CHƯƠNG 98: BẢO VỆ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH



Nghe Bà Tống gọi hắn bằng tên quen thuộc và tự nhiên như thế, khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện lên một nụ cười chế giễu.

Hà Nhật Dương rất khó để tưởng tượng rằng Thanh Thanh của hắn lại có một người mẹ như thế này!

“Bà ngồi đi.” Hà Nhật Dương ngồi xuống trước, nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Bà Tống, hắn lười biếng nói: “Bà Tống hạ cố đến Trang viên Cảnh Hoa để chỉ giáo điều gì ư?”

Cơ thể của Bà Tống cứng đờ.

Mục đích hôm nay đến đây của Bà Tống là khóc lóc kể lể với Tống Thanh.

Nhưng mà bây giờ Tống Thanh không ở nhà, có khóc lóc với Hà Nhật Dương cũng không có tác dụng gì cả.

Hà Nhật Dương là ai chứ? Nếu như người khác cứ tùy tiện khóc lóc với hắn mà hắn mềm lòng thì Tập đoàn Hà thị đã phá sản từ lâu rồi!

Hà Nhật Dương chưa bao giờ để ý đến nước mắt.

Bà Tống đứng dậy không được mà ngồi xuống cũng không xong, chỉ có thể kiên trì đến cùng mà nói: “Đột nhiên mẹ nhớ ra là đã lâu rồi chưa đến thăm Thanh Thanh, cho nên mới muốn đến thăm nó...”

“Đã lâu rồi?” Hà Nhật Dương cố ý bày ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói: “Tôi nhớ là tối hôm qua bà vừa đến đây tát Thanh Thanh một cái...”

Gương mặt của Bà Tống lập tức trắng bệch.

Bà Tống lúng túng nói: “Hôm qua có người đột nhiên thông báo với Nhà họ Tống rằng, công trình kia không để cho Nhà họ Tống làm nữa...”

“Đúng, việc này chính là do tôi chỉ định đấy.” Hà Nhật Dương nói một cách dứt khoát: “Tôi nhớ là mấy ngày trước, lúc tôi công bố vợ mình là ai ấy. Kể từ hôm đó trở đi thì Tống Thanh đã không còn là người của Nhà họ Tống nữa rồi, bây giờ cô ấy là người của Nhà họ Hà! Đánh người phụ nữ của tôi mà còn muốn thoát tội ư, Bà Tống, năm nay bà mới ba tuổi à? Sao bà có thể ngây thơ đến buồn cười như vậy chứ? Bà Tống, bà muốn nói với tôi rằng, đến người phụ nữ của mình mà Hà Nhật Dương tôi cũng không bảo vệ nổi phải không?”

Sắc mặt của Bà Tống bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi!

Bà ta không ngờ rằng Hà Nhật Dương lại bảo vệ Tống Thanh như thế!

Nếu như Hà Nhật Dương thích Tống Thanh rồi, vậy thì Ngọc Nhan của bà ta phải làm sao?

Chỉ có Ngọc Nhan của bà ta mời xứng với Hà Nhật Dương mà thôi, Tống Thanh tuyệt đối không thể!

“Hôm nay là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp Bà Tống một mình. Nếu như lần sau tôi mà còn nghe thấy vợ của tôi bị bà tát hoặc là bị ăn hiếp thì kể từ đó Nhà họ Tống sẽ không còn xuất hiện ở cái tỉnh H này nữa. Không, kể từ lúc đó sẽ không còn Nhà họ Tống nữa. Bà Tống, bà hiểu rõ rồi chứ?” Mặc dù giọng nói của Hà Nhật Dương rất bình thản và mang vẻ lười nhác, nhưng mà lại toát nên sự uy hiếp mạnh mẽ, lúc uy áp của hắn toát ra, Bà Tống suýt chút nữa thì quỳ xuống ngay tại chỗ!

“Quản gia, tiễn khách.” Hà Nhật Dương nói xong câu này thì liền duỗi chân ra, quay người ra khỏi đó.

Sau khi Hà Nhật Dương đi thì Bà Tống mới ngồi bịch xuống chiếc thảm trên mặt đất, trán và lưng của bà ta đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Một... Một người đàn ông quá đáng sợ!

Mặc dù quản gia vẫn mang vẻ mặt cười nhã nhặn chuyên nghiệp, nhưng mà dưới đáy mắt lại trào lên vẻ châm biếm không hề che đậy.

Trên thế giới này vẫn luôn có một loại người ngông cuồng thế này.

Bà ta cứ luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải vây xung quanh bà ta.

Nếu không vây xung quanh bà ta thì trời đất không dung.

Đáng tiếc là loại người này đa phần đều không biết nhìn vào sự thật, nhìn cái gì cũng đắc ý, thấy người sang thì bắt quàng làm họ.

Nói tới nói lui thì nhị phu nhân của họ vẫn là người tốt nhất.

Hiền lành, dịu dàng, dứt khoát và nhã nhặn.

Chỉ tiếc là cô phải sinh ra trong một gia đình không đâu vào đâu như thế.

Bà Tống run rẩy nói với quản gia: “Tôi là mẹ vợ của Hà Nhật Dương, cậu ta... cậu ta không thể đối xử với tôi như thế được!”

Sự nhẫn nại của quản gia đã hết rồi, ông cúi đầu nhìn Bà Tống mà nói: “Xin lỗi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu như Bà Tống còn có ý kiến gì khác thì bà hãy tự đi tìm thiếu gia mà kháng nghị.”

Bà Tống lại đổ mồ hôi lạnh.

Sao bà dám đi chứ!

Bà Tống đã bị Hà Nhật Dương dọa cho sợ vỡ mật rồi?

Cho dù bà ta có không cam tâm đi chăng nữa thì bà ta cũng không có gan đi tìm Hà Nhật Dương.

Bà Tống chỉ có thể chán nản rời khỏi trang viên Cảnh Hoa mà thôi.

Tống Thanh không hề biết chuyện đã xảy ra trong nhà mình, bây giờ cô đã ở chỗ diễn ra lễ kỷ niệm rồi.

Tống Thanh không muốn để mọi người biết được thân phận thiếu phu nhân Nhà họ Hà của mình, vì thế mà cô lái chiếc BMW rẻ tiền nhất trong nhà đi.

Cho dù như thế thì vẫn rất chướng mắt.

Tống Thanh vừa xuất hiện thì đám bạn học liền hét lên.

Trần Thần chạy lại ôm lấy Tống Thanh, nhìn Tống Thanh một lượt rồi nói: “Thanh Thanh, cậu được đấy! Bây giờ còn lái cả BMW rồi!”

Bây giờ Tống Thanh mời nhớ tới mấu chốt của vấn đề chính là ở chỗ đó.

Đều tại Hà Nhật Dương cả.

Từ khi cô và hắn ở cùng nhau, những chiếc xe hắn lái mà cô nhìn thấy mỗi ngày nếu không phải là tốc độ nhanh nhất thì cũng là đắt tiền nhất, mỗi chiếc xe của hắn đều có giá hàng trăm triệu, thậm chí có chiếc còn vài chục tỉ.

Cô chọn mất một lúc lâu, chỉ chọn một chiếc xe nhìn có vẻ khiêm tốn nhất, chứ thực ra chiếc BMW này có giá cả không hề khiêm tốn chút nào.

“À... đây không phải là xe của mình, chiếc xe này là mình mượn của bạn mình.” Tống Thanh vội vàng lấp liếm.

Trong ga ra của trang viên Cảnh Hoa để hàng trăm chiếc xe đủ mọi kiểu dáng khác nhau.

Lớn như một căn phòng, nhỏ như một cái đầu kéo đều có đủ cả.

Nói thật thì cô muốn lái bất kỳ một chiếc xe nào cũng được, Hà Nhật Dương sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng mà những chiếc xe đó đều không phải là của cô!

Cho nên, những lời cô vừa nói lúc nãy cũng không được coi là lời nói dối nghiêm trọng.

“Có thể cho cậu mượn chiếc xe xịn như vậy thì người bạn này cũng được lắm đấy!” Đám bạn nghe thấy những lời cô nói, ai ai cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Tống Thanh không thực sự cùng không biết nên trả lời những câu đó thế nào.

Lúc này, Trần Thần kéo Tống Thanh sang một bên, thấp giọng hỏi: “Thanh Thanh, thời gian này cậu sống thế nào? Tớ cũng vừa nghe nói Trịnh Bảo đã... Thanh Thanh, người đã không còn nữa rồi, cậu cũng phải nhìn về phía trước nhé.”

Tống Thanh cụp mắt xuống, cười đau khổ: “Tớ biết rồi, cuộc sống của tớ không chỉ có tình yêu mà còn có cả tình thân nữa. Tớ phải sống vì anh tớ. Chắc là sẽ có người cảm thấy tớ bạc bẽo, tớ không muốn giải thích gì cả. Tớ không bỏ được Trịnh Bảo, nhưng mà tớ lại càng không thể bỏ anh tớ được.”

Trần Thần vỗ vào bờ vai của Tống Thanh rồi nói: “Tớ hiểu cậu mà. Chỉ là, sau khi tốt nghiệp thì cậu biến mất, nếu như không phải tình cờ biết được số điện thoại của cậu thì e rằng tớ sẽ không tìm được cậu! Tỉnh H này to như thế, thành phố có hơn mười triệu người, muốn tìm được một người trong biển người mênh mông thực sự là quá khó.”

“Xin lỗi Trần Thần.” Gương mặt Tống Thanh hiện lên vẻ áy náy: “Tớ cũng thật là... Tớ không muốn lại làm phiền các cậu. Lúc học đại học, tớ đã làm phiền các cậu đủ rồi.”

“Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, khó khăn lắm thì lần này bọn mình mới có thể gặp mặt nhau, cậu vui lên chút đi.” Trần Thần là một cô gái hấp tấp, tốt nghiệp hai năm rồi, những ngây ngô trên người đã bị rửa sạch, đã trưởng thành và già dặn hơn nhiều rồi.

Những nốt tàn nhan trên gương mặt đều đã được che đi rất nhiều.

Nhưng mà cái tính cách hấp tấp dường nhưng như vẫn không hề thay đổi.

Tống Thanh gật đầu rồi cười với Trần Thần.

Lúc ăn cơm, đám bạn nói về lần kỷ niệm thành lập trường này, đều rối rít cảm thẩn về sự vô tình của thời gian.

Lúc này, có người nói: “Nghe nói là hoạt động mà lần kỷ niệm thành lập trường này phối hợp với một số sinh viên đã tốt nghiệp, cùng trường đi Nam Sơn vẽ thực vật đấy! Các cậu có muốn đi cùng không! Năm đó, chúng ta thường cõng giá vẽ đi khắp mọi nơi để vẽ thực vật mà!”

Một bạn học khác nói: “Nghe nói Nam Sơn đã được một phú hào bản địa mua lại rồi, chúng ta thật sự có thể đi vẽ thực vật được à?”

“Cùng lắm thì chúng ta bỏ tiền ra thuê một hôm.” Trần Thần nâng ly rượu lên nói: “Năm đó kỹ thuật vẽ tranh của Thanh Thanh là giỏi nhất trong số chúng ta! Thật đáng tiếc là sau này Thanh Thanh không trở thành họa sĩ.”

Các bạn học khác đều nhao nhao phụ họa theo.

Thanh Thanh có chút thẹn thùng: “Tớ đã bỏ bút vẽ từ lâu rồi, sợ là không được đâu.”

“Ai, không thể nói như thế được! Năm đó cậu là thủ khoa của toàn tỉnh! Cậu vào trường của chúng ta đúng là không được phát huy tài năng! Tớ đã xem qua tác phẩm hội họa của cậu rồi, thực sự rất có linh tính, tuy bây giờ không còn vẽ tranh nữa nhưng mà xem như là bồi dưỡng một sở thích cũng được mà.” Người bạn học đầu tiên nói.

Những người khác lại phụ họa theo lời nói của cô lần nữa.

Trần Thần lập tức quyết định thay Tống Thanh: “Cứ quyết định như vậy đi! Không phải chỉ là một ngày thôi sao! Chúng ta dù sao cũng có thể dàng ra một ngày mà. Thanh Thanh, không cho phép cậu từ chối! Cậu đã mất liên lạc với bọn tớ hai năm rồi, cậu nhất định phải bồi đắp! Cậu mà cứ từ chối nữa thì bọn mình sẽ tức giận thật đấy!”

Tống Thanh cười một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu như các cậu đã kiên quyết như vậy thì tớ cung kính không bằng tuân lệnh. Đến lúc đó, nếu như tớ vẽ không đẹp thì các cậu cũng không được cười tớ đâu đấy!”

Mọi người nghe thấy Tống Thanh đồng ý thì lập tức thảo luận sôi nổi về những chi tiết về vẽ thực vật.

Tống Thanh không tha gia thảo luận vấn đề này, câu chuyện được Trần Thân kéo vào rất nhiều chuyện vụn vặt.

Ăn cơm xong, Tống Thanh lái xe đưa Trần Thần về rồi mới trở lại trang viên Cảnh Hoa.

Vừa vào đến cửa, Tống Thanh liền hỏi quản gia: “Trong nhà chúng ta có bàn vẽ với dụng cụ vẽ không nhỉ?”

Quản gia suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Không có ạ, cậu chủ chưa bao giờ dùng những thứ đó ạ.”

Tống Thanh gật đầu.

Xem ra, ngày mai cô phải tự mình đi mua thuốc màu và dụng cụ vẽ cần thiết thôi.

Mặc dù cô chỉ là stylist, nhưng mà vẽ là kỹ năng cơ bản nhất mà mỗi stylist nào cũng đều phải có.

Tống Thanh cũng không ngoại lệ.

Cho nên, cô cũng thích luôn cả hội họa nữa.

Chỉ là cái đam mê này quá phí tiền mà thôi.

Tống Thanh biết Nhà họ Tống sẽ không cho cô số tiền này, cho nên cô luôn kiềm chế bản thân, cố gắng không tham gia những hoạt động như thế.

Cô không nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp hai năm rồi mà lại có cơ hội tham gia những hoạt động kiểu đó.

Không thể không nói rằng tạo hóa rất trêu người.

Chuyện giá vẽ của Tống Thanh nhanh chóng truyền đến tai của Hà Nhật Dương.

Lúc ăn cơm, Hà Nhật Dương hỏi Tống Thanh: “Em cần giá vẽ để làm gì?”

Tống Thanh thuận miệng trả lời: “Đám bạn học của em muốn cùng nhau lên núi Nam Sơn để vẽ thưc vật, em cũng đồng ý đi cùng, cho nên ngày mai em phải ra ngoài để mua một ít đồ.”

“Nam Sơn?” Hà Nhật Dương suy nghĩ một chút sau đó hắn lập tức nở nụ cười: “Ừm, chơi vui nhé.”

“Cảm ơn anh.” Tống Thanh cũng không muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa, cô lập tức cười cảm kích với Hà Nhật Dương.

Sau khi ăn xong, Hà Nhật Dương hỏi Lý Xuân: “Nam Sơn có phải sản nghiệp của Nhà họ Hà.”

“Vâng ạ.” Lý Xuân trả lời: “Một năm trước chúng ta đã mua lại Nam Sơn, hơn nữa còn mở mấy khu du lịch ở Nam Sơn, hơn nữa trong đó có một khu bán cho Nhà họ Phương.”

Hà Nhật Dương gật đầu: “Tốt.”

Ngày hôm sau, Tống Thanh lái xe đến siêu thị để mua đồ, cô mua hết toàn bộ dụng cụ vẽ và thuốc màu mà trước đây không dám mua.

Có lẽ, trên đời này không có bao nhiêu cơ hội để cô có thể thỏa nguyện như vậy đâu!

Lần này nhất định phải cố gắng trân trọng!

Tống Thanh âm thầm quyết định.

Ngày hẹn vẽ thực vật cũng đến rất nhanh.

Tống Thanh lái xe đi tập trung từ sớm.

Điều khiến cho Tống Thanh bất ngờ là, lần tới vẽ thực vật này còn có cả mấy người ngoại ngành nữa.

Có một người trong số đó, Tống Thanh còn nhớ rằng anh ta đã theo đuổi cô rất mãnh liệt.

Bây giờ gặp nhau thì lại có chút lúng túng.

Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện