CHƯƠNG 47: KHÔNG HỎI CHUYỆN XƯA



Mạc đại ca ngẩn ngơ ra sau khi nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, anh suy nghĩ một hồi mới thốt lên: “Nhật Dương, chú cũng biết đấy, ta đã gác kiếm từ lâu rồi. Chú hãy nhìn xem, bây giờ ta sống trên ngọn núi này, bắt đầu trồng rau, nuôi gà vịt, có miếng cơm ăn và nước uống đã rất tốt rồi.”

Hà Nhật Dương khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt có chút buồn rầu: “Em còn nhớ lúc nhỏ, anh đã cùng vào sinh ra tử với cha em. Anh còn nói, Thanh sơn xứ xứ mai trung cốt, hà tu mã giáp khỏa thi hoàn (Nếu lòng trung thành vẫn luôn còn thì dù chết ở đâu cũng không cần phải đem thi thể trở về quê hương). Trước kia khi em còn nhỏ, đều lấy anh làm tấm gương phải noi theo.”

Ngón tay của Mạc đại ca run lên, anh giơ những ngón tay thô ráp đó lên vuốt mặt mình một cái, sau đó mới không đùa nữa và nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta của năm đó và Hà lão đại rất... Nhật Dương, không phải ta không giúp chú, mà là ta thật sự đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ cả rồi.”

“Mạc đại ca, em không dự định bắt anh phải tái xuất giang hồ, em chỉ muốn lợi dụng những mối quan hệ của anh mà thôi.” Hà Nhật Dương khẽ cười, nói: “Bây giờ rất khó tiến quân vào những đường dây Ả rập, nên nếu em muốn mở cục diện của Ả rập ra, thì nhất định phải sử dụng đến các mối quan hệ năm xưa. Anh cũng biết là, người nhà của em vẫn luôn phản đối những việc mà cha em làm. Trong mắt của bà nội em, cha em vẫn luôn luôn không làm những việc chính đáng. Nếu không thì cũng đã không giao Tập đoàn Hà thị cho em tiếp quản sớm như vậy rồi.”

Mạc đại ca im lặng một lúc, sau đó mới nâng ly rượu trước mặt lên uống hết.

Vị cay nồng từ rượu khiến Mạc đạc ca thở ra một hơi sảng khoái.

“Nhật Dương, chú có thể đem theo vợ tới thăm ta, ta thật sự rất vui. Thế nhưng, việc này ta thật sự không thể đồng ý được.” Mạc đại ca nghiêm túc nói: “Tập đoàn Hà thị do chú cai quản sẽ tốt hơn khi nằm trên tay của Hà lão đại. Trước kia khi ta rời khỏi, ta đã từng thề rằng, sẽ không màng đến thế sự năm xưa nữa. Ta xin lỗi, ta thật sự không thể giúp chú được.”

Hà Nhật Dương dường như đã sớm đoán được kết cục này, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, chỉ cười nói: “Được thôi, nếu anh đã kiên trì như vậy, thì em cũng sẽ không miễn cưỡng anh.”

Tống Thanh ngồi bên cạnh, cảm thấy căng thẳng vô cùng!

Nội dung câu chuyện của họ, thật sự không cần cô lánh mặt ư? Vả lại khi họ nhắc đến cha của Hà Nhật Dương, rõ ràng sắc mặt rất nghiêm trọng, rõ ràng là có chuyện gì đó không thể nói ra được!

Cô ngồi kế bên nghe như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Tống Thanh nhìn thấy không khí nghiêm trọng như vậy, mới lập tức chủ động giải tỏa bớt căng thẳng nói: “Ly trà này ngon quá, tôi rất thích.”

“Đây là trà được hái trên ngọn núi quê nhà của ta, nếu cô thích thì có thể đem về thêm.” Mạc đại ca mỉm cười nói với Tống Thanh.

“Thật sao? Thật rất cám ơn anh.” Tống Thanh lập tức nói.

Bị Tống Thanh ngắt ngang, cuộc trò chuyện lúc nãy mới được cho qua một cách thuận lợi.

Sau khi dùng bữa xong, Lý Xuân bọn họ nhanh chóng thu dọn bàn ghế lại.

Tống Thanh muốn giúp họ một tay nhưng không giúp được gì, nên chỉ có thể bước ra ngoài xem phong cảnh.

Phía sau hai dãy nhà, có một mảnh đất trồng đầy rau, được trồng một cách gọn gàng có trình tự.

Cách đó không xa, có nuôi một bầy gia cầm xung quanh.

Tống Thanh chưa từng nhìn thấy qua gia cầm được nuôi tại nhà, cô vô cùng hiếu kỳ chạy tới đó xem.

Đúng lúc này có một con ngỗng trắng đang đẻ trứng, biểu cảm vô cùng đau khổ, nó cứ cố gắng đẩy cái trứng ra ngoài.

Tống Thanh ngồi xổm ngay tại đó nhìn rất lâu, cảm thấy con ngỗng trắng này thật sự quá đau khổ, nó đã đẻ hết mười mấy phút rồi mà vẫn chưa đẻ xong.

Tống Thanh lập tức không chịu được nữa, quyết định ra tay giúp đỡ nó!

Tống Thanh nhân lúc con ngỗng đang ra sức, cô thò tay ra nắm lấy nửa trái trứng được ló ra ngoài kia.

Phụt, cái trứng ngỗng to và ấm áp đã được Tống Thanh kéo ra ngoài.

Con ngỗng vừa mới đẻ xong vô cùng kinh ngạc!

Nó không tin được và xoay đầu qua nhìn ra đằng sau, người đó sao lại có thể kéo đứa con của nó từ trong cơ thể nó ra ngoài được chứ!

Thật quá đáng!

Tống Thanh ngơ ngác nhìn con ngỗng trắng đó, tuy cô đã có lòng tốt giúp đỡ nó, nhưng nó cũng không cần phải nhìn cô một cách cảm kích như vậy chứ?

Đợi đã, ánh mắt đó là ánh mắt cảm kích thật sự sao?

Chắc chắn là cảm kích sao?

Tại sao cô lại cảm nhận được đằng đằng sát khí vậy?

Đột nhiên, con ngỗng trắng hướng về phía Tống Thanh kêu quác quác lên, toàn bộ lông trên người nó đã dựng đứng hết lên, hung dữ xông về phía Tống Thanh, cứ như muốn sống chết một mất một còn với Tống Thanh vậy.

Tống Thanh hết cả hồn, ôm lấy trứng ngỗng bỏ chạy té khói!

Con ngỗng trắng nhìn thấy Tống Thanh ôm lấy trứng của nó chạy mất, càng tức giận hơn nữa, cúi đầu rượt chạy về phía Tống Thanh!

Tống Thanh quả thật sợ đến nỗi mất cả hồn vía!

Cô ấy chỉ giúp đỡ con ngỗng này thôi mà, tại sao nó lại dí theo cô chạy khắp vườn như vậy chứ?

Âm thanh ồn ào phát ra từ phía Tống Thanh, đột nhiên thu hút hết tất cả những người trong nhà lại.

Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương đi ra, lập tức chạy về phía hắn, vừa chạy vừa la to: “Aaaa, cứu tôi với! Tại sao con ngỗng này lại dí theo tôi vậy! Hà Nhật Dương, anh mau tới đây đi!”

Tống Thanh vẫn cứ cầm quả trứng đó trên tay, sau đó núp đằng sau Hà Nhật Dương, nhưng con ngỗng trắng đó vẫn cứ đuổi theo Tống Thanh không thôi.

Tống Thanh nhét quả trứng trong tay mình vào vòng tay của Hà Nhật Dương, sau đó co giò lên chạy: “Mày đừng dí theo tao nữa, quả trứng của mày tao đã đưa cho Hà Nhật Dương rồi, mày dí theo anh ấy đi!”

Con ngỗng trắng đã không còn màng đến quả trứng của mình nữa rồi, nó vẫn cứ nhắm thẳng vào Tống Thanh, chết vẫn không buông tha cho cô!

Nhìn thấy Tống Thanh bị một con ngỗng trắng đuổi theo khắp vườn, Hà Nhật Dương cười lớn tiếng vô cùng, lớn đến nỗi nước mắt cũng tràn hết ra ngoài.

Mỗi lần con ngỗng trắng đuổi kịp Tống Thanh, nó đều cạp cô một cái, cô đau đớn đến nỗi phải la lớn lên.

Những người trong nhà cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Tống Thanh bị con ngỗng trắng đó đuổi theo, đều cười phun hết cả nước miếng.

Mạc đại ca cười ra nước mắt: “Ai ya, ta đã ở đây nhiều năm rồi, nhưng chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng nào náo nhiệt như ngày hôm nay cả!”

Còn những người khác đều đang ôm bụng cười, nhưng chỉ vì ngại nên không dám cười phát ra tiếng.

Tống Thanh lại chạy về phía của Hà Nhật Dương, họ cứ chạy vòng quanh hắn như thế.

Tống Thanh lúc này đã thở hỗn hển liên tục, thật sự không thể chạy tiếp được nữa, thậm chí cô cũng đã quên hết mối quan hệ của cô và Hà Nhật Dương là cấp trên và dưới của nhau, cứ thò tay ra nắm lấy cánh tay hắn, hổn hển nói: “Anh... anh cứu tôi đi chứ...”

Nhìn thấy Hà Nhật Dương chỉ lo cười mà không giúp mình, Tống Thanh bèn không màng đến những thứ gì khác nữa!

Cô liền xông tới trước mặt Hà Nhật Dương, ôm lấy cổ hắn và nhảy bật lên, đôi chân ghì chặt lấy Hà Nhật Dương, cứ như một con gấu Koala vậy, chết cũng không chịu xuống!

Lý Xuân: “...”

Tiểu Hà: “...”

Tiểu Thu: “...”

Tiểu Đông: “...”

Hà Nhật Dương: “...”

Tống Thanh cứ ở đó quát về phía con ngỗng trắng: “Tao có lòng tốt giúp mày đẻ trứng, sao mày lại truy sát tao! Thật là không có lương tâm! Nếu không phải tao thấy mày đẻ một cách đau khổ như vậy, thì tao cũng đã không giúp mày kéo quả trứng ra từ trong bụng mày rồi!”

Mạc đại ca: “...”

Ánh mắt tràn đầy sát khí của Hà Nhật Dương liếc về phía con ngỗng trắng hung dữ đó, nó cũng vô cùng khôn ngoan, lập tức cảm nhận được sát khí của Hà Nhật Dương, lập tức nguôi giận, ngoan ngoãn lui về một bên.

Nhìn thấy con ngỗng trắng đó cuối cùng cũng chịu rút lui, Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên sực nhớ ra.

Tư thế bây giờ của cô...

Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Tới Cửa Con Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện