành Albion. Nisha chủ động rút lui, nhưng cô Rosalind không bỏ cuộc, phát triển thành mối tình tay ba.
Hoàng tử Karl sẽ chọn ai? Cô Rosalind? Berlicka? Hay cả hai? Đó là nội dung tập cuối. Kết quả là Hoàng tử Karl đã chọn Berlicka thay vì cô Rosalind. Cô Rosalind đau khổ vì thất tình, để lại lá thư chúc Hoàng tử Karl, Nisha và Công chúa Berlicka được hạnh phúc, rồi rời khỏi Vương thành và nhảy xuống vách đá tự sát với câu hỏi "Tại sao mình lại được sinh ra nhỉ...?", kết thúc câu chuyện.
Và đó là lý do tôi căm ghét Hoàng tử Karl, coi hắn là kẻ thù hàng đầu. Hắn ta đã gieo hy vọng cho cô Rosalind, khiến cô ấy yêu mình, rồi cuối cùng đập tan tình cảm chân thành ấy, đẩy cô vào con đường tự sát. Dù giết hắn hàng triệu lần cũng chưa đủ.
“Các khanh hãy nghe đây. Hôm nay, chúng ta rất vinh dự khi có Hoàng tử Karl của Vương quốc láng giềng Gustaf làm khách tham dự đại hội. Đây chính là minh chứng cho tình hữu nghị giữa hai nước. Có người nghi ngờ Gustaf âm mưu xâm lược nước ta. Nhưng nếu là vậy, họ đâu có cử Quốc vương tương lai sang làm sứ giả. Cho nên, vì tình hữu nghị hai nước, hôm nay chúng ta hãy cùng Hoàng tử Karl cảm ơn Thần Sakusha và cầu nguyện một năm bình an, rồi tận hưởng bữa tiệc nào!”
Nghe Quốc vương phát biểu, Galahad mỉm cười hài lòng, Cromwell làu bàu, các quý tộc cấp dưới của hai phe cũng biểu lộ cảm xúc tương tự như lãnh đạo của họ.
“Vậy, Hoàng tử Karl có điều gì muốn nói với mọi người không?”
“Có ạ, thưa Bệ hạ.”
Hoàng tử Karl bước ra trước mặt John IV.
“...?”
Nhìn kỹ Hoàng tử Karl, tôi nhận ra điều khác thường.
Theo trong truyện tiểu thuyết, Hoàng tử Karl 15 tuổi, cao 1 mét 65, tóc tím xanh, gương mặt đẹp, lông mày mỏng, mi dày, đôi mắt màu tím biếc như ngọc amethyst, sống mũi thẳng, môi mỏng, cằm nhọn, bộ dạng như thiếu niên kiêu ngạo ở tuổi dậy thì. Nhưng...
“Màu bạc...?”
... đôi mắt của gã Hoàng tử trước mặt tôi lại màu bạc.
Thế là thế nào? Có phải do sự xuất hiện của tôi thay đổi chính sử đã khiến thế giới này bị xáo trộn...? Nếu vậy, điều đó ảnh hưởng thế nào đến cô Rosalind và chúng tôi...? “Không... không phải...”
Tôi lắc đầu, bình tĩnh lại. Điều đó không quan trọng. Quan trọng là cốt truyện này đã lệch xa so với nguyên tác, và đang đi theo hướng hoàn toàn khác.
Nếu tôi không làm gì, cơn ác mộng sẽ trở thành sự thật, và cô Rosalind sẽ phải đối mặt với cái kết tồi tệ nhất, bị xử tử. Tôi sẽ nghiền nát mọi mầm mống dẫn đến kết cục đó. Màu mắt của Hoàng tử Karl chỉ là một biến cố bất ngờ khác mà thôi.
“Lần đầu tôi thấy Raptor bộc lộ vẻ mặt đáng sợ đến mức này đấy. Da gà tôi nổi hết cả lên rồi đây này.”
“Em cũng vậy. Sao thế Sư phụ?”
Dòng suy nghĩ của tôi bị cô Rosalind và Nisha cắt ngang. Cô Rosalind nhẹ nhàng giơ cánh tay trắng nõn lên cho tôi nhìn, quả thật làn da mịn màng ấy nổi đầy gai ốc.
“Thành thật xin lỗi cô Rosalind và Nisha...”
“Thôi được rồi, dù sao anh cũng đã trở lại bình thường.”
“Phải.”
“Cảm ơn sự khoan dung của cô Rosalind và Nisha.”
Hoàng tử Karl vô tư nói, không hề biết mạng sống vừa đứng trước hiểm họa. Hắn nhìn xuống các quý tộc Albion từ trên cao với ánh mắt như thách thức:
“Thưa quý vị, tôi là Hoàng tử Karl Wolff của Vương quốc Gustaf, lần này đến để tham dự buổi lễ theo lời mời nồng nhiệt của Vương quốc Albion."
Thái độ ngạo mạn đó khiến nhiều quý tộc phe Cứng rắn nhăn mặt, thậm chí có người tặc lưỡi.
“Hôm nay, vì tình hữu nghị giữa Vương quốc Gustaf và Vương quốc Albion... hmm...?”
Nhưng khi ánh mắt ấy lướt tới cô Rosalind, bài phát biểu của Hoàng tử Karl bỗng dừng lại. Hắn kinh ngạc đến mức tắt tiếng.
“...”
Theo tiểu thuyết gốc, lần đầu Hoàng tử Karl gặp cô Rosalind là 4 năm sau khi Vương quốc Gustaf chiến thắng Vương quốc Albion. Lúc đó, hắn cũng được mô tả là đã si mê cô Rosalind từ cái nhìn đầu tiên. Chắc hắn đã nhận ra và phải lòng cô Rosalind ngay lúc này.
“...Xin lỗi, vì tình hữu nghị của hai nước, tôi hy vọng có thể thắt chặt quan hệ với tất cả mọi người.”
Nói xong, Hoàng tử Karl cúi đầu nhẹ. Phe Ôn hòa, và phe Cứng rắn (mặc dù miễn cưỡng), vỗ tay đáp lại theo lễ nghi.
“Hoàng tử Karl tận hưởng bữa tiệc thỏa thích nhé. Nhưng trước hết, Hoàng tử có thể nhảy với con gái yêu Matilda của ta một bản được không?”
“Tôi rất vinh dự, thưa Bệ hạ.”
Hoàng tử Karl cúi đầu trước lời Quốc vương. Công chúa Matilda bước ra.
Công chúa cao 1 mét 65, mái tóc vàng dài, chia tóc mái giữa trán, lông mày mỏng cong, mắt to tròn màu lục, mũi nhỏ, môi nhỏ xinh xắn, làn da trắng mịn và vòng ngực lớn.
Theo tài liệu, cô ta lớn hơn cô Rosalind 5 tuổi, tức bây giờ đang 17 tuổi.
“Công chúa nhảy với hoàng tử nước địch, cảnh tượng thú vị đây. Có chênh lệch chiều cao không nhỉ?”
“Cả hai đều cao khoảng 1 mét 65 mà.”
“...Anh có thể đoán chính xác đến thế sao?”
“Vâng, tôi có thể đo chính xác đến từng centimét.”
Thực tế, con số tôi đoán chẳng khác gì chiều cao hai người họ trong tài liệu.
“Vẫn đa tài như mọi khi nhỉ. Anh làm tôi tự hào lắm đấy.”
“Cảm ơn cô Rosalind.”
“Tôi vẫn còn sai số vài centimét, nên không thể sánh với Sư phụ.”
Rosalind nghiêng đầu trước câu nói của Nisha:
“Dù vậy, so với người bình thường đã siêu rồi mà?”
“Không, tối thiểu phải chính xác đến centimét mới được, Rosalie à.”
“Nisha đừng so đo với Raptor quá. Phấn đấu là tốt, nhưng con người chỉ có thể là con người thôi.”
“Hì, cũng phải nhỉ.”
“Cô Rosalind à, tôi cũng là con người đấy?”
“Với tôi, Raptor thuộc nhóm riêng, không phải con người.”
“À, phải.”
““Hi hi””
“...Miễn hai người vui là được.”
Trong khi chúng tôi trò chuyện, Hoàng tử Karl và Công chúa Matilda đã xuống cầu thang chính, thu hút ánh nhìn của đám đông, nhảy valse thanh lịch theo giai điệu Emperor Waltz của dàn nhạc mà không hề lúng túng.
Ánh nến trên đèn chùm lớn chiếu lấp lánh các món trang sức như khuyên tai, vòng cổ của Công chúa, và huân chương, khuy áo trên bộ lễ phục kiểu quân đội Gustaf của Hoàng tử.
Họ dường như đang trò chuyện, miệng cử động liên tục.
“Chỉ là hỏi chơi thôi, Raptor và Nisha có biết hai người họ đang nói gì không?”
“Có, thưa cô Rosalind. Tôi có thể đọc cử động môi ạ.”
“Tôi cũng được Sư phụ dạy một chút.”
“Tôi thắc mắc lâu lắm rồi... có việc gì mà anh không làm được không?”
Cô Rosalind nhìn tôi, nửa thất vọng.
“Tất nhiên là có ạ.”
“Là việc gì?”
“Khiến cô Rosalind buồn ạ.”
“...! Thôi được rồi, cho tôi biết hai người họ đang nói chuyện gì đi.”
Cô Rosalind vội đổi đề tài, che giấu vẻ vui mừng.
“Vâng, vậy tôi sẽ nói lại cuộc trò chuyện của họ. Ưm, ưm ưm...”
Tôi hắng giọng, điều chỉnh thanh quản.
“Raptor, anh đang làm gì thế?”
“À, bắt chước thanh quản đấy. Chỉ Sư phụ mới làm được việc này.”
“Bắt chước thanh quản...?”
“Nghe xong Rosalie hiểu ngay thôi. Đảm bảo sẽ bất ngờ.”
Nisha vừa dứt lời, miệng tôi mở ra.
[Hoàng tử nhảy khéo thật đấy.]
[Cảm ơn Công chúa Điện hạ. Lẽ nào Công chúa nghĩ người Gustaf chỉ biết chiến tranh sao?]
[Nào, câu đó hơi quá đáng đấy. Tôi không kỳ thị đến vậy đâu.]
[Thật xin lỗi, thưa Công chúa. Tôi rất bực bội vì các nước khác cho rằng người Gustaf thiếu tế nhị, thô lỗ và man rợ.]
[Nhưng phần nào đó cũng do hành động của chính các vị gây nên mà? Khó mà coi một quốc gia chỉ toàn gây chiến tranh xâm lược là văn minh.]
[Lời chỉ trích gay gắt quá đấy, thưa Công chúa. Nhưng nhìn vào lịch sử, văn minh và chiến tranh có quan hệ khăng khít với nhau mà.]
[Vậy, quả nhiên là vấn đề nằm ở người Gustaf? Tại sao các vị không dừng chiến tranh và tập trung vào giáo dục đạo đức, lễ nghi trong nước?]
[Tiếc thay, Công chúa à, thi ca và nhảy múa không làm nên cơ nghiệp.]
[Chiến tranh cũng không. Dù có lợi ích nhưng chúng đều nhuốm máu và oán hận. Tại sao không giáo dục và khai sáng nhân dân, phát triển công nghiệp và củng cố nền tảng? Đó chính là con đường của Albion, được mọi người biết ơn chứ không oán ghét.]
[Hì hì, chắc Công chúa cũng hiểu rõ những hậu quả tai hại của việc đó mà phải không?]
[Vẫn tốt hơn hàng trăm lần so với chiến tranh.]
Đang nghe tôi bắt chước, cô Rosalind ra hiệu dừng lại.
“Hay đến nỗi tôi không thể tập trung vào nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ.”
“Xin lỗi, thưa cô Rosalind.”
Tôi cười đáp lại cô Rosalind đang mỉm cười.
“Thiệt tình, bắt chước được giọng của Hoàng tử thì còn có thể hiểu, làm sao anh bắt chước được chính xác cả giọng Công chúa thế? Nghe y chang người thật.”
“Chỉ cần luyện tập thôi ạ.”
“Không đâu, Rosalie. Dù luyện cỡ nào cũng không thể được như Sư phụ đâu.”
“Nhưng tôi làm được mà, Nisha.”
“Vì Sư phụ là Sư phụ!”
Cô Rosalind bật cười trước cuộc đối thoại của chúng tôi.
“Đúng là không bình thường mà... Hì hì, Raptor giỏi hơn nhiều so với chú hề cung đình đấy.”
“Cảm ơn cô Rosalind.”
Trong lúc tôi cúi đầu, Cromwell tiến lại chỗ chúng tôi.