CHƯƠNG 42: CHỈ CÒN MỘT PHÒNG



Sắc mặt Tống Thanh lại thay đổi thêm một lần nữa.

Đây đã là lần thứ hai Hà Nhật Dương hỏi câu này rồi.

Tống Thanh biết rằng hôm nay cô không thể né tránh được nữa.

Tống Thanh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Một người rất quan trọng đối với tôi, một người đã đi đến Thiên Đàng, sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, Hà Nhật Dương chợt nhíu mày lên.

Tại sao khi nghe đến người này sẽ không bao giờ trở về nữa, thì trong lòng hắn lại có chút vui mừng như vậy? Hắn đang ghen với một người chết ư?

Sao lại có thể như vậy được?

Hắn chỉ không thể chịu đựng được việc trên đời này còn có người đẹp trai hơn hắn mà thôi!

Ừ, đúng, chỉ có vậy thôi mà!

Nhìn thấy Hà Nhật Dương không tiếp tục hỏi nữa, Tống Thanh mới có thể yên tâm.

Cô thật sự không muốn nhắc đến Trịnh Bảo với bất cứ người nào khác nữa.

Đó là một nỗi đau vĩnh viễn không cách nào quên được trong lòng cô.

Là vết thương lòng không muốn đụng chạm đến trong suốt đời này nữa.

Hà Nhật Dương quả nhiên đã hài lòng và chuyển chủ đề: “Lần này chúng ta đi thành phố C bí mật viếng thăm một vị tiền bối, bởi vì thân phận nhảy cảm, nên chúng ta chỉ có thể bí mật đến đó.

Tống Thanh lập tức gật đầu thể hiện cô đã hiểu rõ.

Thành phố C cách thành phố H ba trăm mấy cây số, Hà Nhật Dương không thể nào lái xe đi được.

Vì thế nên họ đã đi đến một sân bay riêng nhỏ, ngồi lên máy bay riêng để đến thành phố C.

Đây là lần đầu tiên Tống Thanh ngồi lên máy bay riêng.

Giây phút đầu tiên khi cô bước vào máy bay, quả thật cô đã bị những sự xa xĩ trước mặt làm cho hoa cả mắt.

Tống Thanh còn nhớ rất rõ, tấm khăn trải bàn trên bàn là một sản phẩm dệt tay riêng của một đất nước di sản văn hóa phi vật thể.

Sản lượng của loại sản phẩm này chưa tới 100 mét trong một năm.

Năm đó khi Tống Ngọc Nhan có được hai mét mảnh vải này thôi, nhưng cô ta đã thích thú đến nỗi không kiềm chế được, cô ta cứ muốn khoét đầy những cái lỗ trên đó để chứng minh sự giàu có và địa vị của mình.

Thế nhưng loại vải này trên chiếc máy bay này, lại được dùng để làm khăn trải bàn mà thôi.

Từ đó có thể thấy rằng, tài sản và sự xa xỉ của Nhà họ Hà đã đạt được đến mức độ nào rồi.

Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha, hoàn toàn không dự định chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt với người sếp của mình.

Khóe miệng của Hà Nhật Dương khẽ cong lên, hắn ngước đầu nhìn Tống Thanh: “Cô có muốn dùng một ly không?”

Tống Thanh vừa muốn từ chối hắn, nhưng sau đó lại nghĩ, sếp chủ động mời cô uống rượu, nếu từ chối sếp, thì sau này làm sao có cơ hội được giảm tiền nợ nữa?

Tống Thanh chỉ có thể gật đầu.

Quả nhiên, nhìn thấy Tống Thanh gật đầu, thì khóe mắt Hà Nhật Dương liền hiện rõ một sự vui mừng.

“Lý Xuân, lấy chai Romani Conti năm 1990 qua đây.” Hà Nhật Dương dặn dò vị trợ lý hàng đầu đang đứng kế bên hắn.

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân đi đến quầy rượu lấy rượu ngay lập tức.

Tống Thanh tuy không giống như Tống Ngọc Nhan thường xuyên tham gia các buổi yến tiệc, nhưng đối với một số kiến thức về rượu thì ít nhiều gì cô cũng biết được.

Chuyên ngành mỹ thuật của cô, bao gồm rất nhiều thứ.

Một lúc sau, Lý Xuân đeo lên tay đôi bao tay màu trắng, nâng trên tay chai rượu vang trị giá hàng triệu tệ đi tới.

Tống Thanh thốt lên: “Chai rượu này quá đắt tiền rồi...”

Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Xem ra cô cũng biết không ít về rượu vang đó chứ.”

Tống Thanh ngại ngùng cúi đầu xuống, nói: “Tôi chỉ nghe nói qua.”

Hà Nhật Dương đẩy ly rượu qua cho Tống Thanh: “Thử một ngụm đi.”

Tống Thanh hơi gượng gạo bất an nhìn Hà Nhật Dương: “Tôi thật sự có thể uống sao?”

Hà Nhật Dương mỉm cười không trả lời.

Tống Thanh liền mạnh dạn thò tay qua đón lấy, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, ly rượu đã dậy mùi, mùi thơm nức mũi, màu sắc vô cùng trong trẻo.

Hèn chi chai rượu này trên thị trường có giá cao như vậy, vả lại giá cả càng ngày càng cao hơn.

Rượu tuy còn chưa vào miệng, nhưng chỉ dựa vào màu sắc và mùi hương thì đã biết là cực phẩm rồi.

Cô cẩn thận uống thử một ngụm, đột nhiên, hương thơm cứ thoang thoảng trong miệng, văng vẳng dài lâu.

Nhìn thấy đôi mắt của Tống Thanh sáng lên, khiến Hà Nhật Dương lần đầu tiên cảm thấy mùi vị của chai rượu này, dường như cũng không tồi...

Đúng lúc này, Tiểu Hà nhanh chóng đi tới, hạ thấp người xuống báo cáo cho Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc, khách sạn Hilton chỉ còn một phòng mà thôi...”

Chỉ còn lại một phòng thôi ư?

Tầm nhìn của Hà Nhật Dương nhanh chóng lướt qua Tống Thanh, mắt hắn nhìn xuống sàn, ung dung nói với Tiểu Hà: “Ồ, vậy thì ở một phòng thôi.”

Tiểu Hà đột nhiên nhìn Hà Nhật Dương một cái, sau đó lui ra và không nói thêm gì nữa.

Khi đến thành phố C, Tống Thanh đỏ mặt đi theo Hà Nhật Dương xuống máy bay.

Tống Thanh thò tay sờ vào mặt của mình, cảm thấy có chút hối hận.

Tuy đã sớm biết chai rượu này rất tốt, nhưng không ngờ sau khi thử một ngụm thì đã bị ghiền mất rồi, một hơi uống hết nguyên ly.

Sau này nhất định sẽ không được ngứa miệng như vậy nữa!

Tống Thanh ấm ức đi theo dòng xe đến khách sạn Hilton.

Lúc Tống Thanh đứng trong căn phòng của khách sạn Hilton, thì cô mới phát hiện ra: Cái gì? Chỉ còn lại một phòng thôi ư?

Cảm nghĩ đầu tiên trong đầu của Tống Thanh là: Đùa kiểu gì vậy!

Chỉ có một căn phòng, thì sao ở đây?

Cô không thể nào ở cùng một căn phòng với Hà Nhật Dương được!

Dù cô không cảm thấy ngại, nhưng Hà Nhật Dương chắc chắn cũng sẽ không đồng ý đâu!

Còn chưa suy diễn xong, thì Hà Nhật Dương đã mở miệng nói: “Ồ, chỉ còn một căn phòng cuối cùng thôi sao. Nhưng mà, mỗi khi tôi đi công tác đều không thích ở lại trong khách sạn của mình, chỉ thích ở khách sạn Hilton mà thôi.”

Khuôn mặt Tống Thanh cứng đơ lại: “Vậy tôi đi khách sạn khác xem có còn phòng trống nào không...”

“Khách sạn khác thì tôi sẽ không hoàn trả lại tiền phòng.” Hà Nhật Dương mở miệng ngắt ngang lời của Tống Thanh: “Những khách sạn xung quanh Hilton đều là tiêu chuẩn sáu sao, mỗi một căn đều có giá từ 132 triệu trở lên.

Cái gì? 132 triệu trở lên ư?

Không hoàn trả lại tiền phòng ư?

Sắc mặt Tống Thanh khó coi vô cùng!

Dù lương tháng của cô là 680 triệu, nhưng cô cũng không nỡ trả cho cái giá này.

Cô còn phải kiếm tiền đóng tiền điều trị cho anh trai mình nữa.

“Dù sao thì căn phòng này cũng không nhỏ, nếu cô không ngại thì tối nay có thể ngủ đỡ một đêm trên ghế sô-pha.” Hà Nhật Dương giả vờ ung dung nói.

Sau khi nói xong, Hà Nhật Dương tiếp tục bổ sung một câu: “Sáng ngày mai phải dậy từ rất sớm để đến thăm vị tiền bối đó, nếu trễ giờ thì sẽ rất phiền phức. Khách sạn gần nhất cũng cách đây nửa tiếng đồng hồ đi bộ.”

Tống Thanh hoàn toàn đầu hàng sau khi nghe thấy câu này.

Thôi kệ, ngủ sô-pha thì ngủ sô-pha vậy!

Dù sao thì nếu cùng hắn ngủ chung một phòng, xét về sắc đẹp thì người chịu thiệt thòi không phải là cô!

Tống Thanh lập tức cắn răng nói: “Tổng giám đốc Hà, anh yên tâm, lúc ngủ tôi rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm ồn đến anh đâu.”

“Ồ, vậy sao?” Hà Nhật Dương khẽ nhoẻn miệng lên từ một góc độ không ai nhìn thấy.

Tống Thanh chỉ sợ Hà Nhật Dương đột nhiên nuốt lời, nhanh chóng mang theo những đồ đạc của mình đi vào phòng khách.

Nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cuối cùng cũng chịu không nổi, cười khì lên.

Tống Thanh núp vào trong toilet, gọi video call cho Tống Linh một hồi, mới có thể khiến cho Tống Linh yên tâm.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Anh trai không hề cho phép bất cứ ai đi vào trong thế giới của anh ấy, nhưng lại mở cánh cửa đó cho cô.

Đây chẳng phải là một thắng lợi đáng vui mừng hay sao?

Chỉ cần tiếp tục kiên trì, anh ấy nhất định sẽ khôi phục lại bình thường mà thôi!

Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện