CHƯƠNG 81: ĐÚNG LÀ TỐNG THANH ĐÃ GẢ CHO NGƯỜI TA RỒI



"Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa!" Nghe lời nói của Tống ngọc nhan, tinh thần của Phương Khanh Hân bị lay động một hồi!

Tin tức này quả thực là quá mạnh!

Tống Thanh đã kết hôn rồi sao? Cô ấy thật sự đã kết hôn rồi? Cô ấy không có lừa gạt mình?

Phương Khanh Hân nắm chặt hai nắm tay, vội vã nhìn sang Tống ngọc nhan.

Tống ngọc nhan không hiểu mà nhìn Phương Khanh Hân, lập lại một lần: "Người gả cho Hà Nhật Khang, là Tống Thanh, không phải là tôi!"

Phương Khanh Hân đã đứng hình khoảng chừng ba giây, đột nhiên lên tiếng phá cười!

Ha ha ha ha! Hà Nhật Dương! Anh không có ngờ tới!

Người phụ nữ mà anh che chở, cô ấy thật ra là chị dâu của anh!

Phương Khanh Hân không chút khách khí mà vẫy tay với Tống ngọc nhan: "Cô đi đi."

Cho dù thái độ của Phương Khanh Hân rất kiêu ngạo, Tống ngọc nhan cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể quay người rời đi.

Phương Khanh Hân nở nụ cười mà đứng dậy.

Nhiều ngày như vậy, cô vẫn luôn rất nghẹn khuất.

Thế nhưng lúc này, cô lập tức có cảm giác hãnh diện!

Hà Nhật Dương quả thực rất lợi hại, không có chuyện gì mà hắn không dám làm.

Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không bao gồm hắn ra tay với chị dâu của hắn!

Chỉ cần hắn biết được Tống Thanh là chị dâu của hắn, hắn cho dù có ưa thích nữa, cũng tuyệt đối không cùng anh trai của hắn giành đoạt đấy!

Phương Khanh Hân hung hãn vỗ lên bàn một cái, dữ tợn mà cười: "Hà Nhật Dương, tôi coi anh nên làm như thế nào!"

Hà Nhật Dương vừa vào cửa thì hỏi: "Thanh Thanh đâu?"

Quản gia cung kính đưa tay tiếp lấy đồ vật ở trong tay của Hà Nhật Dương, trả lời: "Cô Tống đang ở trong vườn trái cây."

"Vườn trái cây?" Hà Nhật Dương nhướn mày: "Sao lại chạy đến nơi đó?"

Quản gia tươi cười chân thành mà trả lời: "Vừa rồi người hầu cầm ra một đĩa nho cho cô ấy, cô ấy cảm thấy ngon nên liền tự mình đi hái."

Hà Nhật Dương lập tức nở nụ cười: "Ừ, đi vườn trái cây xem xem."

Tống Thanh khom người, đem trái nho đã chín cẩn thận từng li mà dùng kéo cắt xuống, đặt ở trong giỏ xách.

Nhiều nho như vậy, Hà Nhật Dương chắc ăn không hết a?

Bản thân mình mang một chút về cho anh trai và chú Nguỵ nếm thử, chắc có lẽ không thành vấn đề gì?

Tống Thanh lén lén lút lút nhìn xung quanh không có những người khác, sau đó lại nhắm trúng một chùm nho, chuẩn bị ra tay.

Hà Nhật Dương vừa mới đi tới, thì thấy Tống Thanh cắt một mâm nho lớn.

Hà Nhật Dương nhướn mày: "Em có thể ăn được hết nhiều như vậy không?"

Tống Thanh bất chợt nghe thấy có tiếng ở sau lưng, một hồi chột dạ, sợ tới mức kéo ở trong tay cũng rớt xuống đất rồi!

Tống Thanh đột nhiên quay người, mở to hai mắt nhìn Hà Nhật Dương: "Anh tại sao trở về rồi?"

Tiêu rồi, mâm nho này không chừng là mang đi không được rồi!

Mắt phượng của Hà Nhật Dương rơi vào trên mâm nho, hình như đã hiểu rõ cái gì, khóe miệng hất lên: "Em biết những trái nho này của anh đáng giá bao nhiêu tiền không?"

Tống Thanh chớp mắt mấy cái: "Cho dù nho đáng giá đến cỡ nào cũng chỉ là nho a... Ha ha a..."

Hà Nhật Dương nhướn mày mà nói: "Giống nho này của anh, trong nước là không có. Đây là sở nghiên cứu mới cho ra loại giống mới này, giá tiền của mỗi một ký giá là mười nghìn tiền đô!"

Tống Thanh lảo đảo một cái: "Cái gì?!... mười nghìn tiền đô!"

"A..., em đã cắt đi mười chùm nho, tổng cộng là một trăm nghìn tiền đô!" Hà Nhật Dương như có hứng thú mà đếm thành quả chiến đấu của Tống Thanh: "Nể mặt là người quen, nhưng cái em đã ăn rồi, thì không tính!"

Miệng của Tống Thanh lập tức há thật to, một biểu cảm như gặp ma: "Những cái tôi ăn cũng phải tính vào?"

"Không phải vậy thì sao?" Hà Nhật Dương với một vẻ mặt vô tội: "Em không phải là tưởng rằng em ở chỗ này của anh cái gì cũng không làm, ăn uống chùa à?"

Tống Thanh vừa nghe thấy, quay đầu muốn đi.

Hà Nhật Dương tay mắt lanh lẹ, một phát tóm lấy cổ tay của Tống Thanh: "Đi làm gì?"

"Đương nhiên là về nhà! Bằng không thì nợ lại nhiều nữa rồi!" Tống Thanh không quan tâm đến Hà Nhật Dương, quay người tiếp tục đi.

"Phụt..." Lý Xuân mấy người họ thật sự là nhịn không nổi rồi, đứng ở nguyên chỗ mà cười thành bầy.

Từ khi Tống Thanh đến bên người của tổng giám đốc, tổng giám đốc càng ngày càng quỷ súc rồi.

Hà Nhật Dương cũng nhịn không được mà cười: "Em sao không hỏi xem có thể giảm giá không a?"

Tống Thanh không lòng cảm kích: "Dù giảm giá nữa cũng là thiếu nợ a!"

"Có thể là có khuyến mãi a!" Hà Nhật Dương vẫn không buông tay, để trêu chọc Tống Thanh, khuyên mãi lí do thoái thác này cũng được lấy ra nói.

"Ý gì đây?" Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hà Nhật Dương.

"Ý là nói —— chỉ cần em thể hiện khiến tôi cảm thấy thoả mãn, không những được miễn phí ăn uống ở, còn có thể giảm hoặc miễn nợ nần a." Hà Nhật Dương cố ý lấy ra tác phong cao lãnh của hắn.

Đáng tiếc, Tống Thanh hoàn toàn không thèm chịu nể mặt mũi.

"Không tin. Ai biết anh lại toát ra cái lý do gì để khấu trừ tiền?" Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương không có phản ứng gì: "Tôi bây giờ đã không sao rồi, tôi đi về trước đây. Có gì cần thiết thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chăm chỉ làm việc trả tiền lại."

Tống Thanh nói xong câu đó, quay người vẫn muốn đi.

Hà Nhật Dương dùng sức kéo một cái, Tống Thanh còn chưa bước ra một bước chân lập tức đã bị kéo trở lại rồi.

Tống Thanh chưa kịp phòng bị một cái, lập tức ngã vào trong lòng của Hà Nhật Dương.

Bàn tay to lớn của Hà Nhật Dương chụp tới, vững vàng mà ôm lấy eo của Tống Thanh.

Tà mị mà cười, ở bên tai của Tống Thanh nói: "Bây giờ là có việc làm. Anh đói bụng rồi, đem nho vừa được hái đi rửa sạch! Rửa sạch rồi, có thể khấu trừ được khoản nợ mười nghìn!"

Tống Thanh kỳ thật ra thật rất muốn có thể chịu chết chứ không chịu nhục đấy, nhưng là nghĩ tới khoản nợ của mình, cô vẫn là quyết đoán chịu thua rồi.

Đương nhiên, cô cũng không phủ nhận, cô thật ra rất muốn xem bộ dạng ăn nho của Hà Nhật Dương.

Dù sao thật sự là sắc đẹp thay cơm a.

"Năm mươi nghìn." Tống Thanh cò kè mặc cả.

"Mười lăm nghìn." Hà Nhật Dương không chịu trách nhiệm mà tăng thêm chút.

"Bốn mươi nghìn." Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi.

"Hai mươi nghìn, không thể nhiều hơn nữa rồi." Hà Nhật Dương như làm trò đùa dai mà khẽ cắn vào tai của Tống Thanh.

Không bất ngờ, cả người của Tống Thanh một hồi run rẩy, từ gương mặt đến cổ tất cả đều đỏ thấu hết rồi.

"Ba... Ba... Ba mươi... nghìn!" Tống Thanh vẫn còn dựa vào nơi hiểm yếu mà ngoan cố chống lại.

"Hai mươi nghìn! Không rửa thì thôi!" Hà Nhật Dương đột nhiên buông ra Tống Thanh, không lưu luyến mà buông tay.

Tống Thanh cắn răng một cái: "Hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn!"

Lý Xuân mấy người thật sự sắp nhịn không được nữa rồi.

Cùng tổng giám đốc cò kè mặc cả, có mấy ai có thể thắng được?

Huống hồ những cái nợ nần kia, còn không phải tổng giám đốc thuận miệng quyết định đấy sao?

Tống Thanh bưng nho trong mâm lên, nổi giận đùng đùng quay về rửa sạch.

Hà Nhật Dương mặt mày hớn hở nhìn bóng lưng của Tống Thanh, xém chút nữa cũng không kiềm chế được.

Lúc này, điện thoại ở trong tay của Lý Xuân reo lên, Lý Xuân nhìn qua dãy số điện thoại, lập tức báo cáo: "Tổng giám đốc, là điện thoại của Cô Phương."

Hà Nhật Dương đưa tay tiếp lấy: "Cô Phương, có chuyện gì?"

Phương Khanh Hân ở bên kia điện thoại là một khẩu khí định liệu trước mà nói: "Hà Nhật Dương, em muốn nói một ít chuyện với anh, là về Tống Thanh đấy."

"Không có hứng thú, " Hà Nhật Dương nói xong định cúp điện thoại.

Phương Khanh Hân ở bên kia điện thoại lại nói: "Em hôm nay mới vừa có được một tin tức, Tống Thanh đã kết hôn rồi. Chồng của cô ấy, anh cũng quen biết."

Mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi hơi híp lại, khóe miệng tà mị khều lên: "Ờ? Vậy ư? Em ấy có kết hôn hay không, với cô lại có quan hệ gì? Cô cảm thấy Tống Thanh không ở bên cạnh tôi, cô liền có cơ hội sao?"

Hà Nhật Dương thu hồi lại sự nho nhã lễ phép của hắn, trở nên lạnh lùng và khắt khe.

Bất kỳ làm tổn thương người của hắn, hắn đều ban cho một đả kích sấm sét.

Nhà họ Phương cũng không ngoại lệ.

Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh, Thần Y Kiều Thê Quá Ngọt Ngào
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện