CHƯƠNG 56: KHÔNG CẦN AN ỦI TÔI ĐÂU



“Vũ Ngọc Bình!” Phương Khanh Hân tức giận hét lên: “Anh cứ đi thử đi?”

Vũ Ngọc Bình xoay đầu nhìn Phương Khanh Hân một cái: “Được thôi.”

Phương Khanh Hân đột nhiên chụp lấy một chiếc ly ném mạnh về phía Vũ Ngọc Bình.

Xoảng----Chiếc ly ấy vỡ tung ra, nước trà bay ra lênh láng.

Những người xung quanh vô cùng hốt hoảng, cứ câm như hến, không dám nhúc nhích gì cả.

Vũ Ngọc Bình thở dài và khẽ lắc đầu, không nói gì và xoay người rời khỏi.

“Vũ Ngọc Bình, có phải anh cũng giống như Nhật Dương, bỏ mặc em hay không?” Phương Khanh Hân tức giận quát lớn: “Hà Nhật Dương đã bỏ mặc em, đến anh cũng bỏ mặc em hay sao?”

Cơ thể của Vũ Ngọc Bình đột nhiên khựng lại, đôi mắt vốn dĩ đào hoa đó chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Hắn không hề xoay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Mấy năm trước cô đã từng từ chối tôi rồi, không phải sao? Khả Hân, tôi không hề mắc nợ cô gì cả.”

Vừa dứt lời, Vũ Ngọc Bình tiếp tục bước lên trước.

“Vũ Ngọc Bình, anh tính đi tìm nhà tạo mẫu nhỏ bé đó ư?” Phương Khanh Hân tiếp tục hét lên: “Tôi không cho anh đi!”

Vũ Ngọc Bình không hề dừng bước, anh ta trải dài những bước chân rời khỏi nơi đó.

Cuồng phong bão táp trong đôi mắt của Phương Khanh Hân, ngày càng quyết liệt hơn.

Những người khác cảm thấy không lành, bèn nhất nhất cáo từ rời khỏi.

Khu vườn vốn dĩ rất náo nhiệt, nhưng chợt trở nên lạnh lẽo âm u, để lại một mớ tàn cục phải thu dọn.

“Được được được, mấy người vì một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt, đều phản bội tôi có phải không?” Sắc mặt của Phương Khanh Hân giận dữ đến đỉnh điểm, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cô vì cái nắm tay quá chặt của cô ta nên bị vỡ ra và phát ra một tiếng rắc.

Những người hầu sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, cứ rút lại về một phía không dám bước về phía trước.

Phương Khanh Hân vốn đã trang điểm rất đẹp, nhưng bây giờ khuôn mặt cô ta trông hung dữ vô cùng: “Vậy thì hãy chờ mà xem!”

Tống Thanh xách theo đôi giày đi trên đường, một lúc sau mới hoàn hồn lại và phát hiện mình đang đi chân trần.

Giây phút mang giày vào chân cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy đêm nay cô đã phải hứng chịu rất nhiều sự nhục mạ tập thể, tuy cô đã biết rõ sự nghiệp của mình đã kết thúc thật rồi, tuy cô biết từ thành phố H đến nguyên cái tỉnh H, ngay đến một công việc đơn giản như rửa chén cô cũng không thể tìm được nữa rồi...

Đau lòng, đúng, thật sự rất đau lòng.

Sự nghiệp mà cô yêu thích và theo đuổi, lại bị người khác chấm dứt một cách cứng nhắc như vậy, cảm giác thất vọng và không cam tâm, thật sự đang chèn ép tất cả tế bào não của cô.

Thế nhưng, dù có thất vọng và không cam tâm như thế nào đi nữa, thì có thể làm gì được chứ? Những điều làm cô thất vọng và không cam tâm suốt đời này, chẳng lẽ rất ít sao?

Từ nhỏ, cô theo mẹ tái giá đến Nhà họ Tống.

Anh trai vốn dĩ thông minh hoạt bát của cô, lại đột nhiên bị chuẩn đoán bị bệnh trầm cảm.

Sau khi cô tốt nghiệp trung học phổ thông và lựa chọn trường đại học, vì lo sợ anh trai bị ăn hiếp trong nhà nên không dám đi đâu xa, rõ ràng cô đã nắm trong tay bảng điểm của thủ khoa, nhưng lại phải vào học tại một đại học hạng ba.

Ngay đến việc phải gả thay Tống ngọc nhan vào Nhà họ Hà nữa.

Có uất ức không? Đương nhiên uất ức rồi.

Nhưng cô không có tư cách hét to sự uất ức của mình, cũng không có tư cách rơi nước mắt.

Bởi vì, cô còn phải gánh vác nguyên một đời của anh trai.

Cô không thể, cô cũng không dám.

Bây giờ bị tẩy chay triệt để, ngoại trừ việc cắn răng vượt qua thì cô còn có thể làm gì nữa đây?

Tống Thanh sờ vào mái tóc rối loạn do bị tháo hết trang sức ra của mình, sau đó cột hết tất cả lên, búi thành một mái tóc búi cao.

Cô giơ tay ra chuẩn bị đón xe taxi rời khỏi đây.

Một chiếc Lamborghini màu đỏ rực đang từ từ dừng trước mặt Tống Thanh, cánh cửa xe được mở ra, khuôn mặt bảnh bao khiến bao nhiêu cô gái phải mê muội của Vũ Ngọc Bình thò ra ngoài.

“Tôi có được vinh hạnh đưa cô về nhà không thưa cô?” Vũ Ngọc Bình cười rực rỡ với Tống Thanh.

Tống Thanh nhìn Vũ Ngọc Bình, không nén được nụ cười đau khổ nói: “Lúc nãy anh cũng ở đó sao?”

Vũ Ngọc Bình làm một động tác trùng hợp.

Tống Thanh suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định lên xe của Vũ Ngọc Bình.

Không biết có phải vì Vũ Ngọc Bình hơi giống Trịnh Bảo hay không, nhưng ấn tượng của Tống Thanh về Vũ Ngọc Bình vẫn khá tốt.

Vũ Ngọc Bình nhanh chóng lái xe rời khỏi: “Địa chỉ là?”

Tống Thanh lập tức nói cho Vũ Ngọc Bình biết địa chỉ mà cô sống cùng Tống Linh ra cho anh ta.

Vũ Ngọc Bình lén nhìn Tống Thanh một cái từ trong kính chiếu hậu, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại không dám.

Tống Thanh phát hiện được điều này, liền cười nói: “Tôi không sao cả, anh không cần phải an ủi tôi.

Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Cô là một cô gái thông minh.”

Tống Thanh thở dài một tiếng nói: “Thật ra, cảnh tượng này tôi đã lường trước rồi. Chỉ không ngờ là sẽ nhanh như vậy thôi, cũng không lường được tại một nơi như vậy, mà việc Phương Khanh Hân thích Hà Nhật Dương, việc mà toàn thế giới đều biết. Và tôi lại là nhà tạo mẫu của Hà Nhật Dương, bị nhắm đến cũng là một điều đương nhiên thôi.”

“Không ngờ cô có thể bình tĩnh được như vậy.” Vũ Ngọc Bình nhìn vào Tống Thanh cười: “Cũng khiến tôi khá ngạc nhiên. Nhưng mà, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất, chính là những điều cô nói tại đó. Quả nhiên, cô là một nhà tạo mẫu rất chuyên nghiệp, biết rất rõ về văn hóa.”

Tống Thanh có chút ngại ngùng cười: “Anh quá khen rồi, thật ra đó là những điều cơ bản trong chuyên ngành của tôi, khi học đại học tôi có chọn học những thứ này.”

“Khá lắm.” Vũ Ngọc Bình gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.

“Cô thật sự chỉ là nhà tạo mẫu của Nhật Dương thôi sao?” Vũ Ngọc Bình vừa lái xe vừa hỏi.

“Đúng vậy.” Tống Thanh trả lời một cách dĩ nhiên: “Nếu không thì sao? Các anh đều là những vị thần ngự trị trên cao, còn tôi, chỉ là một sinh linh bé nhỏ trong trần gian mà thôi. Nếu vượt quá giới hạn thì sẽ có một cái chết rất thê thảm.”

Vũ Ngọc Bình càng cười lớn hơn nữa: “Cô thật sự rất thông suốt, thông suốt hơn đa số phụ nữ khác.”

“Đó là bởi vì tôi tự biết thân biết phận.” Tống Thanh mỉm cười trả lời.

Nhìn thấy tòa kiến trúc trước mặt, Tống Thanh nói: “Tôi đến nơi rồi. Cám ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt!”

Vũ Ngọc Bình từ từ dừng xe lại, tràn đầy ẩn ý nhìn Tống Thanh: “Ừ, tạm biệt.”

Tống Thanh xuống xe, giơ tay tạm biệt Vũ Ngọc Bình, sau đó xoay người chạy vào trong căn hộ.

Vũ Ngọc Bình ngước đầu nhìn tên của căn hộ, bất chợt cười lên.

Về đến nhà, Tống Thanh rót cho mình một ly nước, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau khi vứt bỏ hết tất cả năng lượng xấu thì vào phòng xem anh trai của mình.

Sau khi xác nhận Tống Linh vẫn còn đang ngủ, Tống Thanh lấy hết tất cả tiền ra, đếm hết một lượt.

Ngày đó Hà Nhật Dương đưa cô 700 triệu, sau khi nộp hết tất cả tiền thuê nhà và phí điều trị thì đã không còn bao nhiêu rồi.

Bây giờ đã chính thức bị đóng băng, xem ra sau này cuộc sống phải cực lực hơn rồi.

Tống Thanh xoá đi hết tất cả những hạng mục không cần thiết, ưu tiên tập trung vào việc điều trị của Tống Linh.

Hoàn thành hết những việc này thì Tống Thanh mới tắt đèn nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau.

Tống Thanh chuẩn bị cho Tống Linh xong từ sáng sớm, hôm nay cô ấy phải tiếp tục dẫn anh ấy tiếp xúc với đám đông, từ từ hướng dẫn cho anh ấy các kỹ năng trong cuộc sống.

Để có thể đảm bảo Tống Linh đang dần dần thích ứng được, lần này Tống Thanh dắt anh đi tham quan thuỷ cung.

Hôm nay không phải cuối tuần nên người trong thủy cung rất ít.

Vừa đúng lúc có thể tiện cho Tống Linh từ từ thích nghi với hoàn cảnh.

Tống Thanh nắm lấy tay của Tống Linh đi một cách chậm rãi, vừa đi vừa giới thiệu những động vật biển mà cô biết.

“Ủa, Lý Xuân, có phải tôi hoa mắt rồi không? Đó không phải là Thanh Thanh sao? Người đàn ông đang đi cùng cô ấy là ai vậy? Trời ơi, thật là đẹp trai quá đi!” Trợ lý Tiểu Hà đột nhiên giơ tay kéo cánh tay của Lý Xuân, chỉ vào hướng của Tống Thanh và Tống Linh kêu lên.

Truyện convert hay : Cuồng Binh Người Ở Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện