Đàn áp Loài Quỷ: Nỗ lực hết mình để bạo dạn tán tỉnh những người vợ của tôi một cách công khai
* Chữ trong ngoặc là giải nghĩa, cảm nhận hoặc từ ngữ hợp nghĩa hơn so với bản dịch.
Cảm hứng
Khi thức dậy, đôi mắt của tôi đã được chào đón bằng một ánh bạc lấp lánh.
"N n ~ tsu ......"
Chất giọng này... dường như Olivia đã quay mặt về phía tôi trong suốt giấc ngủ, trong khi đang ôm lấy tôi. Haizz ~ khuôn mặt khi ngủ của vợ tôi quả là cực kì dễ thương mà. Cô ấy đang ở trạng thái khỏa thân, với một dáng hình đầy đặn của một người phụ nữ trẻ, hình ảnh của cô ấy đang ngủ trên lồng ngực của tôi trong khi thở ra một cách hạnh phúc thực sự rất đáng yêu.
Tôi cố gắng vươn người lên để cho cô ấy nụ hôn buổi sáng, nhưng bằng cách nào đó cơ thể của tôi không thể cử động được. Ngay khi ý thức của tôi quay trở lại, tôi bỗng nhận ra ai đó đang ôm lấy tôi từ phía sau.
Nó có cảm giác mềm mại hệt như gối ôm và thật ấm áp. Một mùi hương nước hoa, thứ khiến tôi cảm thấy hơi mông lung. Đầu của tôi đã bị kẹp lại bởi một bộ ngực thậm chí vượt qua cả Olivia.
Tôi còn nhớ, đêm qua, tôi đã làm tình với Dianne. Mặc dù ham muốn tình dục của tôi đã phát tiết, để nghĩ rằng tôi sẽ động tay với bạn của Olivia...... không, chẳng bào chữa được gì sau khi tôi đã xuất(tinh) sâu trong âm đạo của cô ấy cả. Tôi rõ ràng đã bị cuốn hút bởi cơ thể của Dianne, song tôi đã có người yêu dấu của mình mất rồi.
Ăn gian quá, tôi bị khóa người lại bởi cả hai người họ, và tôi cần phải giải thích cho cả hai người sau khi họ tỉnh dậy. Tôi không thể di chuyển bây giờ được, vậy thì, phải làm sao đây? Đầu của tôi đã bị giữ chắc bởi Dianne, với bộ ngực của cô ấy đóng vai trò như chiếc đệm. Thật lòng mà nói, nó có cảm giác dễ chịu đủ để gây nghiện luôn. Cần phải có một ý chí mạnh mẽ để thức dậy được đấy. Không may cho tôi, tôi chẳng có lấy một lý do gì dù là nhỏ nhất để rời xa chiếc gối ngực này cả, cho nên tôi không thể nào tập hợp nổi ngay cả một chút năng lượng cần thiết để thức dậy.
Tay phải của tôi vẫn có thể tự do cử động. Liệu điều này có đánh thức cô ấy không nhỉ? Cặp mông của Olivia hút tay của tôi lại khi tôi nắm lấy nó, như thể không muốn tôi buông ra vậy. *Squeeze(Nắn)* *Squeeze(Nắn)* ...... ahh, nếu tôi có thể tận hưởng màn tiếp xúc tuyệt vời như vậy vào đầu buổi sáng, thì tôi sẽ muốn giữ nguyên như thế này suốt cả ngày luôn quá.
Tay trái của tôi bị ép và kẹp lại giữa cặp đùi mềm mại của Dianne. Cô ấy không hề nặng chút nào cả, nhưng tôi e rằng bàn tay của tôi sẽ mơn trớn âm hộ của Dianne nếu tôi cử động nó, và sẽ đánh thức Dianne mất. Bên cạnh đó, cảm giác về cặp đùi của cô ấy quả là tuyệt vời mà.
Mu ~ ...... Cử động của tôi đã hoàn toàn bị khóa lại. Như thế này, cho đến khi cả hai đều tỉnh lại, tôi sẽ được ôm lấy bởi người vợ yêu dấu của mình, và đầu của tôi sẽ được bao bọc bên trong chiếc gối ngực, và lại tiếp tục cảm nhận sự mềm mại của mông và đùi bằng cả hai tay.
...... Tôi không hề có công việc cấp bách nào ngay bây giờ cả. Tôi sẽ tận hưởng những cảm giác này cho đến khi họ tỉnh dậy. Ahh ~~~ thế này quả là sướng, nhưng tiếp tục thì sẽ không có hiệu suất lắm......
Ngay lúc cả hai người họ thức dậy, âm hộ của Olivia đã được thâm nhập vào bởi những ngón tay của tôi, và cô ấy tỉnh giấc khi tôi đang chơi đùa với âm đạo đang rộng mở của cô. Dianne cũng vậy, không ngoại lệ bởi đôi nhũ hoa màu hồng của cô ấy đã được phô ra trực tiếp trước mặt của tôi. Bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ lè lưỡi ra liếm nếu có đôi núm vú ngon lành đang ở ngay trước mắt họ, tôi cũng vậy. Tôi đã phản ánh dựa trên hành động của mình, song tôi không hối hận đâu.
"Buổi sáng tốt lành, chồng yêu."
Âm đạo của cô ấy mơn trớn, giật giật trong khi vẫn đang ôm lấy tôi, Olivia mỉm cười hạnh phúc và chào tôi.
"Thật là thoải mái khi thức dậy đó, Chris-sama."
Dianne liền buông tôi ra, cho phép tôi vươn dậy phần cơ thể còn lại của mình. Tôi bèn ngồi tựa lưng trên chiếc giường và hạ đầu xuống. Cái cách mà tôi được chào đón là lần đầu tiên luôn đấy, có lẽ đó là do bản thân tôi đang ngồi tựa lưng thì phải.
"Thân thể chưa kết hôn ti tiện của tôi, tôi đã trơ tráo chêm nó vào giữa một cặp đôi đã cưới.Tôi mạn phép xin tỏ lời xin lỗi của mình."
"Di-Dianne!? Hãy ngẩng đầu lên đi. Chính em, mới là người thỉnh cầu nó ngay từ đầu mà......"
Bằng cách nào đó, miệng của Olivia đang để lọt ra điều gì đó không thể hiểu nổi trong khi xua tay. Oh, nó có lẽ là lời xin lỗi vì đã lẻn lên giường của tôi vào ban đêm chăng? Tôi tự hỏi liệu cô ấy có muốn được ôm lấy bởi tôi không nhỉ, mặc dù cô ấy đang xin lỗi đến mức như vậy...... phiền phức làm sao, tôi nên hỏi điều này trực tiếp từ Olivia mới được.
Trước khi hỏi lý do, tôi ôm lấy Dianne trong vòng tay của mình, và hôn cô ấy trước khi cô ấy có thể nói ra bất cứ điều gì.
"Nn ~~~ ~ tsu ~ tsu! Chuchu *chụt* ...... nnnnn ~ tsu ......"
Tôi ấn lưỡi của mình vào bên trong, bện lấy lưỡi của cô ấy, liếm láp bên trong khoang miệng và trao đổi nước bọt. Một khi chúng tôi tách rời, một sợi trong suốt còn lại treo lơ lửng giữa đầu lưỡi của chúng tôi.
"Anh sẽ ôm lấy em để tuyên bố rằng em là người phụ nữ của anh. Ngay cả khi em từ chối, anh sẽ không bao giờ để em ra khỏi chiếc giường này cho đến khi em nói rằng em là của anh đâu."
Trong khi cả hai chúng tôi vẫn còn đang khỏa thân trên giường, đưa đầu của cô ấy lại gần một cách tràn đầy hạnh phúc, và đặt nó tựa vào lồng ngực của tôi.
"Không đời nào em sẽ từ chối cả. Em, Dianne Meitia, sẽ hạnh phúc phục vụ anh tốt nhất bằng cả cơ thể và tâm hồn ạ."
Ngay sau khi cô ấy nói ra điều đó, Olivia liền ôm lấy cô ấy từ phía còn lại. Olivia, người đã bị lấn át bởi cảm xúc của chính mình đang khôn tả mà truyền đạt niềm hạnh phúc của cô ấy.
"Chấp nhận em mà không đòi hỏi bất kỳ lời giải thích nào cả, đúng hệt cái cách mà một người phụ nữ yêu thích. Fufu, quả là một lời tỏ tình làm thổn thức con tim mà. Đừng lo lắng, vì em đã phải lòng anh kể từ tận đêm qua đấy. Không đời nào em còn có thể nhìn trúng được quý ông nào khác nữa đâu."
Đôi mắt quyến rũ và đôi gò má đỏ ửng của cô ấy say mê liếc trộm tôi, trong khi một mùi hương nước hoa ngọt ngào đang tỏa ra xung quanh từ Dianne. Mặc dù tôi không còn chịu ảnh hưởng của ma thuật nữa... nếu Olivia không ở phía bên kia, thì tôi đã đè cô ấy(Dianne) xuống từ lâu rồi.
"G, gì cơ...... um, Dianne? Ý chị là sao? Em mới là người mời chị đến ngày hôm qua mà, tại sao chồng của em lại yêu cầu về Dianne như thế cơ chứ...?"
"Đơn giản thôi, chị chỉ muốn đánh giá phản ứng của Chris-sama thôi mà. Có lẽ anh ấy sẽ yêu cầu chị một cách trực tiếp, hoặc có lẽ anh ấy sẽ đề nghị câu trả lời từ Olivia...... nhưng thay vào đó chị lại nhận được một lời tỏ tình làm thổn thức con tim luôn. Chị đang yêu càng lúc càng nhiều hơn mất rồi."
Tóm lại, thay vì thoái thác trách nhiệm của mình, sự lúng túng của anh ấy đã phá tan ảo tưởng về sự ngoan cường của anh ta.
"Anh vẫn còn nghi ngờ đây. Vậy? Lý do cả hai em lẻn vào giường của anh đêm qua là gì vậy?"
"Vâng, thực ra......"
Tôi bèn lắng nghe lời thuật lại của cô ấy về những gì đã xảy ra sau buổi lễ hóa giải lời nguyền. Ngay bây giờ, tôi đang mơn trớn bộ ngực của Olivia một cách mạnh mẽ.
"Hyan! E-Em rất xin lỗi, anh yêu à!"
"Un, bởi em đang xin lỗi, anh sẽ tha thứ cho em. Anh rất hạnh phúc vì sự ngạc nhiên này, nhưng anh hy vọng rằng em sẽ bàn bạc vấn đề với anh trước tiên. Nó sẽ khiến anh hạnh phúc khi em dựa vào anh nhiều hơn đấy. Do đó, không có lần sau đâu nhé."
Bởi tôi đang dùng nhiều áp lực hơn, đôi mắt của cô ấy ẩm ướt, Olivia liền cho ra một cái nhìn ám chỉ một câu 'có', và gật đầu.
O-oh, xin lỗi nhé, anh đã làm em tổn thương sao? Làm ơn đừng buồn, anh không có giận đâu mà. Tôi liền nhẹ nhàng hôn lấy Olivia người đang cúi đầu xuống, và nụ cười của cô ấy ngay lập tức trở lại.
Bởi cô ấy đã trở lại với tâm trạng vui vẻ, tôi bèn hỏi một điều gì đó có liên quan đến bản thân mình.
"Anh chỉ muốn hỏi chút. Phước lành dành cho hôn nhân chỉ có thể được thực hiện bởi bên thứ ba thôi sao?"
"Không có quy tắc như vậy đâu ạ. Chẳng hạn người đàn ông kiểu như linh mục, khi muốn kết hôn, có rất nhiều trường hợp khi mà chú rể ban phước cho cuộc hôn nhân của chính mình đấy ạ."
Tôi không phải là một linh mục, mà với tư cách một Anh hùng, tôi đã được trao cho năng lực sử dụng Thánh Thuật. Tốt hơn hết là tôi không nên lãng phí thời gian thêm nữa. Tôi liền ôm lấy Dianne đang ở gần đó, hôn cô ấy, và kích hoạt phước lành của Thánh Thuật đồng thời.
──Pa ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a .......
"C-Chris-sama!"
Dianne ngắm nhìn ánh sáng ban phước với một biểu hiện sốc. Có lẽ bởi vì tôi là một Anh hùng, ánh sáng ở quy mô lớn hơn so với cả Đại Linh mục. Mặc dù có thể làm giảm cường độ ánh sáng trong khi vẫn giữ được kết quả, những người nào yêu thích hào nhoáng có lẽ sẽ rất hài lòng.
"Với điều này...... chúng ta giờ đây chính thức là một cặp vợ chồng. Thực ra, anh cũng muốn làm điều này với Olivia lắm, nhưng phước lành của riêng anh lại không thể ghi đè lên cái cũ được."
Ghi đè phước lành là điều có khả năng bằng cách sử dụng một phước lành mạnh hơn, nhưng như đã liệu trước, không đời nào tôi có thể so sánh với phước lành được ban cho bởi chính Nữ thần cả.
Dianne, người đột nhiên nhận được một phước lành, choáng váng tại chỗ, và một giọt nước mắt lớn bắt đầu chảy xuống từ khuôn mặt của cô ấy.
"O...... oooh.... mọi...... mọi người thật là......"
"Dianne?! Tại sao em lại đột nhiên bật khóc vậy?"
Khi tôi cố gắng để xin lỗi, tôi đã bị choáng ngợp bởi nụ hôn của cô ấy đáp lại. Gò má của cô ấy nhuộm đỏ ửng, đôi mắt của cô đang trào ra những giọt nước mắt của niềm hân hoan. Biểu hiện đó giống hệt như những cô gái sâu nặng trong tình yêu vậy.
"Tốt quá rồi...... Em không còn hối tiếc gì về cuộc sống nữa...... Em rất hạnh phúc vì anh đã biến em trở thanh vợ của anh...... *sob(hức)*! Fu ~ e ~ e ~ e ~ en"
Tôi đã gặp rắc rối khi thấy cô ấy đột nhiên bật khóc. Khi tôi thử nhờ giúp đỡ từ Olivia, tôi đã bị trao tặng bằng đôi mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi trong sự khinh miệt.
"M, muu... Em ước gì mình cũng được cầu hôn một cách thật tuyệt vời vào lần trước quá ha!"
Một Olivia hờn dỗi cũng rất dễ thương đấy chứ...... Ý anh là, giúp anh ngăn Dianne khóc đi mà! Olivia, đừng véo tay anh nữa, mặc dù nó chẳng đau lắm đâu.
Tôi đã xoay sở để khôi phục tâm trạng của Olivia và ngăn không cho Dianne khóc. Tôi cảm thấy dường như sẽ khá là tệ nếu tiếp tục khỏa thân, cho nên tôi đã lau sạch cơ thể bằng khăn ẩm và thay quần áo. Khi chúng tôi ra khỏi phòng, phần chuẩn bị cho bữa ăn trưa cũng vừa mới xong luôn, vì vậy chúng tôi đều phải thưởng thức một bữa sáng muộn. Thêm vào đó, tôi đành phải giả vờ không để ý đến những ánh nhìn láu cá của mấy bà cô giúp việc.
Nhân tiện, sự việc xảy ra bên trong dinh thự này ──tác động đến từ phước lành của tôi đối với Dianne (nói cách khác, biến cô ấy trở thành người vợ của tôi)── như thể có thêm chân và mọc thêm cánh vậy, vào ngày kế tiếp, nó đã trở nên được biết đến rộng rãi.
"Giờ thì, sau khi Olivia bị trục xuất khỏi gia đình, chị rất mừng là em lại có được một cuộc sống
mới cưới đầy hạnh phúc. Chị từng luôn luôn tin rằng sẽ là bất khả thi để một chiến binh kết hôn với một cô con gái Bá tước đấy."
Trong ánh mắt của người khác, là một tên vô danh, tôi hẳn đang trong tình trạng rất giàu có. Chẳng có lý do gì để quá háo hức đâu, bởi tôi vẫn sở hữu chút tài sản thu được từ việc săn bắt quái vật mà. Tuy nhiên, ngay cả khi người kết hôn với Dianne là một Anh hùng, vì anh ta chỉ là một thường dân, thực sự cảm thấy dường như nó không phù hợp cho lắm.
"Vậy, giờ thì em mới nói, nó quả là một kỳ công mà. Em vốn dự định sẽ quay trở về lúc hoàng hôn ban đầu, nhưng đã trễ mất rồi, cho nên em sẽ phái người quen của mình đi vậy."
★ Bên Phía Carl ★
Giờ thì tôi đã hoàn thành cuộc gặp mặt đầu tiên với Anh hùng, ngày hôm sau, tôi đã được kết đôi với Jeanne. Sau đó, tôi lại trở thành một người đàn ông bận rộn như thường lệ.
Cụ thể, tôi bận bịu với công việc tài liệu từ sáng sớm và bằng cách nào đó, tôi đã hoàn thành kha khá vào buổi chiều. Bỏ qua bữa trưa, từ buổi chiều về sau, cùng với những lãnh đạo mạo hiểm giả và lính đánh thuê cấp cao, những người dẫn dắt một số lượng lớn nhân lực, chúng tôi thảo luận về biện pháp đối phó với những con quái vật mạnh mẽ đang khủng bố khu vực cần khai phá. Bởi tôi bị bao quanh bởi những người mạnh mẽ, cuộc thảo luận kéo dài cho tới tận lúc bầu trời phía tây đã nhuộm màu đỏ lận. Tôi không hề muốn sắp xếp tài liệu vào buổi chiều như thế này nữa đâu.
"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé, anh yêu."
Deshiderata chào đón tôi trở về từ bên ngoài sảnh họp. Nhìn thấy nụ cười của cô ấy khiến tôi có thể chịu đựng bất kỳ loại khó khăn nào...... tuy nhiên, tôi vẫn đói quá......
"Em đã chuẩn bị bành mì kẹp(sandwich) để anh có thể mang về văn phòng của mình rồi đây. Như đã liệu trước, có lẽ em nên sắp xếp tài liệu hành chính......"
"Không, Deshiderata cần phải chăm sóc cơ thể của mình chứ. Công việc mà anh đang làm chẳng là gì nếu so với việc chăm sóc đứa trẻ đâu."
Bụng của cô ấy rõ ràng đang phình to ngay bây giờ. Thật lòng mà nói, tôi mong rằng cô ấy sẽ ngừng đợi tôi cho đến tối muộn như thế này. Tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt cơ.
"Anh yêu..."
Tôi liền đưa tay lên gò má phúng phính của Deshiderata, từ từ đưa mặt lại gần......
"T-tin xấu rồi! Xin hãy đi đến khu vực nguyên liệu quái vật đi ạ!"
Khoảnh khắc đã bị đổ bể bởi Jeanne, người đang lao vào bên trong với khí lực mãnh liệt.
"Cái quái gì vậy, Jeanne? Em điên rồi sao? Hay em chỉ là một đứa não cơ bắp ngốc nghếch thôi đây?" (Trans: Tội nghiệp em nó mà...)
Lý do Jeanne gọi tôi hẳn phải có liên quan đến việc không có khả năng tự giải quyết vấn đề của cô ấy rồi. Ai lại dám gia tăng khối lượng công việc của tôi khi mà tôi đã mệt mỏi hoàn toàn rồi cơ chứ? Tùy thuộc vào lý do, tôi có thể cho hắn bay vọt qua dinh thự 3 tầng này luôn đấy. Đây quả là một đòn chí mạng chết chóc đối với sự căng thẳng bị tích tụ của tôi mà!
Tôi liền yêu cầu một lời giải thích đến từ Jeanne về tổng quan tình hình. Dường như, có một tình huống bất thường xảy ra tại khu vực phân giải quái vật.
Bởi số lượng mạo hiểm giả đã tăng lên, một khu vực nguyên liệu quái vật mới đã được giới thiệu đến một Hội Mạo hiểm giả nhỏ vùng biên giới. Cơ sở mới được xây dựng này đã giúp (mọi người) có khả năng nhận được nguyên liệu của quái vật, thứ khá là hiếm và không được trông thấy mỗi ngày.
Cùng nhau đóng vai trò là nơi để lưu trữ tiền đến từ giao dịch, nó là vị trí thuận tiện nằm trong xưởng của dinh thự này. Những người phân giải chuyên nghiệp cũng tụ tập ở đây. Với lý do đó, nhiều mạo hiểm giả đã đi đến cái kho này bởi nó ở gần đó.
Khi tôi đến khu vực giao dịch, tôi không thể tin vào mắt mình nổi. Có một đống to đùng ở đó. Có rất nhiều mạo hiểm giả đang tạo thành một đám đông đầy hối hả và nhộn nhịp, tuy nhiên thứ bắt lấy mắt tôi ngay thời điểm tôi bước vào xưởng lại là cái đống to đùng kia.
"Ca-Carl-sama, lối này ạ! Tôi đã gọi Carl-sama tới rồi đây."
Những mạo hiểm giả còn lại liền tránh đường sau khi nghe thấy Jeanne gọi. Sau khi chúng tôi bao quanh đống to kia, hóa ra nó thuộc về cơ thể của một con quái vật. Người ta cũng phát hiện ra rằng cái đống to đó, được hình thành bởi một con sói đơn độc.
"...... đến từ thảo nguyên phía đông...... kẻ cai trị của Nguyệt Dạ Lang [Mao-Shu]... Nguyệt Lang Kurt?"
[Mao-Shu] là một nhóm quái vật sẽ xuất hiện cứ hàng trăm năm một lần. Sự tồn tại của chúng được cho là hiện thân của thiên tai. Khi bầy Mao-Shu được hình thành, bộ tộc sẽ mở rộng lãnh thổ của mình, và kích thước của đàn sẽ bùng nổ.
Ban đầu, khoảng 50 năm trước đây, Nguyệt Dạ Lang là một quái vật trưởng thành có khả năng sinh sôi mạnh mẽ nhưng không tấn công con người hay gia súc. Tuy nhiên, đồng cỏ màu mỡ nhanh chóng rơi vào tay của "Nguyệt Lang Kurt" ngay khi Mao-Shu xuất hiện.
Do sự bùng nổ bất ngờ của Nguyệt Dạ Lang, người dân buộc phải trốn chạy khỏi khỏi những con sói dữ tợn, dẫn đến việc mất đất đai.
Tôi đã kết luận rằng trở ngại đầu tiên đối với kế hoạch phát triển của mình chính là cá thể Mao-Shu này. Bởi vậy, tôi đã cẩn thận lập ra hết kế hoạch này đến kế hoạch khác...... sửa đổi nó tới mức hoàn thiện. Và Vua Nguyệt Lang đang được trình diện ngay trước mắt tôi bây giờ...... oh, tôi đang trở nên choáng váng mất rồi.
"Chẳng phải vẻ mặt của hoàng tử trông rất tệ hay sao? Như đã liệu trước, thật là kinh xuất khi đưa ra một thứ như vậy đầy đột ngột thế này nhỉ?"
Tôi chẳng biết gì về tâm trí của mình cả, nhưng những lo lắng của tôi là vô căn cứ. Vị Anh hùng mà tôi đã gặp ngày hôm qua...... điều này thật sự điên rồ mà, nhưng ý nghĩa của điên rồ hẳn là theo cả phía anh ta và tôi, huh?
"Carl-sama đã bị nhồi đầy công việc từ sáng đến tận tối rồi. Với tư cách hiệp sĩ cá nhân của ngài, em muốn ngài nghỉ ngơi trong một lát......"
Việc khiến ai đó mà tôi vừa mới kết hôn ngày hôm qua lo lắng sẽ làm tôi đau lòng nhiều hơn...... nó ở quy mô khác so với việc làm xong công việc của tôi đấy.
"Un, cô có rất nhiều thuộc cấp đang phân giải những con quái vật bị đánh bại một mình, liệu có phiền khi yêu cầu họ phân giải thứ này không vậy? Ta không muốn một mình thứ này chiếm nhiều không gian đâu."
Làm ơn đó Chris-dono. Tại sao anh lại nhắm thẳng đến mối lo lắng của tôi vậy? Tôi đã nói với anh là tôi sẽ ban cho một phần thưởng khi hạ gục một con lớn, nhưng tại sao anh lại đánh bại Mao-Shu ngay từ đầu cơ chứ? Khi anh nói lớn, tôi cứ nghĩ rằng anh đã đề cập về một con kiểm soát một lãnh thổ rộng hơn một chút cơ mà. Tại sao anh lại hạ gục kẻ cầm quyền chính ở đó vậy hả?
C-cơn choáng váng đã trở nên nghiêm trọng...... m-mặc dù mới chỉ là buổi tối...... tầm nhìn của tôi đã trở nên mờ dần......
──Pachin ~ tsu!
Ooh! Cơn mệt mỏi của tôi đột nhiên đã bị thổi bay đi. Đầu của tôi đã trở nên sáng suốt. Nó có cảm giác như thể sương mù đã tiêu tan vậy.
"Tôi đã dùng ma thuật năng lượng và ma thuật ổn định tinh thần...... tình trạng thể chất của ngài ra sao rồi ạ, Hoàng tử Charles?"
"Xét cho cùng cơn mệt mỏi của ngài thực sự đã tích lũy đấy, làm ơn đừng thúc ép bản thân quá mà."
Như tôi đã nói với Jeanne, mối quan tâm của mấy người sai chỗ mất rồi.
"Dù sao đi nữa, Chris-dono sẽ đến văn phòng của ta không sớm thì muộn....... mọi người có thể đưa cái đống này vào nhà kho trước khi phân giải được không vậy, bởi nó sẽ ngáng đường và làm phiền những người khác đấy?"
Có lẽ nó đã được mang đến đây bằng ma thuật [Không gian Lưu trữ]. Nếu nó vẫn còn ở đây, thì nó sẽ gây cản trở việc đi lại mất. Hãy giữ nó bên trong nhà kho lúc này vậy.
Mau tổng kết tất cả mọi thứ trong lúc chúng ta vận chuyển thứ này vào nhà kho đi. Sẽ rất khó khăn để chuẩn bị phần thưởng thích đáng cho việc giết một con quái vật cỡ như Mao-Shu thế này, mấy người biết rồi đấyyy!
* Chữ trong ngoặc là giải nghĩa, cảm nhận hoặc từ ngữ hợp nghĩa hơn so với bản dịch.
Cảm hứng
Khi thức dậy, đôi mắt của tôi đã được chào đón bằng một ánh bạc lấp lánh.
"N n ~ tsu ......"
Chất giọng này... dường như Olivia đã quay mặt về phía tôi trong suốt giấc ngủ, trong khi đang ôm lấy tôi. Haizz ~ khuôn mặt khi ngủ của vợ tôi quả là cực kì dễ thương mà. Cô ấy đang ở trạng thái khỏa thân, với một dáng hình đầy đặn của một người phụ nữ trẻ, hình ảnh của cô ấy đang ngủ trên lồng ngực của tôi trong khi thở ra một cách hạnh phúc thực sự rất đáng yêu.
Tôi cố gắng vươn người lên để cho cô ấy nụ hôn buổi sáng, nhưng bằng cách nào đó cơ thể của tôi không thể cử động được. Ngay khi ý thức của tôi quay trở lại, tôi bỗng nhận ra ai đó đang ôm lấy tôi từ phía sau.
Nó có cảm giác mềm mại hệt như gối ôm và thật ấm áp. Một mùi hương nước hoa, thứ khiến tôi cảm thấy hơi mông lung. Đầu của tôi đã bị kẹp lại bởi một bộ ngực thậm chí vượt qua cả Olivia.
Tôi còn nhớ, đêm qua, tôi đã làm tình với Dianne. Mặc dù ham muốn tình dục của tôi đã phát tiết, để nghĩ rằng tôi sẽ động tay với bạn của Olivia...... không, chẳng bào chữa được gì sau khi tôi đã xuất(tinh) sâu trong âm đạo của cô ấy cả. Tôi rõ ràng đã bị cuốn hút bởi cơ thể của Dianne, song tôi đã có người yêu dấu của mình mất rồi.
Ăn gian quá, tôi bị khóa người lại bởi cả hai người họ, và tôi cần phải giải thích cho cả hai người sau khi họ tỉnh dậy. Tôi không thể di chuyển bây giờ được, vậy thì, phải làm sao đây? Đầu của tôi đã bị giữ chắc bởi Dianne, với bộ ngực của cô ấy đóng vai trò như chiếc đệm. Thật lòng mà nói, nó có cảm giác dễ chịu đủ để gây nghiện luôn. Cần phải có một ý chí mạnh mẽ để thức dậy được đấy. Không may cho tôi, tôi chẳng có lấy một lý do gì dù là nhỏ nhất để rời xa chiếc gối ngực này cả, cho nên tôi không thể nào tập hợp nổi ngay cả một chút năng lượng cần thiết để thức dậy.
Tay phải của tôi vẫn có thể tự do cử động. Liệu điều này có đánh thức cô ấy không nhỉ? Cặp mông của Olivia hút tay của tôi lại khi tôi nắm lấy nó, như thể không muốn tôi buông ra vậy. *Squeeze(Nắn)* *Squeeze(Nắn)* ...... ahh, nếu tôi có thể tận hưởng màn tiếp xúc tuyệt vời như vậy vào đầu buổi sáng, thì tôi sẽ muốn giữ nguyên như thế này suốt cả ngày luôn quá.
Tay trái của tôi bị ép và kẹp lại giữa cặp đùi mềm mại của Dianne. Cô ấy không hề nặng chút nào cả, nhưng tôi e rằng bàn tay của tôi sẽ mơn trớn âm hộ của Dianne nếu tôi cử động nó, và sẽ đánh thức Dianne mất. Bên cạnh đó, cảm giác về cặp đùi của cô ấy quả là tuyệt vời mà.
Mu ~ ...... Cử động của tôi đã hoàn toàn bị khóa lại. Như thế này, cho đến khi cả hai đều tỉnh lại, tôi sẽ được ôm lấy bởi người vợ yêu dấu của mình, và đầu của tôi sẽ được bao bọc bên trong chiếc gối ngực, và lại tiếp tục cảm nhận sự mềm mại của mông và đùi bằng cả hai tay.
...... Tôi không hề có công việc cấp bách nào ngay bây giờ cả. Tôi sẽ tận hưởng những cảm giác này cho đến khi họ tỉnh dậy. Ahh ~~~ thế này quả là sướng, nhưng tiếp tục thì sẽ không có hiệu suất lắm......
Ngay lúc cả hai người họ thức dậy, âm hộ của Olivia đã được thâm nhập vào bởi những ngón tay của tôi, và cô ấy tỉnh giấc khi tôi đang chơi đùa với âm đạo đang rộng mở của cô. Dianne cũng vậy, không ngoại lệ bởi đôi nhũ hoa màu hồng của cô ấy đã được phô ra trực tiếp trước mặt của tôi. Bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ lè lưỡi ra liếm nếu có đôi núm vú ngon lành đang ở ngay trước mắt họ, tôi cũng vậy. Tôi đã phản ánh dựa trên hành động của mình, song tôi không hối hận đâu.
"Buổi sáng tốt lành, chồng yêu."
Âm đạo của cô ấy mơn trớn, giật giật trong khi vẫn đang ôm lấy tôi, Olivia mỉm cười hạnh phúc và chào tôi.
"Thật là thoải mái khi thức dậy đó, Chris-sama."
Dianne liền buông tôi ra, cho phép tôi vươn dậy phần cơ thể còn lại của mình. Tôi bèn ngồi tựa lưng trên chiếc giường và hạ đầu xuống. Cái cách mà tôi được chào đón là lần đầu tiên luôn đấy, có lẽ đó là do bản thân tôi đang ngồi tựa lưng thì phải.
"Thân thể chưa kết hôn ti tiện của tôi, tôi đã trơ tráo chêm nó vào giữa một cặp đôi đã cưới.Tôi mạn phép xin tỏ lời xin lỗi của mình."
"Di-Dianne!? Hãy ngẩng đầu lên đi. Chính em, mới là người thỉnh cầu nó ngay từ đầu mà......"
Bằng cách nào đó, miệng của Olivia đang để lọt ra điều gì đó không thể hiểu nổi trong khi xua tay. Oh, nó có lẽ là lời xin lỗi vì đã lẻn lên giường của tôi vào ban đêm chăng? Tôi tự hỏi liệu cô ấy có muốn được ôm lấy bởi tôi không nhỉ, mặc dù cô ấy đang xin lỗi đến mức như vậy...... phiền phức làm sao, tôi nên hỏi điều này trực tiếp từ Olivia mới được.
Trước khi hỏi lý do, tôi ôm lấy Dianne trong vòng tay của mình, và hôn cô ấy trước khi cô ấy có thể nói ra bất cứ điều gì.
"Nn ~~~ ~ tsu ~ tsu! Chuchu *chụt* ...... nnnnn ~ tsu ......"
Tôi ấn lưỡi của mình vào bên trong, bện lấy lưỡi của cô ấy, liếm láp bên trong khoang miệng và trao đổi nước bọt. Một khi chúng tôi tách rời, một sợi trong suốt còn lại treo lơ lửng giữa đầu lưỡi của chúng tôi.
"Anh sẽ ôm lấy em để tuyên bố rằng em là người phụ nữ của anh. Ngay cả khi em từ chối, anh sẽ không bao giờ để em ra khỏi chiếc giường này cho đến khi em nói rằng em là của anh đâu."
Trong khi cả hai chúng tôi vẫn còn đang khỏa thân trên giường, đưa đầu của cô ấy lại gần một cách tràn đầy hạnh phúc, và đặt nó tựa vào lồng ngực của tôi.
"Không đời nào em sẽ từ chối cả. Em, Dianne Meitia, sẽ hạnh phúc phục vụ anh tốt nhất bằng cả cơ thể và tâm hồn ạ."
Ngay sau khi cô ấy nói ra điều đó, Olivia liền ôm lấy cô ấy từ phía còn lại. Olivia, người đã bị lấn át bởi cảm xúc của chính mình đang khôn tả mà truyền đạt niềm hạnh phúc của cô ấy.
"Chấp nhận em mà không đòi hỏi bất kỳ lời giải thích nào cả, đúng hệt cái cách mà một người phụ nữ yêu thích. Fufu, quả là một lời tỏ tình làm thổn thức con tim mà. Đừng lo lắng, vì em đã phải lòng anh kể từ tận đêm qua đấy. Không đời nào em còn có thể nhìn trúng được quý ông nào khác nữa đâu."
Đôi mắt quyến rũ và đôi gò má đỏ ửng của cô ấy say mê liếc trộm tôi, trong khi một mùi hương nước hoa ngọt ngào đang tỏa ra xung quanh từ Dianne. Mặc dù tôi không còn chịu ảnh hưởng của ma thuật nữa... nếu Olivia không ở phía bên kia, thì tôi đã đè cô ấy(Dianne) xuống từ lâu rồi.
"G, gì cơ...... um, Dianne? Ý chị là sao? Em mới là người mời chị đến ngày hôm qua mà, tại sao chồng của em lại yêu cầu về Dianne như thế cơ chứ...?"
"Đơn giản thôi, chị chỉ muốn đánh giá phản ứng của Chris-sama thôi mà. Có lẽ anh ấy sẽ yêu cầu chị một cách trực tiếp, hoặc có lẽ anh ấy sẽ đề nghị câu trả lời từ Olivia...... nhưng thay vào đó chị lại nhận được một lời tỏ tình làm thổn thức con tim luôn. Chị đang yêu càng lúc càng nhiều hơn mất rồi."
Tóm lại, thay vì thoái thác trách nhiệm của mình, sự lúng túng của anh ấy đã phá tan ảo tưởng về sự ngoan cường của anh ta.
"Anh vẫn còn nghi ngờ đây. Vậy? Lý do cả hai em lẻn vào giường của anh đêm qua là gì vậy?"
"Vâng, thực ra......"
Tôi bèn lắng nghe lời thuật lại của cô ấy về những gì đã xảy ra sau buổi lễ hóa giải lời nguyền. Ngay bây giờ, tôi đang mơn trớn bộ ngực của Olivia một cách mạnh mẽ.
"Hyan! E-Em rất xin lỗi, anh yêu à!"
"Un, bởi em đang xin lỗi, anh sẽ tha thứ cho em. Anh rất hạnh phúc vì sự ngạc nhiên này, nhưng anh hy vọng rằng em sẽ bàn bạc vấn đề với anh trước tiên. Nó sẽ khiến anh hạnh phúc khi em dựa vào anh nhiều hơn đấy. Do đó, không có lần sau đâu nhé."
Bởi tôi đang dùng nhiều áp lực hơn, đôi mắt của cô ấy ẩm ướt, Olivia liền cho ra một cái nhìn ám chỉ một câu 'có', và gật đầu.
O-oh, xin lỗi nhé, anh đã làm em tổn thương sao? Làm ơn đừng buồn, anh không có giận đâu mà. Tôi liền nhẹ nhàng hôn lấy Olivia người đang cúi đầu xuống, và nụ cười của cô ấy ngay lập tức trở lại.
Bởi cô ấy đã trở lại với tâm trạng vui vẻ, tôi bèn hỏi một điều gì đó có liên quan đến bản thân mình.
"Anh chỉ muốn hỏi chút. Phước lành dành cho hôn nhân chỉ có thể được thực hiện bởi bên thứ ba thôi sao?"
"Không có quy tắc như vậy đâu ạ. Chẳng hạn người đàn ông kiểu như linh mục, khi muốn kết hôn, có rất nhiều trường hợp khi mà chú rể ban phước cho cuộc hôn nhân của chính mình đấy ạ."
Tôi không phải là một linh mục, mà với tư cách một Anh hùng, tôi đã được trao cho năng lực sử dụng Thánh Thuật. Tốt hơn hết là tôi không nên lãng phí thời gian thêm nữa. Tôi liền ôm lấy Dianne đang ở gần đó, hôn cô ấy, và kích hoạt phước lành của Thánh Thuật đồng thời.
──Pa ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a .......
"C-Chris-sama!"
Dianne ngắm nhìn ánh sáng ban phước với một biểu hiện sốc. Có lẽ bởi vì tôi là một Anh hùng, ánh sáng ở quy mô lớn hơn so với cả Đại Linh mục. Mặc dù có thể làm giảm cường độ ánh sáng trong khi vẫn giữ được kết quả, những người nào yêu thích hào nhoáng có lẽ sẽ rất hài lòng.
"Với điều này...... chúng ta giờ đây chính thức là một cặp vợ chồng. Thực ra, anh cũng muốn làm điều này với Olivia lắm, nhưng phước lành của riêng anh lại không thể ghi đè lên cái cũ được."
Ghi đè phước lành là điều có khả năng bằng cách sử dụng một phước lành mạnh hơn, nhưng như đã liệu trước, không đời nào tôi có thể so sánh với phước lành được ban cho bởi chính Nữ thần cả.
Dianne, người đột nhiên nhận được một phước lành, choáng váng tại chỗ, và một giọt nước mắt lớn bắt đầu chảy xuống từ khuôn mặt của cô ấy.
"O...... oooh.... mọi...... mọi người thật là......"
"Dianne?! Tại sao em lại đột nhiên bật khóc vậy?"
Khi tôi cố gắng để xin lỗi, tôi đã bị choáng ngợp bởi nụ hôn của cô ấy đáp lại. Gò má của cô ấy nhuộm đỏ ửng, đôi mắt của cô đang trào ra những giọt nước mắt của niềm hân hoan. Biểu hiện đó giống hệt như những cô gái sâu nặng trong tình yêu vậy.
"Tốt quá rồi...... Em không còn hối tiếc gì về cuộc sống nữa...... Em rất hạnh phúc vì anh đã biến em trở thanh vợ của anh...... *sob(hức)*! Fu ~ e ~ e ~ e ~ en"
Tôi đã gặp rắc rối khi thấy cô ấy đột nhiên bật khóc. Khi tôi thử nhờ giúp đỡ từ Olivia, tôi đã bị trao tặng bằng đôi mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi trong sự khinh miệt.
"M, muu... Em ước gì mình cũng được cầu hôn một cách thật tuyệt vời vào lần trước quá ha!"
Một Olivia hờn dỗi cũng rất dễ thương đấy chứ...... Ý anh là, giúp anh ngăn Dianne khóc đi mà! Olivia, đừng véo tay anh nữa, mặc dù nó chẳng đau lắm đâu.
Tôi đã xoay sở để khôi phục tâm trạng của Olivia và ngăn không cho Dianne khóc. Tôi cảm thấy dường như sẽ khá là tệ nếu tiếp tục khỏa thân, cho nên tôi đã lau sạch cơ thể bằng khăn ẩm và thay quần áo. Khi chúng tôi ra khỏi phòng, phần chuẩn bị cho bữa ăn trưa cũng vừa mới xong luôn, vì vậy chúng tôi đều phải thưởng thức một bữa sáng muộn. Thêm vào đó, tôi đành phải giả vờ không để ý đến những ánh nhìn láu cá của mấy bà cô giúp việc.
Nhân tiện, sự việc xảy ra bên trong dinh thự này ──tác động đến từ phước lành của tôi đối với Dianne (nói cách khác, biến cô ấy trở thành người vợ của tôi)── như thể có thêm chân và mọc thêm cánh vậy, vào ngày kế tiếp, nó đã trở nên được biết đến rộng rãi.
"Giờ thì, sau khi Olivia bị trục xuất khỏi gia đình, chị rất mừng là em lại có được một cuộc sống
mới cưới đầy hạnh phúc. Chị từng luôn luôn tin rằng sẽ là bất khả thi để một chiến binh kết hôn với một cô con gái Bá tước đấy."
Trong ánh mắt của người khác, là một tên vô danh, tôi hẳn đang trong tình trạng rất giàu có. Chẳng có lý do gì để quá háo hức đâu, bởi tôi vẫn sở hữu chút tài sản thu được từ việc săn bắt quái vật mà. Tuy nhiên, ngay cả khi người kết hôn với Dianne là một Anh hùng, vì anh ta chỉ là một thường dân, thực sự cảm thấy dường như nó không phù hợp cho lắm.
"Vậy, giờ thì em mới nói, nó quả là một kỳ công mà. Em vốn dự định sẽ quay trở về lúc hoàng hôn ban đầu, nhưng đã trễ mất rồi, cho nên em sẽ phái người quen của mình đi vậy."
★ Bên Phía Carl ★
Giờ thì tôi đã hoàn thành cuộc gặp mặt đầu tiên với Anh hùng, ngày hôm sau, tôi đã được kết đôi với Jeanne. Sau đó, tôi lại trở thành một người đàn ông bận rộn như thường lệ.
Cụ thể, tôi bận bịu với công việc tài liệu từ sáng sớm và bằng cách nào đó, tôi đã hoàn thành kha khá vào buổi chiều. Bỏ qua bữa trưa, từ buổi chiều về sau, cùng với những lãnh đạo mạo hiểm giả và lính đánh thuê cấp cao, những người dẫn dắt một số lượng lớn nhân lực, chúng tôi thảo luận về biện pháp đối phó với những con quái vật mạnh mẽ đang khủng bố khu vực cần khai phá. Bởi tôi bị bao quanh bởi những người mạnh mẽ, cuộc thảo luận kéo dài cho tới tận lúc bầu trời phía tây đã nhuộm màu đỏ lận. Tôi không hề muốn sắp xếp tài liệu vào buổi chiều như thế này nữa đâu.
"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé, anh yêu."
Deshiderata chào đón tôi trở về từ bên ngoài sảnh họp. Nhìn thấy nụ cười của cô ấy khiến tôi có thể chịu đựng bất kỳ loại khó khăn nào...... tuy nhiên, tôi vẫn đói quá......
"Em đã chuẩn bị bành mì kẹp(sandwich) để anh có thể mang về văn phòng của mình rồi đây. Như đã liệu trước, có lẽ em nên sắp xếp tài liệu hành chính......"
"Không, Deshiderata cần phải chăm sóc cơ thể của mình chứ. Công việc mà anh đang làm chẳng là gì nếu so với việc chăm sóc đứa trẻ đâu."
Bụng của cô ấy rõ ràng đang phình to ngay bây giờ. Thật lòng mà nói, tôi mong rằng cô ấy sẽ ngừng đợi tôi cho đến tối muộn như thế này. Tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt cơ.
"Anh yêu..."
Tôi liền đưa tay lên gò má phúng phính của Deshiderata, từ từ đưa mặt lại gần......
"T-tin xấu rồi! Xin hãy đi đến khu vực nguyên liệu quái vật đi ạ!"
Khoảnh khắc đã bị đổ bể bởi Jeanne, người đang lao vào bên trong với khí lực mãnh liệt.
"Cái quái gì vậy, Jeanne? Em điên rồi sao? Hay em chỉ là một đứa não cơ bắp ngốc nghếch thôi đây?" (Trans: Tội nghiệp em nó mà...)
Lý do Jeanne gọi tôi hẳn phải có liên quan đến việc không có khả năng tự giải quyết vấn đề của cô ấy rồi. Ai lại dám gia tăng khối lượng công việc của tôi khi mà tôi đã mệt mỏi hoàn toàn rồi cơ chứ? Tùy thuộc vào lý do, tôi có thể cho hắn bay vọt qua dinh thự 3 tầng này luôn đấy. Đây quả là một đòn chí mạng chết chóc đối với sự căng thẳng bị tích tụ của tôi mà!
Tôi liền yêu cầu một lời giải thích đến từ Jeanne về tổng quan tình hình. Dường như, có một tình huống bất thường xảy ra tại khu vực phân giải quái vật.
Bởi số lượng mạo hiểm giả đã tăng lên, một khu vực nguyên liệu quái vật mới đã được giới thiệu đến một Hội Mạo hiểm giả nhỏ vùng biên giới. Cơ sở mới được xây dựng này đã giúp (mọi người) có khả năng nhận được nguyên liệu của quái vật, thứ khá là hiếm và không được trông thấy mỗi ngày.
Cùng nhau đóng vai trò là nơi để lưu trữ tiền đến từ giao dịch, nó là vị trí thuận tiện nằm trong xưởng của dinh thự này. Những người phân giải chuyên nghiệp cũng tụ tập ở đây. Với lý do đó, nhiều mạo hiểm giả đã đi đến cái kho này bởi nó ở gần đó.
Khi tôi đến khu vực giao dịch, tôi không thể tin vào mắt mình nổi. Có một đống to đùng ở đó. Có rất nhiều mạo hiểm giả đang tạo thành một đám đông đầy hối hả và nhộn nhịp, tuy nhiên thứ bắt lấy mắt tôi ngay thời điểm tôi bước vào xưởng lại là cái đống to đùng kia.
"Ca-Carl-sama, lối này ạ! Tôi đã gọi Carl-sama tới rồi đây."
Những mạo hiểm giả còn lại liền tránh đường sau khi nghe thấy Jeanne gọi. Sau khi chúng tôi bao quanh đống to kia, hóa ra nó thuộc về cơ thể của một con quái vật. Người ta cũng phát hiện ra rằng cái đống to đó, được hình thành bởi một con sói đơn độc.
"...... đến từ thảo nguyên phía đông...... kẻ cai trị của Nguyệt Dạ Lang [Mao-Shu]... Nguyệt Lang Kurt?"
[Mao-Shu] là một nhóm quái vật sẽ xuất hiện cứ hàng trăm năm một lần. Sự tồn tại của chúng được cho là hiện thân của thiên tai. Khi bầy Mao-Shu được hình thành, bộ tộc sẽ mở rộng lãnh thổ của mình, và kích thước của đàn sẽ bùng nổ.
Ban đầu, khoảng 50 năm trước đây, Nguyệt Dạ Lang là một quái vật trưởng thành có khả năng sinh sôi mạnh mẽ nhưng không tấn công con người hay gia súc. Tuy nhiên, đồng cỏ màu mỡ nhanh chóng rơi vào tay của "Nguyệt Lang Kurt" ngay khi Mao-Shu xuất hiện.
Do sự bùng nổ bất ngờ của Nguyệt Dạ Lang, người dân buộc phải trốn chạy khỏi khỏi những con sói dữ tợn, dẫn đến việc mất đất đai.
Tôi đã kết luận rằng trở ngại đầu tiên đối với kế hoạch phát triển của mình chính là cá thể Mao-Shu này. Bởi vậy, tôi đã cẩn thận lập ra hết kế hoạch này đến kế hoạch khác...... sửa đổi nó tới mức hoàn thiện. Và Vua Nguyệt Lang đang được trình diện ngay trước mắt tôi bây giờ...... oh, tôi đang trở nên choáng váng mất rồi.
"Chẳng phải vẻ mặt của hoàng tử trông rất tệ hay sao? Như đã liệu trước, thật là kinh xuất khi đưa ra một thứ như vậy đầy đột ngột thế này nhỉ?"
Tôi chẳng biết gì về tâm trí của mình cả, nhưng những lo lắng của tôi là vô căn cứ. Vị Anh hùng mà tôi đã gặp ngày hôm qua...... điều này thật sự điên rồ mà, nhưng ý nghĩa của điên rồ hẳn là theo cả phía anh ta và tôi, huh?
"Carl-sama đã bị nhồi đầy công việc từ sáng đến tận tối rồi. Với tư cách hiệp sĩ cá nhân của ngài, em muốn ngài nghỉ ngơi trong một lát......"
Việc khiến ai đó mà tôi vừa mới kết hôn ngày hôm qua lo lắng sẽ làm tôi đau lòng nhiều hơn...... nó ở quy mô khác so với việc làm xong công việc của tôi đấy.
"Un, cô có rất nhiều thuộc cấp đang phân giải những con quái vật bị đánh bại một mình, liệu có phiền khi yêu cầu họ phân giải thứ này không vậy? Ta không muốn một mình thứ này chiếm nhiều không gian đâu."
Làm ơn đó Chris-dono. Tại sao anh lại nhắm thẳng đến mối lo lắng của tôi vậy? Tôi đã nói với anh là tôi sẽ ban cho một phần thưởng khi hạ gục một con lớn, nhưng tại sao anh lại đánh bại Mao-Shu ngay từ đầu cơ chứ? Khi anh nói lớn, tôi cứ nghĩ rằng anh đã đề cập về một con kiểm soát một lãnh thổ rộng hơn một chút cơ mà. Tại sao anh lại hạ gục kẻ cầm quyền chính ở đó vậy hả?
C-cơn choáng váng đã trở nên nghiêm trọng...... m-mặc dù mới chỉ là buổi tối...... tầm nhìn của tôi đã trở nên mờ dần......
──Pachin ~ tsu!
Ooh! Cơn mệt mỏi của tôi đột nhiên đã bị thổi bay đi. Đầu của tôi đã trở nên sáng suốt. Nó có cảm giác như thể sương mù đã tiêu tan vậy.
"Tôi đã dùng ma thuật năng lượng và ma thuật ổn định tinh thần...... tình trạng thể chất của ngài ra sao rồi ạ, Hoàng tử Charles?"
"Xét cho cùng cơn mệt mỏi của ngài thực sự đã tích lũy đấy, làm ơn đừng thúc ép bản thân quá mà."
Như tôi đã nói với Jeanne, mối quan tâm của mấy người sai chỗ mất rồi.
"Dù sao đi nữa, Chris-dono sẽ đến văn phòng của ta không sớm thì muộn....... mọi người có thể đưa cái đống này vào nhà kho trước khi phân giải được không vậy, bởi nó sẽ ngáng đường và làm phiền những người khác đấy?"
Có lẽ nó đã được mang đến đây bằng ma thuật [Không gian Lưu trữ]. Nếu nó vẫn còn ở đây, thì nó sẽ gây cản trở việc đi lại mất. Hãy giữ nó bên trong nhà kho lúc này vậy.
Mau tổng kết tất cả mọi thứ trong lúc chúng ta vận chuyển thứ này vào nhà kho đi. Sẽ rất khó khăn để chuẩn bị phần thưởng thích đáng cho việc giết một con quái vật cỡ như Mao-Shu thế này, mấy người biết rồi đấyyy!
Danh sách chương