Sau nửa tháng, bên ngoài đại điện MỤc phủ, đông đảo cao tầng Mục phủ đã tụ tập ở đây.

Mục Trần đứng chắp tay, một lúc lâu sau mới xoay người lại,nhìn Mạn đà la cùng huyền thiên lão tổ phía trước đám cao tầng mục phủ

"Lần này, sau khi ta đi, Mục phủ vẫn do Mạn đà la trông coi, còn nếu có ngoại địch tới phạm, đến lúc đó có lẽ phải phiền huyền thiên trưởng lão xuất thủ một chút." Mục Trần hướng về 2 người, mỉm cười nói.

Huyền thiên lão tổ cười chắp tay, nói: "Phủ chủ yên tâm, nếu hiện giờ lão phu đã là trưởng lão Mục phủ, vậy dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm"

Mạn đà la cũng khẽ gật đầu, đôi mắt to sáng ngời nhìn Mục Trần, thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận hơn"

Mặc dù hiện giờ Mục Trần đã bước vào thiên chí tôn, cho dù là nàng cũng chỉ có thể ngước nhìn lên, nhưng nàng biết mục đích chuyến đi lần này của Mục Trần, đó là một trong ngũ đại cổ tộc trẽn đại thiên thế giới, Phù đồ cổ tộc.

Cổ tộc bực này, nội tình thâm sâu không cách nào tưởng tượng, đối mặt với con quát vật khổng lồ bực này, dù là thiên chí tôn bình thường cũng sẽ duy trì sự kiêng kỵ nồng nặc.

Mục Trần gật đầu một cái, cười nói: "Yên tâm, ta tự có phân tấc"

Hắn làm sao lại không biết phù đồ cổ tộc cường hãn, nhưng mà lần này làm việc, hắn cũng đã có tính toán riêng.

"Đi thôi"

Thấy mọi chuyện đã bàn giao xong, Mục Trần cũng không kéo dài thêm, xoay người lại, nói với 2 người linh khê và long tượng, bọn họ đều đã ở trong phù đồ cổ tộc một đoạn thời gian, mang bọn họ theo tất nhiên có thời điểm sẽ bớt phiền toái.

Linh khê cùng long tượng nghe vậy, cũng gật đầu một cái.

Mục Trần đi tới truyền tống linh trận phía trước đại điện, Linh khê, long tượng theo sau, 3 người đứng trong đó, ánh sáng linh lực bàng bạc từ từ hội tụ.

Linh quang tràn ngập trong mắt, Mục Trần ngẩng đầu nhìn không gian xa xôi, lẩm bẩm nói : "Phù đồ cổ tôc, ta tới đây"

Từ ngày bước chân ra khỏi bắc linh cảnh, hắn chính là vì một ngày hôm nay mà cố gắng, vì thế mà bỏ ra không biết bao nhiêu gian khổ, trải qua bao nhiêu sinh tử ma luyện.

Nhưng mà, cuối cùng những sinh tử ma luyện kia cũng đã có thu hoạch, năm đó, thiếu niên non nớt đi ra khỏi bắc linh cảnh, hôm nay đã đặt chân tới thiên chí tôn, bước chân vào tầng thứ tột cùng trên đại thiên thế giới này.

Mà những ân ân oán oán những năm qua, hiện giờ hắn cũng muốn kết thúc.

Linh quang sáng chói bao phủ, mà thân ảnh của 3 người Mục Trần cũng trong thoáng chốc, biến mất bên trong truyền tống linh trận.

Phù đồ đại lục, một trong siêu cấp đại lục của đại thiên thế giới.

Là một siêu cấp đại lục, đáng lẽ là thế lực nhiều như mây, đếm không xuể, nhưng mà nơi này, toàn bộ phù đồ đại lục chỉ có một thế lực duy nhất, đó chính là phù đồ cổ tộc.

Đặt tên đại lục là PHÙ đồ, vậy có thể thấy, phù đồ cổ tộc đã coi tòa đại lục bát ngát vô tận này là đất của mình, nhưng mà, hành động bá đạo bực này cũng không dẫn tới bất cứ sự bất mãn nào.

Bởi vì bọn họ là Phù đồ cổ tộc, một trong những siêu cấp thế lực nội tình cổ xưa nhất trên đại thiên thế giới, bọn họ có tất cả tư cách cùng thực lực của một phuvvong siêu cấp thế lực.

Ở vị trí trung ương của Phù Đồ đại lục, có một tòa thành thị nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững, tòa thành này tên là Phù đồ thành, chính là tâm điểm của cả tòa đại lục này.

Là thành thị trung ương của phù đồ đại lục, Phù đồ thành cho tới giờ cũng không thiếu nhân khí, có điều trong mấy ngày gần đây, nhân khí của tòa thành thị này lại đạt tới đỉnh điểm trong suốt 10 năm qua.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, các phe siêu cấp thế lực đều chạy tới đây, muốn quan lễ thịnh sự của Phù đồ cổ tộc : "Chư mạch hội võ"

Trong phù đồ thành, có một tòa sơn nhạc hùng vĩ đứng thẳng, bên trên sơn nhạc, có một quảng trường lớn vô cùng, mà lúc này, bên trên quảng trường không ngừng có từng đạo quang ảnh từ trên trời đáp xuống, náo nhiệt phi thường.

"không hổ là phù đồ cổ tộc, có lực hiệu triệu bực này, thật là không gì sánh nổi". Lúc này, ở chỗ ranh giới của quảng trường có 3 bóng người đang đứng, thanh niên tuấn dật đứng đầu nhìn một màn này, cười nhạt nói.

Ba người này, chính là Mục Trần, linh khê, long tượng, bọn họ đã tốn chừng hơn nửa tháng thời gian từ thiên la đại lục chạy tới đây.

Mà lúc này, Mục Trần cũng đang cảm thán, bởi vì hắn phát hiện, hầu như bên trong mỗi nhóm người từng trên trời giáng xuống, đều sẽ có một luồng dao động vĩ ngạn khiến thiên địa rung chuyển.

Người có dao động bực này, không ngoại lệ, đều là thiên chí tôn.

ở những địa phương khác, thiên chí tôn đều đủ xưng bá một phương, nhưng đến nơi này lại tỏ ra có chút bình thường.

"Có thể được phù đồ cổ tộc mời tới, hầu như đều là siêu cấp thế lực đứng đẩu đại thiên thế giới, mà cũng không thiếu những siêu cấp thế lực có thực lực hơi yếu một chút, đều tự mình tới, muốn đặt quan hệ giao hảo với Phù đồ cổ tộc". Linh khê nhẹ giọng nói.

"Sợ rằng mục phủ chúng ta cũng coi là loại siêu cấp thế lực có thực lực hơi yếu đi". Mục Trần cười cười, mục phủ bọn họ vì có sự tồn tại của hắn nên mới có thể tiến thân vào hàng ngũ siêu cấp thế lực, nếu nói về nội tình thì sợ rằng còn yếu hơn không ít siêu cấp thế lực ở đây.

Long tượng hừ lạnh một tiếng, nóiNếu chủ mẫu đi ra, mục phủ chúng ta có thể so với thánh phẩm thiên chí tôn, dõi mắt đông đảo siêu cấp thế lực trên đại thiên thế giới, đó cũng là tầng thứ hàng đầu"

Mục Trần cười lắc đầu một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên tòa sơn nhạc hùng vĩ này, nơi đó có một cánh cửa không gian to lớn, bên trong cánh cửa không gian đó chính là Phù Đồ Giới, đồng thời cũng lả nơi ở của tông tộc.

Đó mới là nòng cốt của Phù đồ cổ tộc.

Toàn bộ tộc nhân trên phù đồ đại lục cũng chỉ có thể coi là phân tộc, cho nên không biết bao nhiêu người của phân tộc sứt đầu mẻ trán cũng muốn được tiến vào phù đồ giới, có được thân phận tông tộc.

Bên ngoài không gian đại môn, cỏ thể thấy từng chiếc linh thuyền khổng lồ không ngừng xuyên qua lạl giữa 2 giới, mà thỉnh thoảng cũng sẽ đáp xuống quàng trường to lớn này, đón một vài tân khách bay đi phù đồ giới (cảnh này làm ta nhớ tới lúc viêm lần đầu đến nhà vợ).

Không gian đại môn này có đại trận bảo vệ, duy chỉ có Linh thuyền của phù đồ cổ tộc mới có thể tiến vào, nếu không, cho dù là thiên chí tôn cũng không thể xông vào.

"Cái Đại môn phù đồ cổ tộc này, ngưỡng cửa cũng không phải thấp". Linh khê quét mắt một lần, nhíu mày nói.

Bởi vì dựa theo quy của của Phù đồ cồ tộc, những linh thuyền này chỉ tiếp đón trước những siêu cấp thế lực có thiếp mời, mà những siêu cấp thế lực không có thiếp mời như bọn họ hiển nhiên cũng chỉ có thể đợi đến sau cùng.

Cách làm này tuy có khiến một vài siêu cấp thế lực tự tới có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể đè những khó chịu này ở trong lòng.

"Vậy thì chờ đi, chúng ta cũng không tới để đem quà tặng bọn họ, nếu để bọn họ biết thân phận thì chỉ sợ ngay cả giới môn này cũng không vào được". Mục Trần cười nhạt, thần sắc bình tĩnh, chỉ lả con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm không gian đại môn, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

"Thiếu chủ, chúng ta tới phù đồ cổ tộc thế này liệu có ổn không?". Bên cạnh, long tượng hơi do dự, có chút lo lắng nói, dù sao hắn cũng biết thái độ của Phù đồ cổ tộc đối với Mục Trần, nếu phát hiện ra thân phận của hắn, bằng vào thực lực của Phù đồ cổ tộc, cho dù Mục Trần có bước chân vào thiên chí tôn cảnh, sợ rằng cũng không chạy thoát.

Mục Trần nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, ta không phải đến để chui đầu vào lưới"

Nhìn thái độ ung dung của Mục Trần, long tượng cũng hơi thờ phào một cái, hắn biết tính cách của Mục Trần, nếu không có chuẩn bị thì chắc chắn sẽ không dễ dàng dấn thân vào nơi nguy hiểm.

Mà trong lúc bọn họ đang nói chuyện, chợt bầu trời xa xăm có lưu quang cuồn cuộn tới, cuối cùng có mấy đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, dưới đông đảo ánh mắt chăm chú, rơi xuống quảng trường.

Ánh sáng tản đi, chỉ thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp đi đầu xuất hiện trước mắt mọi người, trong nháy mắt dẫn đến không ít ánh mắt kinh diễm bắn tới.

Thân ảnh xinh đẹp này một thân váy dài đỏ tươi, ôm sát lấy thân thể mềm mại lả lướt, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, thiêu đốt ánh mắt người nhìn, đặc biệt là khuôn mặt yêu mị,khi sóng mắt lưu chuyển dường như tản ra đủ loại mị hoặc, khiến lòng người rung động.

Chỉ là, mặc dù dung nhan yêu mị, nhưng đôi mắt phượng của nàng lại có vẻ lạnh như băng, cái vẻ đẹp yêu mị cùng lạnh lùng đó kết hợp lại lại có một dạng phong tình đặc biệt.

Cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là những thiên chí tôn đã già dặn sự đời cũng không kìm được ánh mắt mà nhìn mẩy lần.

Nhưng mà, khi ánh mắt của bọn họ nhìn thấy hoa văn hỏa diễm hừng hực trên quần áo của thân ảnh xinh đẹp kia thì thần sắc rùng mình một cái, kín đáo thu hồi ánh mắt.

Bởi vì trên đại thiên thế giới này, hỏa diễm đồ văn kia đại biểu cho một phương siêu cấp thế lực đứng đầu mà ngay cả phù đồ cổ tộc cũng không dám coi nhe.

Vô tận hỏa vực.

"Không ngờ ngay cả vô tận hỏa vực cũng phái người tới, trước kia bọn họ từ lâu đã không tham gia Chư mạch hội vũ của phù đồ cổ tộc rồi, chẳng biết vì sao lần này lạl tới?" Một số người lặng lẽ nói nhỏ.

Đối với tất cả các ánh mắt đang hội tụ, thân ảnh váy đỏ xinh đẹp kia cũng không để ý chút nào, chẳng qua chỉ đem người trực tiếp hướng về phía giữa quảng trường.

Mà nơi đó, chấp sự đón khách của Phù đồ cổ tộc cũng đã phát hiện ra nàng, lúc này hơi biến sắc, lập tức thu lại khí thế ngạo nghễ lúc trước đối đãi với những người khác, thay vào đó lả khuôn mặt tươi cười, vội vàng tới đó.

Có điều, trong lúc sắp chạm mặt, cô gái váy đỏ kia đưa mắt phượng lạnh lùng quét qua đám người, bỗng dưng dừng mắt lại, sau đó, mọi người liền nhìn thấy, trên khuôn mặt lãnh lẽo như băng chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy, cô gái váy đỏ kia bỏ qua phù đồ chấp sự, đi dọc theo quảng trường, cuối cùng dừng lại trước mặt một thanh niên tuấn dật.

"Mục Trần, quả nhiên là ngươi tới"

Mục Trần nhìn cô gái yêu mị mà lạnh lùng trước mắt, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười từ nội tâm, nói: "Tiêu tiêu, đã lâu không gặp"

Người trước mắt rõ ràng chính là Tiêu tiêu đã lâu không thấy, hiển nhiên lần này nàng đại diện cho vô tận hỏa vực tới.

Nhìn thấy Mục Trần, vẻ mặt xưa nay lạnh như băng của tiêu tiêu cũng trẻ nơi nhu hòa sinh động hơn nhiều, nàng hé miệng cười một tiếng, sau đó tránh ra một bước, lộ ra người phía sau nàng.

Đó là một vị lão nhân áo bào trắng, tay áo phiêu phiêu, khuôn mặt già nua, lộ ra vẻ hiền hòa dị thường, hai mắt thâm thúy tản ra sự cơ trí, tựa như trải qua tang thương.

Tiêu tiêu kéo cánh tay của lão nhân, hướng về phía Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, nói: "Mục Trần, đây chính là sư công của ta, là lão sư của cha ta đó"

Mục Trần nghe vậy, trong lòng nhất thời rung lên, có chút chấn động nhìn lão nhân vẻ mặt hiền hòa phía trước, vị viêm đế danh chấn đại thiên thế giới, khiến vô số cường giả kính ngưỡng khảm phục, lại là đệ tử do lão nhân này bồi dưỡng ra?! Trong lòng hắn chấn động, thần sắc cũng một mảnh ngưng trọng, sau đó hướng về phía lão nhân trịnh trọng thi lễ.

"Vãn bối Mục Trần, ra mắt tiền bối"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện