CHƯƠNG 35: NỢ NHIỀU KHÔNG SỢ ĐAU



Tống Thanh bị Hà Nhật Dương nhìn như vậy, không khỏi sợ hãi.

Người đàn ông này chính là có bản lãnh đó.

Cho dù là một nụ cười thoạt nhìn như bình thường, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy nhột nhẹ, như ngồi trên đống lửa, như đứng trên gai thép.

Tống Thanh ấp úng nói: “Ý… Ý tôi là…”

“Lý Xuân, lấy bảy trăm triệu tiền mặt lại đây.” Hà Nhật Dương gọi điện thoại cho trợ lý Lý Xuân.

Lý Xuân nhanh chóng bước xuống từ sau xe, xách theo một cái hòm nhỏ tinh xảo đi đến, đưa cho Hà Nhật Dương.

“Trường hợp trưa nay tuy rằng không phải là chính thức, chỉ là một cuộc gặp mặt mang tính gia đình, nhưng tôi vẫn không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô. Điều đó sẽ khiến tôi bị mất mặt.” Rõ ràng trong lòng Hà Nhật Dương không nghĩ thế, nhưng mặt ngoài lại nói vậy: “Bảy trăm triệu này coi như là tôi cho cô mượn. Hoặc là thêm vào trong khoản nợ của cô. Đối với cô mà nói thì thêm bảy trăm triệu hay bớt bảy trăm triệu cũng chẳng khác là mấy.”

Tống Thanh thật sự rất muốn từ chối.

Nhưng lúc nhìn cái hòm đó, cô lập tức biết được rằng mình không thể từ chối được.

Bởi vì cô thật sự rất cần số tiền này.

Bất kể Hà Nhật Dương có nói khó nghe đến mấy thì dù sao, anh ta cũng đã giúp đỡ cô rồi.

Tống Thanh chân thành nói lời cảm ơn với Hà Nhật Dương: “Cảm ơn tổng giám đốc Hà. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, tranh thủ trả nợ sớm.”

“Rồi, cất vẻ mặt uể oải của cô lại đi. Chúng ta sắp tới nơi rồi.” Hà Nhật Dương tiếp tục lái xe về phía trước.

Tống Thanh xách cái hòm nhỏ, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Không thể không nói, số tiền này thật sự là giúp đỡ cô rất nhiều.

Ban ngày buổi tối cô cần làm việc ở ngoài, hoàn toàn không thể ở nhà chăm sóc anh hai được.

Có khoản tiền này, không chỉ có thể trả tiền chữa bệnh cho anh hai mà còn có thể mời một bảo mẫu ban ngày chăm sóc anh hai thay cô.

Tuy rằng lại thêm một khoản nợ…

Nhưng anh ta nói rất đúng, đối với mình mà nói, nợ nhiều không sợ đau, rận nhiều không thấy ngứa.

Những ngày tiếp theo, mình phải ra sức kiếm tiền thôi!

Nghĩ vậy, biểu cảm tối tăm trên mặt Tống Thanh dần dần tan biến, ánh mắt dần trở nên sáng sủa.

Hà Nhật Dương thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Tống Thanh từ gương chiếu hậu, ý cười hiện lên trong mắt.

Quả nhiên, mười phút sau, Aston Martin đỗ trước cổng biệt thự kiểu tây âu điển hình.

Bảo vệ cổng chỉ nhìn lướt qua biển số xe rồi lập tức mở cổng ra một cách cung kích để họ đi vào.

Khoảnh khắc bước vào cổng, Tống Thanh bỗng cảm thấy hồi hộp.

Tuy rằng cô phục vụ cho những người trong tầng lớp thượng lưu, nhưng còn chưa từng tham dự bữa tiệc xa hoa nào cả.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc học ra thì cô chỉ ở nhà chăm sóc anh hai thôi.

Tống Ngọc Nhan đại biểu mặt mũi của nhà họ Tống, tham dự các loại tiệc tùng.

Bà Tống và Tống Cương thì há mồm ra là nhắc tới Tống Ngọc Nhan, chưa từng nhắc tới Tống Thanh. Thế nên không ai biết nhà họ Tống còn có một cô con gái tên là Tống Thanh.

Thậm chí ngay cả người hầu trong nhà họ Tống cũng dám vênh mặt với Tống Thanh và Tống Linh. Người bên ngoài lại càng cho rằng Tống Ngọc Nhan là con gái duy nhất.

Tống Thanh xuống xe, kéo tay Hà Nhật Dương theo quy củ, chậm rãi bước vào.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, trước mắt Tống Thanh hiện ra cảnh tượng lụa là tóc mây.

Cho dù đây chỉ là một cuộc tụ họp mang tính gia đình, nhưng dường như số lượng người đẹp xuất hiện ở đây lại nhiều vô số kể.

Hơn nữa có rất nhiều cô gái xinh đẹp chuyên môn vây quanh một người đàn ông tuấn mỹ có đôi mắt hoa đào.

Trên ghế bên cạnh là hai người song sinh. Hai người mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, gần như giống hệt đến mức không thể phân biệt được.

Chung quanh ba người này đều có không ít người đẹp, hơn nữa dường như họ rất hưởng thụ chuyện này.

Khi họ thấy Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh lại đây thì há hốc miệng một cách khoa trương.

“Ôi chao, có phải tôi nhìn nhầm rồi không vậy? Nhật Dương lại dẫn gái xuất hiện ở đây cơ à?” Chàng trai mắt hoa đào kêu lên một cách khuếch đại: “Phan Thịnh, Phan Ly, tôi không hoa mắt chứ?”

Hai người song sinh kia cũng cực kỳ phối hợp, bày ra vẻ mặt khó tin: “Mắt bọn tôi bị tổn thương mười ngàn điểm!”

Hà Nhật Dương nhìn thấy một bầy oanh yến kia, nhất thời nhăn mày nói: “Các cô đều đi xuống đi!”

Cả bầy gái gú quay đầu nhìn chàng trai mắt hoa đào, thấy anh ta gật đầu mới bịn rịn lui xuống theo thứ tự.

Tống Thanh chỉ cảm thấy trong chớp mắt, không khí trở nên trong sạch hơn nhiều.

“Nhật Dương, không định giới thiệu một chút à?” Chàng trai mắt hoa đào hứng thú nhìn Tống Thanh: “Đây là hoa khôi của trường nào vậy? Trông ngây thơ thật đấy.”

Hà Nhật Dương chỉ vào chàng trai mắt hoa đào nói với Tống Thanh: “Tên cậu ta là Vũ Ngọc Bình, ông ngoại là trung tướng bên Anh, có một phần tư dòng máu nước Anh. Hai người họ là Phan Thịnh, Phan Ly, song sinh, cậu chủ của công ty giải trí Phan thị. Họ đều là bạn thân nhất của tôi.”

Sau khi giới thiệu ba người bọn họ xong, anh lại giới thiệu: “Cô ấy là Tống Thanh.”

Không có lời dư thừa nào, chỉ có năm chữ này.

Lại cũng vì năm chữ này mới khiến ba người đàn ông đang ngồi ở đây quan sát Tống Thanh bằng ánh mắt nghiền ngẫm thật lâu.

Tống Thanh hơi bất an chào hỏi: “Chào mọi người. Tên tôi là Tống Thanh, là…”

Chưa chờ cho Tống Thanh nói xong, Hà Nhật Dương lập tức nói: “Rồi, họ biết cô tên là gì đủ rồi. Những chuyện khác thì không cần nói với họ! Gái gú xung quanh họ thừa mứa lắm rồi.”

Mặt Tống Thanh lập tức đỏ bừng.

Ý cô không phải là thế đâu!

Phan Thịnh cười tủm tỉm nói: “Mau ngồi xuống đi! Lần đầu tiên Nhật Dương dẫn một cô gái xuất hiện trước mặt chúng tôi đấy.”

Tống Thanh há miệng, muốn giải thích gì đó.

Nhưng người ta cũng chưa nói gì cả, cô phải giải thích thế nào đây? Hà Nhật Dương lại lập tức tiếp lời, nói: “Mấy cậu gọi tôi tới đây không phải là muốn thảo luận về chủ đề bạn gái của tôi đúng không? Đúng rồi, Vũ Ngọc Bình, cậu nói trong điện thoại là muốn nuốt quặng mỏ ở Tây Bắc hả? Cậu chắc chắn được mấy phần?”

Nhắc tới việc chính, Vũ Ngọc Bình quả nhiên trở nên đứng đắn hơn nhiều, lập tức nói: “Không chắc chắn lắm nên mới gọi các cậu đến đấy. Thế nào, có hứng thú nhúng một tay không? Mấy năm gần đây quặng mỏ Tây Bắc lỗ rất nghiêm trọng, thiết bị bên trong bị biến chất cực kỳ đáng lo ngại, lòng người trong công ty đã xáo động thật lâu rồi. Nên tôi định đập năm tỷ bảng Anh để nuốt xí nghiệp đó. Nhưng bố tôi không cho tôi nhiều tiền như vậy, chỗ ông ngoại cũng không giúp được gì.”

Phan Ly nhíu mày nói: “Quặng mỏ Tây Bắc hả? Xí nghiệp này đúng là không dễ nuốt chút nào. Tôi nghe bố tôi từng nói, hình như có rất nhiều người đã lăm le công ty này rồi.”

Vũ Ngọc Bình vỗ tay đáp: “Thế nên tôi mới muốn tìm Nhật Dương giúp đỡ đây! Giữa chúng ta không ai giàu bằng Nhật Dương cả. Năm tỷ bảng Anh, đối với chúng ta mà nói là phiền toái, nhưng đối với Nhật Dương mà nói thì hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ. Có đúng không nào Tống Thanh?”

Vũ Ngọc Bình rốt cuộc nói xong chuyện chính, còn không quên hỏi Tống Thanh một câu với vẻ vô tội.

Tống Thanh nghe họ bàn chuyện chính, đang định kiếm cớ trốn sang một bên thì bất thình lình bị Vũ Ngọc Bình hỏi một câu như vậy.

“Hả…” Tống Thanh ngơ ngác nhìn họ: “Xin lỗi, chuyện này tôi không am hiểu cho lắm.”

“Thế cô hiểu chuyện gì?” Dường như Vũ Ngọc Bình không có ý định tha cho Tống Thanh, tiếp tục vặn hỏi.

Tống Thanh lập tức quay đầu nhìn Hà Nhật Dương.

Truyện convert hay : Chí Tôn Long Tế Lục Phàm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện