CHƯƠNG 74: THÀ RẰNG LÀ ANH
Tống Thanh mở mắt lên, cảm giác đầu tiên là toàn thân nóng như lửa vậy.
Cảm giác này giống y hệt như sốt cao không hạ xuống được, nhưng lại không phải do bệnh.
Chỉ là toàn thân mất hết sức lực mà thôi.
Tống Thanh dù ngốc như thế nào, thì cũng biết mình đã bị sập bẫy rồi.
Xem ra, lần này Phương Khanh Hân rất kiên quyết muốn hủy hoại cô.
Tống Thanh rất không cam tâm.
Lần đầu tiên của cô, sao lại có thể bị hủy dưới tay những kẻ khốn nạn này được? Tống Thanh vùng vẫy bò dậy từ trên giường, cô vừa mới nhúc nhích thì đã có người kêu lên: “A... tỉnh sớm như vậy sao? Xem ra liều thuốc vẫn không đủ đó nha!”
Tống Thanh mới phát hiện trong căn phòng này, có không ít người.
Có người đang lắp camera, có người thì đang chuẩn bị ánh sáng.
Họ đang...
Tống Thanh chợt cảm thấy rất tuyệt vọng!
Không, không được!
Nếu cô làm những việc như vậy, thì sau khi chết sao lại còn mặt mũi nào để đến thiên đường gặp cha của mình chứ?
Anh trai nhất định cũng sẽ không chấp nhận cô như vậy!
Dù cô có chết, thì cũng tuyệt đối không để họ vừa ý!
Tống Thanh kiềm chế sự bức xúc và khát vọng của mình, nhìn xung quanh phòng tìm cơ hội bỏ trốn.
Nhưng căn phòng này ngoài một cái cửa ra, thì ngay đến cửa sổ cũng không có.
Lại một lần nữa, Tống Thanh cảm thấy định mệnh đang chơi xỏ cô.
Nhiều người như vậy, thì chỉ sợ cô cũng không cách nào thoát được dưới trạng thái chân tay bình thường được!
Huống hồ gì bây giờ còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô nữa...
Nếu đã không thể trốn thoát, vậy thì chết tại đây vậy!
Tống Thanh đột nhiên vùng vẫy ngồi dậy từ trên giường, tung thẳng về phía bức tường!
“Chết rồi, mau ngăn cô ta lại! Cô ta muốn tự tử!” Một người đàn ông đang cầm tấm biển phản quang trong tay hét lớn.
Lập tức có người xông qua, nắm lấy cổ tay của Tống Thanh, ném cô về phía cái giường một cách mạnh bạo!
Tống Thanh chỉ cảm thấy não của cô bị ném thành một bảng phối màu vậy, một cơn đau đầu ập tới, buồn nôn đến nỗi cô suýt nữa phải ói ra ngoài.
Tống Thanh nhắm chặt mắt lại nói: “Dù tôi có chết cũng không để cho các anh được toại nguyện! Tôi không tin nếu tôi đụng nát đầu thì các anh vẫn có thể ra tay được!”
“Đúng là quá nhẫn tâm mà.” Người đàn ông đang kéo Tống Thanh vò tay lại, nhe hàm răng vàng khè ra nói: “Ta thích nhất những loại ớt cay như cô! Hôm nay ta sẽ cho cô cảm nhận được sự sung sướng của đàn bà!|
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng náo nhiệt vô cùng.
Lập tức có người lên tiếng: “Đi ra ngoài xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Sau đó có mấy người, bỏ đồ đạc trên tay xuống đi ra ngoài xem tình hình.
Nhưng rất lâu sau, những người đó đều không hề trở về.
Người đàn ông cầm máy quay phim không nhịn được nữa, bèn nói với tên răng vàng: “Mày ở đây canh chừng, tao ra ngoài xem thử, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh và tên răng vàng đó.
Tống Thanh nằm trên giường rất lâu mới mở mắt lên lại, cô cảm thấy ngọn lửa trong người cô càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Cô biết rằng, hôm nay chỉ sợ cô không cách nào thoát được kiếp nạn này thôi.
Nhưng nếu bắt cô phải giao lần đầu tiên của cô cho tên răng vàng này, thì có chết cô cũng không đồng ý!
Đến lúc đó, dù cô có bị đánh chết, thì cũng kiên quyết không để mình bị làm nhục bởi người đàn ông như vậy!
Tống Thanh cắn chặt răng, chuẩn bị tiếp tục cố gắng cùng sống cùng chết với đối phương.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra thêm lần nữa, một đám người xông vào.
Tống Thanh vừa mới tích tụ được chút sức lực, dường như đã bị rút cạn trong chớp mắt!
Nhiều người để cô... cùng sống cùng chết như vậy ư?
Chỉ sợ là cô còn chưa...
Đúng lúc này, trong người cô chợt nóng lên, nóng đến nỗi Tống Thanh chịu không nổi rên lên không tiếng sau đó mềm nhũn trên giường.
Chết tiệt...
Tống Thanh cảm thấy tầm nhìn của cô trở nên rất mơ hồ.
Ngay đến hơi thở cũng nặng dần...
Đáng chết thật...
Đúng lúc này, một bàn tay có chút lạnh lẽo áp sát lên mặt của cô, sau đó là một mùi hương rất quen thuộc.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc...
Tống Thanh dường như áp chặt khuôn mặt mình vào ngón tay của đối phương một cách vô thức, đôi mắt mơ mơ màng màng, kêu lên một cái tên trong vô thức: “Nhật Dương...”
Hà Nhật Dương vừa vào đến thì thấy Tống Thanh đã hoàn toàn không được tỉnh táo rồi.
Hắn phóng lên nhanh như tên lửa vậy, thò tay sờ vào Tống Thanh, phát hiện trên người cô nóng ran, rõ ràng thuốc đang phát huy tác dụng của nó!
Cuồng phong bão táp đang nổi lên trong đôi mắt của hắn, không cách nào dừng lại được.
Người của hắn, mà họ cũng dám đụng đến ư?
Chán sống!
Hà Nhật Dương hạ giọng xuống, xoay mặt về phía những người đó nói: “Giết hết tất cả, sau đó tặng cho Phương Khanh Hân.”
Trong giọng của hắn còn nghe thấy có tiếng răng bị xiết chặt lại.
Căn phòng trong phút chốc chỉ còn lại Hà Nhật Dương và Tống Thanh hai người ở lại.
Tống Thanh cố gắng xoay đầu qua, mở mắt lên, tầm nhìn của cô đã nhìn rõ hơn trước rất nhiều, sau đó mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người phía trước.
Tống Thanh sau khi nhìn rõ mặt người đó, suýt chút nữa thì đã khóc vang lên!
Hà Nhật Dương! Là Hà Nhật Dương!
Cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?
Hắn thật sự đã tới cứu cô ư?
Tống Thanh muốn cầu cứu hắn, nhưng cô vừa mới mở miệng, thì đã phát ra một tiếng rên.
Tống Thanh khi nghe thấy giọng của mình, đã rất muốn tán cho mình một bạt tay!
Cô chưa từng phát ra giọng điệu như vậy bao giờ, rõ ràng đây là tính hiệu chủ động khêu gợi hắn mà!
Hà Nhật Dương nhìn xuống: “Ngoan, không sao nữa rồi!”
Bộ não của Tống Thanh vô cùng rối loạn, đột nhiên đôi tay của cô quấn lấy cổ của Hà Nhật Dương, một cơn đau đầu ập đến, liền mở miệng nói: “Em không muốn trao lần đầu tiên của em cho những tên xấu xa đó! Nếu hôm nay em chạy không thoát thì em sẽ tự tử, nhưng lần đầu tiên của em, thà trao cho anh!”
Sau khi nói xong câu này, Tống Thanh tham lam dính lấy người của Hà Nhật Dương, kéo mạnh một cái, kéo hắn nằm xuống giường, sau đó lật người lại đè lên hắn, chủ động hôn Hà Nhật Dương một cách vụng về.
Hà Nhật Dương không hề phản kháng khi bị cô đè xuống dưới, đôi tay của hắn ôm chặt lấy eo của cô, khóe miệng đột ngột cong lên: “Em có chắc chắn phải làm như vậy thật ư?”
Tống Thanh sốt cao đến nổi mất hết lý trí rồi, bàn tay của cô cứ đi lại trên bộ ngực vạm vỡ của Hà Nhật Dương một cách khoái chí.
Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ nóng lòng cắn lấy khuôn mặt của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương trở người lại, cười quyến rũ, sau đó khẽ thì thầm bên tai của Tống Thanh: “Em nói em lần đầu ư? Vậy sao em còn lừa dối anh là em đã kết hôn rồi? Haha, cô bé, lần này lộ tẩy rồi chứ gì?”
Trong đầu Tống Thanh đã rất rối loạn rồi, cô hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng chiếm đoạt lấy Hà Nhật Dương mà thôi, chiếm đoạt hắn, chiếm đoạt một cách mãnh liệt!
Hà Nhật Dương giơ tay sờ khuôn mặt ửng đỏ của Tống Thanh, khẽ cười: “Nhưng anh vẫn chưa muốn chiếm đoạt lấy em bằng cách này. Nếu em muốn ở bên anh, thì hãy trao tất cả của em cho anh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.”
Hà Nhật Dương bế Tống Thanh lên, xoay người đi ra ngoài, tiện tay cởi áo khoác của mình che cơ thể của cô ấy lại.
Hà Nhật Dương bước những bước dài đi ra ngoài, chiến trường bên ngoài cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Một nhóm người mặc trang phục đặc chiến đang điểm danh, nhìn thấy Hà Nhật Dương bèn nhanh chóng chạy tới, cung kính nói: “Cậu Hà, đã hoàn toàn điểm danh xong hết rồi, tổng cộng bắt được ba mươi hai người, đối phương bị thương nặng gồm mười người, bị thương nhẹ gồm hai mươi người. Xin ngài ra lệnh!”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đập cho mẹ nó cũng không nhận ra được, sau đó tặng cho Phương Khanh Hân.”
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Ở Đô Thị
Danh sách chương