Tiêu Viêm nuốt nước bọt, sau đó con mắt vẫn không rời khỏi Diễm Mộc Đỉnh hỏi Ma Hoàng: "Tiền bối biết ta là luyện dược sư sao?""Vào thời điểm Lão tử ta nắm lấy đầu của ngươi thì ta đã biết rồi! Lão tử cũng là luyện dược sư, hơn nữa còn là đỉnh cấp! Bằng vào Thiên hỏa trên người ngươi thì lão tử liền đoán được, bất quá, những người luyện dược sư có trình độ khác cũng sẽ không có huyết mạch ưu tú như ngươi đâu."Ma Hoàng có tâm tình vô cùng tốt, chế nhạo Tiêu Viêm nói, lật bàn tay một cái, một xấp giấy da trâu cổ phác xuất hiện tại trong lòng bàn tay.
"Đây là những phương thuốc ta đã thu thập trong cả cuộc đời, ta đưa cho ngươi, đối với luyện dược sư như ngươi có thể trợ giúp được một phần nào đó.
Ma Hoàng cong ngón tay búng ra, đem toàn bộ trang giấy trên tay ném về phía Tiêu Viêm đưa tay nhận lấy, tựa hồ cũng không có kích động quá lớn.
Nhưng Tiêu Viêm không biết rằng, những phương thuốc này, là thứ Ma Hoàng cất giữ cả đời, ít nhất lưu giữ từ thời kỳ viễn cổ, chắc hẳn là những phương thuốc Tuyệt phẩm, hiện tại Tiêu Viêm có được những phương thuốc này, cơ hồ đều là những phương thuốc sớm đã thất truyền, những lợi ích nó mang lại cho Tiêu Viêm trong tương lai, hiện tại Tiêu Viêm căn bản không thể tưởng tượng nổi."Hắc hắc...!Tốt, ta đáp ứng ngươi, nếu như Huyết Ma bộ tộc gặp nạn, chỉ cần ta có đủ thực lực, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, nhưng nếu như thực lực của ta không đủ thì không thể trách ta."Tiêu Viêm lấy lại tinh thần, trong đôi mắt vẫn không che đậy được tia chi sắc nóng bỏng, đối với Ma Hoàng kiên định."Ha ha, tốt, bản hoàng tin tưởng ngươi.
Bất quá Dược Đỉnh này vẫn nên hạn chế sử dụng trước mặt người khác, mặc dù ngươi biết đến dược đỉnh này cơ hồ đều đã chết hết, nhưng nếu thực lực không đủ thì vẫn nên cẩn thận hơn, ngay cả bản hoàng năm đó không dám để người ta biết công dụng của dược đỉnh này đâu." Ma Hoàng yêu mến dặn dò, tay áo vung lên, trực tiếp đem dược đỉnh đang lơ lửng giữa trời ném cho Tiêu Viêm.
Bàn tay Tiêu Viêm hơi khẽ nâng lên, Diễm Mộc đỉnh thu nhỏ lại, chậm rãi phiêu phù ở trong lòng bàn tay Tiêu Mộc đỉnh vừa đến tay, một loại cảm giác nóng bỏng tự nhiên sinh ra, một cỗ năng lượng nhỏ bé liền từ bàn tay Tiêu Viêm chui vào bên trong thân thể hắn, tại bên trong thân thể nhanh chóng thành một cái phù văn quỷ dị, đạo phù văn này chính là dấu hiệu dược đỉnh đồng ý theo hắn.
Bản thân Dược đỉnh vốn đã có linh tính, nhưng nếu như không có sự cho phép của Ma Hoàng, thì sẽ không có khả năng thành công để dược đỉnh gieo xuống phù văn."Đạo phù văn này cần ngươi dùng đấu khí không ngừng đi ôn dưỡng, nó sẽ dần dần biến lớn...!Ta chỉ là một đạo tàn hồn, bây giờ năng lượng đã không còn nhiều, ta tặng lại cho ngươi một lễ vật cuối cùng." Khi Ma Hoàng đang nói chuyện, Tiêu Viêm cũng phát hiện thân ảnh Ma Hoàng đã bắt đầu trở nên có chút mờ Hoàng xòe bàn tay, chậm rãi mở ra, một chiếc nhẫn màu đỏ quỷ dị xuất hiện, tản mát ra một cỗ huyết tinh nồng đậm."Cái này là một cái nạp giới, bên trong là thứ ta đã cất giấu cả đời, nhưng ngươi hiện giờ sẽ không có cách nào mở nó ra, ngươi mang theo nó, sau khi nhìn thấy tộc trưởng của Huyết Ma bộ tộc, hắn sẽ cảm ứng được, dùng tổ tộc bí pháp giúp ngươi mở nó ra.
Ta đã không còn nhiều thời gian nữa, sau khi ta vừa biến mất, nơi này sẽ liền bị đổ sụp, ngươi theo con đường cũ nhanh chóng ra ngoài.
Tiểu tử, nhất định phải đem Huyết Ma lệnh giao cho Huyết Ma bộ tộc, trợ giúp bọn hắn, xin nhờ ngươi...!Nhớ tên của ta, Thanh Huyền Thiên."Trong lúc Ma Hoàng đang nói chuyện, thân ảnh lại tiếp tục mờ nhạt đi, chiếc nhẫn trong tay chậm rãi hướng Tiêu Viêm bay đến.
Tiêu Viêm tiếp nhận chiếc nhẫn, nhìn về thân ảnh Ma hoàng phía trước đang dần dần trở nên hư ảo, ôm quyền nói: "Tiền bối yên tâm!" "Đi mau!" Ma Hoàng khẩn trương quát một Viêm vội vàng đem cất kỹ chiếc nhẫn, dược đỉnh thì trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Tiêu Viêm, không dám dừng lại, thân hình hắn lập tức hướng hành lang lao đi, sau lưng Tiêu Viêm, một sợi hàn quang lướt qua, trực tiếp chui vào trong túi quần của Tiêu Viêm, phóng thích ra một cỗ hàn khí âm Viêm khẽ giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, U tuyệt Minh Linh, xém chút nữa quên đem cái bảo bối này đi, khuôn mặt Tiêu Viêm lập tức hiện lên vẻ vui mừng, bước chân đạp mạnh tiến vào hành lang, nhanh chóng hướng phía dưới đại sảnh chạy Thiên Lôi Động cùng Thuấn Bộ sử dụng đồng thời, rất nhanh, liền đã đến quảng trường của cung điện.
Lúc này, độ đậm huyết thống của Tiêu Viêm đã không thể so với lúc đi vào hoàn toàn không có áp lực nào cản trở, nhanh chóng liền đi ra khỏi kiến trúc dực thi triển đi ra, dùng tốc độ cao nhất hướng về cửa vào của mộ địa bay đi.
..Bên ngoài Ma vực mộ địa, Tiêu tộc đang tập trung ở trên không, năm đạo bóng đen lần nữa hiện lên, chính là người bắt Tiêu tộc phải giao ra Tiêu Viêm cho sau khi hắn từ trong mộ địa đi ra.
Kỳ hạn ba ngày đã đến, người áo đen đúng giờ đi tới chỗ của Tiêu ngày trước, Tiêu Lập cùng Tiêu Long mang theo Tiêu Kỳ đến, đem tất cả sự vụ nơi này giao cho Tiêu Vô Thiên.
Trông thấy trên không xuất hiện mấy thân ảnh, Tiêu Vô Thiên mỉm cười nghênh đón."Các vị đại nhân, tất cả trưởng lão trong tộc ta đã quyết định, chờ tên tộc nhân kia của tộc ta từ bên trong di tích đi ra, thì liền sẽ giao cho các vị mang đi." Tiêu Vô Thiên ôm quyền nói, trên mặt ngầm mang một nụ cười âm hiểm."Ừm, đây là một quyết định sáng suốt của các ngươi, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tạo phiền phức cho Tiêu tộc các ngươi." Năm người áo đen, một người đứng ở giữa thản nhiên nhiên, sau bình chướng, từ cửa đá của di tích, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, đương nhiên đó là Tiêu Viêm từ bên trong Ma vực mộ địa gấp gáp đi ra ngoài."Hô --rốt cục cũng ra." Tiêu Viêm thở dài một hơi, vuốt mồ hôi trên trán.
Ngẩng đầu một cái, Tiêu Viêm trợn tròn mắt, nhìn cảnh trước mắt khiến Tiêu Viêm sợ ngây người: "Cái này.
..
Đây có chuyện gì ?”Thân ảnh Tiêu Viêm xuất hiện, nhất thời, đưa tới cho vùng không gian phía trên này sóng to gió lớn.
Lúc đầu vô số người đều đã khẳng định Tiêu Viêm đã chết ở bên trong cổ di tích, bọn hắn không thể tin được một cái tên gia hỏa thực lực Nhị tinh Đấu Đế trung kỳ lại có thể còn sống sờ sờ trở ra từ bên trong di tích cổ..
Danh sách chương