CHƯƠNG 40: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MẸ RUỘT ĐÚNG KHÔNG



Tống Thanh nhìn một đống hình ảnh trên màn hình máy tính liên tiếp biến mất, không nhịn được hỏi: “Anh hai, đây là chuyện gì vậy?”

“Thành công.” Tống Linh đáp lại một cách đơn giản.

“Thành công gì cơ?” Tống Thanh vẫn không hiểu sao cả.

Tống Linh thò tay chỉ vào quyển sách trên bàn.

Tống Thanh nhìn theo hướng ngón tay, thò tay lấy cuốn sách lại đây, tùy tiện lật xem, lập tức trừng muốn lồi mắt!

“Hacker Cơ Bản”? Mình mua cuốn sách này bao giờ?

Không đúng! Đây là sách của Trịnh Bảo!

Tống Thanh lập tức hiểu ra anh hai vừa làm gì.

Tống Thanh bị dọa tới mức xông lại đây, trực tiếp giật lại laptop, tắt máy đi!

Nếu bị vật nghiệp cao ốc phát hiện là anh hai hack mất an ninh của cả tòa nhà thì chắc chắn mình sẽ bị đuổi đi mất!

Tống Thanh lập tức hạ giọng vội nói: “Anh hai, không được, không thể làm chuyện đó được!”

Tống Linh tủi thân nhìn Tống Thanh: “Thanh… Dữ quá…”

Tống Thanh nhanh chóng hít sâu một hơi, chờ cảm xúc ổn định lại rồi mới nói: “Anh hai, lỡ bị phát hiện thì chúng ta sẽ bị đuổi cổ mất!”

Tống Linh thế mới cúi đầu, không nói gì cả.

Tống Thanh nhìn lông mi thật dài của Tống Linh khẽ run, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Bây giờ cô đã đồng ý làm nhà tạo mẫu chuyên dụng của Hà Nhật Dương rồi, vậy thì tương lai chắc chắn phải đi công tác các thứ.

Nếu mình không ở nhà thì ai ở nhà chăm sóc anh hai đây?

Lỡ anh hai lại gây ra họa gì ở nhà thì…

Không được, phải tìm công ty phục vụ gia chánh mới được. Ít nhất trong lúc mình không có nhà thì sẽ chăm sóc anh hai thay mình.

Tống Thanh lập tức gọi điện thoại cho một công ty gia chánh quen thuộc, muốn tìm một bảo mẫu đến chăm sóc người thân trong lúc cô đi làm.

Trùng hợp là Tống Thanh vừa gọi điện thoại xong thì bà Tống cũng gọi tới công ty gia chánh này.

Người của công ty gia chánh lanh mồm lanh miệng, lập tức nói cho bà ta biết chuyện Tống Thanh tìm bảo mẫu.

Bà Tống nghe vậy, nghĩ rằng Tống Thanh lại có tiền thuê bảo mẫu cơ à?

Thế tức là có tiền trong tay rồi!

Bà ta cúp điện thoại, trực tiếp gọi cho Tống Thanh.

Tống Thanh nhìn số điện thoại quen thuộc, do dự một lát rồi bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì?”

“Sao hả? Tao làm mẹ mày mà ngay cả điện thoại cũng không thể gọi cho mày à? Mày gả vào nhà họ Hà làm mợ cả rồi nên khinh thường nhà họ Tống đúng không?” Bà Tống bất mãn nói: “Bây giờ mày đang ở đâu?”

Tống Thanh bịt ống nói lại đi ra ngoài. Cô nhất định không thể để cho bà Tống biết nơi ở thực sự của cô và anh hai được. Bởi vậy cô nói địa chỉ của nhà họ Hà cho bà Tống.

“Được, tao tới đó ngay đây.” Bà Tống nói xong rồi không chờ cho Tống Thanh đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Tống Thanh thở dài một tiếng, về phòng thu xếp Tống Linh rồi mới gọi taxi về biệt thự.

Cô mới vừa về chưa được bao lâu thì bà Tống đã dẫn Tống Ngọc Nhan cùng đến đây.

“Chậc chậc, đúng là keo kiệt thật đấy!” Tống Ngọc Nhan vừa vào nhà đã bắt bẻ: “Mợ cả nhà họ Hà sống ở đây à? May mà tôi không gả đấy!”

Tống Thanh bình tĩnh đứng ở đó, không nói một lời.

Bà Tống cũng đánh giá từ trong ra ngoài một lượt bằng ánh mắt xoi mói, bất mãn nói: “Sao nhà họ Hà keo kiệt vậy? Chỉ cho mày một căn biệt thự này thôi à? Vàng bạc đâu? Tiền đâu?”

Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kìm nén cơn giận trong lòng.

Từ khi bước vào cửa tới giờ, họ không thèm hỏi thăm anh hai lấy một câu.

Có lẽ trong mắt họ, anh hai đã là một người chết từ lâu rồi cũng nên.

Tống Thanh nhìn bà Tống và Tống Ngọc Nhan lật tung tủ quần áo của mình lên, mới cố nén cơn giận nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hỏi tình huống của anh hai một chút sao?”

Bà Tống buột miệng: “Có gì mà phải hỏi? Không phải mày cũng có tiền mời bảo mẫu cho nó sao?”

Trong lòng Tống Thanh lập tức trào ra nỗi buồn khôn kể.

Cô thật sự rất muốn hỏi bà Tống một câu, tôi thật sự là con gái của bà sao?

Tôi và anh hai thật sự là con ruột của bà ư?

Tại sao cùng là con, tôi và anh hai lại phải bị đối xử như thế?

Nhưng Tống Thanh không thể hỏi.

Trước kia cô từng hỏi một lần rồi. Bà Tống lập tức khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, khiến cả con phố đều nghe rõ ràng.

Cuối cùng vẫn là cô và anh hai quỳ trong sân, quỳ chừng ba giờ mới khiến bà Tống hết giận.

Tống Ngọc Nhan phủi bàn tay không dính tro bụi, khinh thường nói: “Dù sao thì chị cũng là mợ cả nhà họ Hà cơ mà, chẳng lẽ nhà họ Hà không cho chị xu nào hay sao? Vừa lúc tôi muốn mua một bộ trang sức, còn cần chừng ba tỷ. Chị bổ sung cho tôi đi.”

Chừng ba tỷ?

Tống Thanh quả thực tức giận tới mức bật cười.

Bà Tống cũng cau mày, ghét bỏ nhìn thoáng qua Tống Thanh nói: “Mày cũng chỉ có tí tác dụng đó thôi. Tuy rằng bây giờ mày đã gả chồng rồi, nhưng đừng quên mày vẫn họ Tống. Mày làm chị thì phải giúp đỡ em gái! Nhà họ Hà của cải giàu có, tiền rớt từ kẽ tay cũng đủ để nhà họ Tống chúng ta no say cả đời. Giờ em gái mày thích trang sức, mày cứ mua cho nó đi.”

Lần này Tống Thanh nhất định không thể nhịn được nữa.

“Mẹ, tại sao tôi lại gả tới nhà họ Hà, các người biết rõ hơn ai hết. Chỉ vì Ngọc Nhan không muốn gả nên tôi mới phải gả đến đây. Thái độ của nhà họ Hà về cuộc hôn nhân này là gì, các người cũng thấy rõ rành rành rồi đấy. Lúc tôi kết hôn, nhà họ Hà đã cho tôi biệt thự này, những thứ khác đều không có! Nếu các người muốn mua trang sức, cũng được thôi, các người lấy biệt thự này đi, bán xong rồi muốn mua gì cũng được!” Tống Thanh trực tiếp đặt chìa khóa lên bàn.

“Đùa tôi hả? Biệt thự này có ghi tên chị đâu mà bán được!” Tống Ngọc Nhan trừng mắt: “Chị không muốn mua cho tôi đúng không? Mẹ!”

Tống Ngọc Nhan quay đầu lại nhìn bà Tống: “Trước kia tiền lương của Tống Thanh đều nộp cho mẹ. Con không chịu đâu, con muốn mua bộ trang sức kia!”

Bà Tống lập tức quay đầu nhìn Tống Thanh: “Tống Thanh, có phải là mày chưa nộp tiền lương tháng này không hả?”

Nộp tiền lương?

Mình quá ngu ngốc nên mới tin tưởng đưa tiền lương trước kia của mình cho bà ta!

Bây giờ còn muốn đòi tiền của mình à?

Đừng hòng nhé!

“Tôi không có tiền!” Tống Thanh dứt khoát trả lời: “Tiền chữ bệnh của anh hai tôi còn phải vay mới trả được. Tiền lương trước kia của tôi không phải nằm trong tay bà sao? Tôi đâu còn đồng nào nữa đâu. Nhà trai không có lễ hỏi, nhà mẹ đẻ không có đồ cưới, chút tiền lương của tôi còn chưa trả được nợ nữa là!”

“Không có tiền á?” Sắc mặt Tống Ngọc Nhan lập tức thay đổi: “Đó là chuyện của chị! Tôi không quan tâm!”

Tống Thanh cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, trực tiếp lấy di động ra, bấm nút liên tục: “Được thôi, nếu đã nói vậy thì tôi đành phải gọi điện thoại cho nhà họ Hà vậy. Nếu nhà họ Hà biết nhà họ Tống bắt mợ cả nhà họ Hà vay tiền mua trang sức thì…”

Không có gì bất ngờ, bà Tống lập tức đè tay Tống Thanh lại.

“Được rồi, ồn ào thế làm gì?” Bà Tống lập tức nháy mắt với Tống Ngọc Nhan. Tống Ngọc Nhan thế mới bất mãn quay đầu, giậm chân bỏ đi.

“Ngọc Nhan chỉ đùa với con thôi mà. Con làm chị, sao không biết nói giỡn với em gì hết vậy?” Bà Tống trách cứ: “Chuyện nhỏ này thì cần gì phải nói với nhà họ Hà? Nhà mình nói với nhau thôi là được rồi.”

Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện