CHƯƠNG 37: MỘT CÁI TÁT



Bị Phương Khanh Hân quát lớn, Tống Thanh giống như một con chuột đột nhiên bị bại lộ dưới ánh mặt trời vậy. Cô sợ tới mức ly nước trong tay run lên, vương vãi một ít xuống thảm trải sàn.

Tống Thanh luống cuống ngồi xổm xuống, nói xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, tôi lại đi rót một ly nữa…”

Hà Nhật Dương bỗng nói: “Không cần. Lại đây ngồi đi.”

Tống Thanh lập tức nhìn thoáng qua Phương Khanh Hân, trong lòng đắng chát.

Nếu sớm biết Phương Khanh Hân sẽ đến thì có nói gì đi nữa cô cũng sẽ không tới đây!

Lỡ bị cô ta hiểu lầm thì phải làm sao? Ánh mắt Phương Khanh Hân nhìn Tống Thanh càng đáng sợ hơn. Tống Thanh cảm thấy chân mình như bị đóng đinh trên thảm vậy, không thể động đậy được.

Phương Khanh Hân chậm rãi đứng lên, mặc dù đang nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh toát: “Sao cô Tống lại ở đây? Vũ Ngọc Bình, bạn gái mới của anh hả? Hay là bạn của Phan Thịnh Phan Ly các anh vậy?”

Tống Thanh chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào cho xong!

“Cô Phương, tôi không phải…” Tống Thanh đang định lên tiếng giải thích.

Hà Nhật Dương lại nói: “Hôm nay cô ấy là bạn gái của tôi. Sao hả? Cô Phương có ý kiến gì à?”

Sắc mặt Phương Khanh Hân thay đổi.

Trái tim Tống Thanh chợt thót lại.

Xong rồi, lần này e rằng mình thật sự đắc tội Phương Khanh Hân rồi.

Đắc tội quý cô đứng đầu tỉnh H, phỏng chừng sự nghiệp của cô cũng xong đời rồi.

Nếu không ai chịu tìm cô làm tạo hình thì… Cô lấy tiền đâu mà trả nợ, thanh toán tiền chữa bệnh cho anh hai đây?

Không được. Cô nhất định phải nghĩ cách cứu vãn mới được!

Nhưng không chờ cho Tống Thanh lên tiếng giải thích, Hà Nhật Dương bỗng nói: “Xin lỗi, tôi bỗng nhớ ra còn có chút việc. Tôi về trước vậy. Thanh, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt Phương Khanh Hân như dao hung hăng bắn về phía Tống Thanh.

Tống Thanh bất lực đứng ở đó, nhìn Phương Khanh Hân lắc đầu tiên lục.

Cô Phương, chuyện này thật sự không liên quan gì tới tôi cả!

Tôi thật sự không có ý định quyến rũ Hà Nhật Dương đâu!

Cô nhất định phải tin tôi!

Tiếc rằng Phương Khanh Hân không hiểu được ánh mắt của Tống Thanh, lập tức đứng dậy nói: “Em vừa đến mà anh đã định đi rồi à? Ấy, em bỗng nhớ ra còn có chút việc muốn tìm cô Tống một lát. Không biết cô Tống có rảnh không?”

Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiêu, thật sự tiêu rồi…

Hà Nhật Dương lập tức nhìn về phía Tống Thanh.

Tống Thanh cắn môi, cắn răng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Hà, tôi bỗng nhớ ra, tôi với cô Phương còn có cuộc hẹn… cần gặp mặt. Tôi… Tôi… cần ở lại một chút.”

Thấy Tống Thanh thức thời như vậy, Phương Khanh Hân thế mới lộ nụ cười đắc ý.

Phương Khanh Hân dẫn đầu đi vào bên trong. Tống Thanh không dám nhìn về phía Hà Nhật Dương, chỉ có thể thấp thỏm bất an đi theo.

Sắc mặt Hà Nhật Dương cũng trầm xuống.

Anh đang định bước lên trước thì Vũ Ngọc Bình lập tức ôm lấy anh: “Nhật Dương! Nếu cậu không có ý gì với cô Tống thì đừng trêu chọc cô ấy nữa! Phương Khanh Hân là quý cô đứng đầu tỉnh H, với thân phận và địa vị của nhà họ Phương thì muốn làm khó dễ cô ấy chỉ là chuyện đơn giản. Cậu không phải không biết tâm tư của Phương Khanh Hân, cậu còn trêu học cô ấy làm gì?”

Hà Nhật Dương lập tức dừng bước.

Anh có ý gì với Tống Thanh?

Anh có thể có ý gì được chứ?

Chỉ vì Tống Thanh có một cái bớt tương tự ở cổ nên anh mới để mắt tới cô ấy.

Không phải là anh sợ Phương Khanh Hân.

Chẳng qua Vũ Ngọc Bình nói có lý. Anh đúng là không có ý khác với Tống Thanh, chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái này khác với người khác, không như những người phụ nữ ngoài kìa đều muốn nịnh bợ anh, thế nên mới để mắt tới cô ấy.

Nhưng nhìn bóng dáng Tống Thanh đi theo Phương Khanh Hân vào trong bất lực cô đơn như vậy, giống như lần bắt gặp dáng vẻ cô bước đi trong mưa một mình, tại sao không thể kìm nén được cơn giận bùng lên trong lòng?

Anh làm sao vậy?

Tống Thanh theo Phương Khanh Hân vào phòng. Chưa chờ cho Tống Thanh lên tiếng giải thích, Phương Khanh Hân đã giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Thanh!

Bốp! Tống Thanh chỉ cảm thấy má trái của mình đau rát, trong khoang miệng có mùi máu tanh.

Tống Thanh bất chấp kiểm tra vết thương của mình, thấp giọng giải thích: “Cô Phương cô thật sự hiểu lầm rồi. Tuy rằng tôi đi theo tổng giám đốc Hà đến đây, nhưng tôi và tổng giám đốc Hà thật sự trong sạch, không có chút mờ ám nào cả.”

Phương Khanh Hân trợn mắt lên: “Thật sao?”

“Tôi dám thề với trời, tôi tuyệt đối không có ý bám lấy tổng giám đốc Hà. Tôi nợ tổng giám đốc Hà rất nhiều tiền, bất đắc dĩ đành phải làm việc để trả lại. Tổng giám đốc Hà đã hứa với tôi là chỉ cần tôi tham dự cuộc tụ họp này với anh ta thì sẽ giảm bảy trăm triệu tiền nợ cho tôi.” Tống Thanh đơn giản bất chấp tất cả nói: “Tôi thật sự đã kết hôn rồi. Tôi sẽ chỉ lên giường với chồng tôi thôi. Những người đàn ông khác, tôi sẽ không bao giờ nhúm chàm đâu!”

“Không phải tôi đã nói với cô ta bên cạnh anh ấy có bất cứ động tĩnh nào thì đều phải báo cáo với tôi sao? Sao hả? Khinh thường tôi à? Bằng mặt mà không bằng lòng hả?” Phương Khanh Hân khoanh tay nhìn Tống Thanh: “Cô Tống đúng là to gan nhỉ. Bởi vì có Hà Nhật Dương chống lưng nên có thể bỏ mặc mệnh lệnh của tôi sao?”

“Không phải. Tôi thật không…” Tống Thanh cật lực giải thích.

Bỗng nhiên, cửa bị đá văng ra, lập tức ngắt ngang câu nói của Tống Thanh.

Tầm mắt Hà Nhật Dương dừng trên mặt Tống Thanh, đôi mắt lập tức trở nên đen thùi, nói bằng giọng lạnh như băng: “Tính khí của cô Phương lớn thật đấy! Người của tôi mà cũng dám đánh à?”

Sắc mặt Phương Khanh Hân chợt thay đổi!

Anh ấy vừa nói gì cơ? Người của anh ấy?

Hà Nhật Dương chưa bao giờ từng nói như vậy cả!

Tống Thanh quả thực càng tuyệt vọng hơn.

Cô đã ăn một cái tát rồi, sắp giải thích rõ ràng thì Hà Nhật Dương lại đến đây làm gì?

Nếu hôm nay triệt để đắc tội Phương Khanh Hân thì sự nghiệp của cô thật sự xong rồi!

Hà Nhật Dương vươn tay nắm lấy cổ tay Tống Thanh, xoay người đi ra ngoài.

“Hà Nhật Dương! Anh có ý gì vậy hả?” Phương Khanh Hân rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận kêu gào với Hà Nhật Dương.

“Tôi đến cảnh cáo cô Phương! Chuyện của Hà Nhật Dương tôi đây không cần cô Phương phải bận tâm. Cô Phương đánh người của tôi, chẳng lẽ không muốn giải thích rõ ràng sao?” Hà Nhật Dương lạnh lùng dừng bước, bình tĩnh ngoái đầu lại, mắt phượng tràn đầy sát khí.

Phương Khanh Hân chưa bao giờ thấy Hà Nhật Dương đáng sợ như vậy, không nhịn được lùi lại hai bước.

“Nể tình quan hệ hợp tác giữa nhà họ Hà và nhà họ Phương, đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng. Nếu lần sau cô Phương còn dám ra tay đánh người thì tôi sẽ nhận định rằng cô Phương muốn đơn phương hủy bỏ hiệp ước hợp tác giữa hai nhà chúng ta.” Ánh mắt Hà Nhật Dương lạnh lùng nói: “Cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Bỏ xuống những lời này, Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh nhanh chóng rời đi.

Phương Khanh Hân khó tin nhìn bóng dáng Hà Nhật Dương và Tống Thanh, há to miệng, cả buổi cũng không ngậm lại được.

Đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương ra mặt vì một người phụ nữ.

Cũng là lần đầu tiên nặng lời với cô đến vậy chỉ vì một người phụ nữ không liên quan!

Rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với anh ấy chứ?

Tại sao lại khiến cho Hà Nhật Dương làm ra nhiều chuyện khác người như thế vì cô ta?

Cô thích Hà Nhật Dương bao nhiêu năm rồi, sao có thể bị một con ả vô danh chặn đường được chứ?

Không! Không bao giờ!

Hà Nhật Dương chỉ có thể là của cô mà thôi!

Truyện convert hay : Tuyệt Đại Thần Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện