“Thôi――――đến giờ ngủ rồi.”

Tôi ngẩng đầu khi nghe Mia lên tiếng.

Sau trò chơi trừng phạt đáng xấu hổ kia, bọn tôi chơi thêm vài ván bài giải trí không hình phạt.

Kiểu như Doubt hay phú hộ. Cả đám chơi vui hơn tôi nghĩ, trước khi nhận ra thì đã đến nửa đêm.

“À, đúng ha. Nghĩ đến chuyện đi ngủ làm mình cũng buồn ngủ theo……”

“Ừm, mình cũng thấy buồn ngủ.”

Nói thật, tôi cũng buồn ngủ khiếp.

Không cẩn thận là cà gà cà gật cho xem. Sớm muộn gì cũng chìm vào cõi mộng.

“Vậy mình sẽ đánh răng rồi đi ngủ……”

“Cứ vậy đi. Nào hai người, đừng lười nữa.”

Mia, người duy nhất trông còn tỉnh, hối bọn tôi đánh răng đi ngủ.

Bốn người bọn tôi vào phòng ngủ, rủi cái là chỉ có hai giường.

Vì vụ kem chống nắng hồi sáng nên cả bọn buộc phải ngủ trong phòng hai giường.

“Rintaro này, cậu tính ngủ ở đó thật à?”

“Thế này vẫn đỡ hơn ngủ cùng giường với mấy cô. Lẽ ra tôi còn không được phép ngủ chung phòng với mấy cô nữa kia.”

Tôi tạo một chiếc đệm tạm bợ bằng cách xếp chồng nhiều lớp chăn lên nhau và đặt nó ở khoảng giữa hai giường. Nhờ lớp chăn mà tôi không hề cảm nhận được nền đất lạnh cứng khi ngả lưng xuống. Cả người mệt mỏi, tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Cậu thành thật ghê nhỉ……bộ cậu không có chút hứng thú nào với tụi mình sao?”

“Tôi chỉ cố tỏ ra không hứng thú thôi. Vả lại nếu tôi có động cơ ngầm thì ngay từ đầu mấy cô còn lâu mới cho phép tôi ở cùng tầng chung cư.”

“Cũng đúng nhỉ? Ừm……cậu nói phải. Trong tình huống này mà cậu vẫn không làm bậy thì quả là đáng khen.”

Hơn nữa nếu tôi là loại người đó thì còn khuya Rei mới thân thiết với tôi như thế này.

Tuy Rei hơi lơ ngơ nhưng nhỏ không hề ngốc tí nào.

Thành thật với khát vọng của bản thân không đồng nghĩa với mù quáng thiếu suy nghĩ.

Rei và bạn cô ấy đã cho phép tôi thân cận họ.

Tôi trân trọng lòng tin của họ dành cho mình, tôi không muốn phá vỡ nó.

“Mình cũng vậy, thân thiết với một người con trai như thế này khá mới mẻ với mình, mỗi ngày đều trôi qua với vô vàn niềm vui.”

“Tui cũng thấy vậy. Quanh tui không có anh chàng nào giống Rintaro cả.”

Tuy cảm thấy không tệ nhưng vẫn hơi bứt rứt.

Tôi vùi mặt vào chăn rồi quay đầu nhắm mắt lại.

“A, ổng chạy kìa.”

“Phư phư, lỡ cậu ấy dỗi thì khổ lắm. Cứ để cậu ấy yên đi.”

Tôi có thể cảm nhận được hai người đang nằm trên giường.

Tuy nhiên khi chuẩn bị lặng yên chìm vào giấc ngủ, một giọng nói chợt vang lên bên tai tôi.

“Chúc ngủ ngon, Rintaro.”

“……Ừm, chúc ngủ ngon.”

Đó là giọng nói của cô gái đã mời tôi đến chốn này.

Giọng cô ấy vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Trong giấc ngủ tôi đã mơ về giấc mơ ấy.

Giấc mơ về buổi dạ tiệc tôi đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần.

Cô bé tóc vàng ấy đang ngồi cạnh tôi.

Cô ấy nhét đầy miệng những món ăn mà tôi đem về cho cổ với nụ cười hạnh phúc trên môi.

Quả nhiên, gương mặt đó――――

“Hự!?”

Ý thức tôi lập tức bị kéo về thực tại.

Cảm nhận được cơn đau âm ỉ trên bụng. Tôi ngẩng mặt lên xem thứ đã va vào bụng mình, hóa ra là chân của một cô gái.

“Ưm ưm……chia cho tui ít ngực coi……”

“……Ư, mơ đi nhé.”

Kanon, con nhỏ đáng ra phải nằm trên giường, đã giáng gót xuống chỗ tôi.

Nghĩ lại thì tướng ngủ của nhỏ này xấu tệ――――

(Mình sẽ ghim vụ này……)

Cơ mà tôi không nhỏ nhen đến mức dựng nhỏ dậy mắng.

Tôi đặt chân nhỏ về giường yên lặng nhất có thể. Cùng lúc đó, tôi thấy Rei đang yên giấc cạnh Kanon.

Rốt cuộc Kanon và Rei đã nhất trí ngủ chung giường, ừm, có vẻ cả hai vẫn bình yên vô sự.

Tôi hơi bị thắc mắc―――― vì sao người ăn đòn là tôi chứ không phải cô bạn Rei đang ngủ ngay cạnh nhỏ. Mà thôi, tôi mừng vì mình người duy nhất bị đánh thức.

(……Đi uống nước cái đã.)

Tuy máy điều hòa giữ nhiệt độ phòng ở mức lý tưởng nhưng nó lại khiến tôi khát nước.

Âm thầm rời khỏi phòng ngủ để ra bếp. Tôi mở vòi rót nước vào ly và đi về phía cửa sổ.

Quang cảnh ngoài cửa sổ sáng đến không ngờ.

Có vẻ ngày trăng tròn đã gần kề. Vì ở xa thành phố nên mới có thể chứng kiến một đêm trăng đầy sao như thế này.

Mình muốn nhìn gần hơn nữa――――

Nghĩ vậy, tôi xỏ dép bước ra ngoài.

“Ồ ồ……”

Bầu trời bên ngoài khác hoàn toàn với bầu trời phía sau khung cửa sổ.

Lần cuối mình bị choáng ngợp bởi vẻ hùng vĩ của thiên nhiên là lúc nào nhỉ? Cơn buồn ngủ của tôi tan biến tự lúc nào không hay, tôi chăm chú thu cả khung cảnh lộng lẫy trước mặt mình vào mắt.

“――――Rintaro?”

Đột nhiên tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Rei cũng đang xỏ dép định ra ngoài giống tôi.

Thấy mặt tôi, cô ấy mỉm cười hạnh phúc.

“Thức dậy không thấy cậu nên mình nghĩ cậu đã ra ngoài này.”

“Xin lỗi nhé, tôi tưởng mình đi nhẹ lắm cơ, lỡ đánh thức cô dậy rồi nhỉ?”

“Không đâu. Là Kanon đã đánh thức mình. Cậu ấy tặng mình một cú vào mạn sườn.”

Vừa nói Rei vừa xoa chỗ bị ăn đòn.

Là tôi đã xếp cổ ngủ cùng Kanon nên đây là lỗi của tôi. Cơ mà tôi không dám nói ra miệng.

Cứ đổ hết tội lên đầu Kanon đi. Đó là cách hòa bình nhất.

“Tôi cũng thức dậy sau khi ăn cú chẻ gót của Kanon. Có vẻ hai chúng ta đều gặp họa như nhau nhỉ.”

“Đúng thật. Nhưng vì đó là Kanon nên đành chịu.”

“Haha, vậy là phải coi chừng tướng ngủ rồi.”

Trừ khi lấy dây buộc nhỏ lại chứ không thì còn lâu mới sửa được cái tướng ngủ đó. Nghĩ đến cảnh tượng vô lý ấy khiến tôi không thể nhịn được cười.

Trong lúc gằn giọng và cố nhịn cười vì phẩm giá của Kanon, tôi quay đầu về phía Rei.

“……Nói chuyện với tôi một chốc nhé.”

“……Ừm.”

Bọn tôi đi ra bãi biển và ngồi xuống tấm chiếu dùng để nằm nghỉ hồi sáng.

Chiếc dù đã được cụp lại, ngồi dưới thảm bọn tôi có thể ngắm trọn bầu trời đầy sao.

“Hôm qua chụp ảnh mệt quá nên mình cũng chẳng có sức để ngắm sao như tối nay. Công nhận đẹp ghê.”

“Phí thật. Chắc phải cảm ơn Kanon vì ngày hôm nay nhỉ?”

“Đúng ha. Nhờ cậu ấy nên mình mới thức dậy nửa đêm.”

Ngày mai mà cảm ơn thì kiểu gì nhỏ cũng phồng má cho coi.

Tôi định đùa ác thêm một câu nữa nhưng vì chuyện đang tốt đẹp nên đành thôi.

“Lần sau hãy tới đây nữa nhé?”

“Hửm?”

“Nếu Rintaro đồng ý, thì sau này mình muốn tiếp tục đi du lịch cùng cậu như hôm nay. Mùa thu tụi mình sẽ đi ngắm lá thu, mùa đông tụi mình sẽ đi trượt tuyết hay tắm suối nước nóng…… rồi khi xuân đến tụi mình sẽ đi ngắm hoa đào, và khi mùa hè đến một lần nữa mình muốn cùng cậu đến đây. Tất cả, mình muốn đi cùng Rintaro.”

“……Cô muốn đi cùng tôi đến vậy à?”

Rei tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi đùa của tôi.

Rồi cô ấy nhắm mắt mỉm cười.

“――――Ừm. Mình muốn đi cùng cậu.”

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ không chút vẩn đục.



Tôi dời mắt khỏi Rei và ngước mặt nhìn lên bầu trời.

“À ừm…… tôi cũng vậy.”

Có vẻ tôi đã nói ra một cách tự nguyện.

Không đời nào tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà nói câu đó được.

Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng tôi cũng đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt Rei.

“Thật……ư?”

“Mấy chuyện thế này tôi sẽ không lừa cô đâu. Một khi đã nói ra thì tôi sẽ giữ lời.”

“……Mình mừng quá.”

Rei xích lại gần tôi hơn một chút.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần như không tồn tại, thêm một xíu nữa thôi là cả hai sẽ chạm vào nhau.

Kích thích, bứt rứt.

Nếu tôi không phải là tôi và Rei không phải là Rei thì tôi đã không thể cưỡng lại mà chạm vào cô ấy――――

“Nè, Rintaro.”

“……Gì vậy?”

“……Không, không có gì.”

“Vậy à.”

Chúng tôi cùng lặng im không nói một lời.

Còn quá sớm để phát triển mối quan hệ này.

Miễn cô ấy vẫn còn theo đuổi giấc mơ của mình thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ khó mà thay đổi.

Cho dù cả tôi và Rei đều có chung cảm xúc――――

“Cùng ngắm thêm một chốc nhé.”

“Ừ……được thôi.”

Chúng tôi ngước mặt lên trời ngắm sao.

Hãy chôn giấu tình cảm này ở đây, vào mùa hè này.

Hy vọng một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở lại đây, mong rằng lúc đó tôi sẽ có thể thổ lộ với cô ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện