CHƯƠNG 33: NHỚ NHẦM



Hết cách rồi, Hà thị thật sự quá giàu có mà.

Mọi thứ ở đây đều dùng loại tốt nhất.

Ngay cả đồng phục của các nhân viên cũng là loại thiết kế đặc biệt của nhãn hàng BOSS hàng đầu thế giới.

Chẳng trách quần áo của Hà Nhật Dương đều là đặt làm, chẳng trách anh ta nói giá gốc của một chiếc áo sơ mi khoác trên ngoài khoảng hai tỷ.

Tống Thanh dựa theo hướng dẫn của lễ tân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy văn phòng tổng giám đốc của Hà Nhật Dương.

Đúng là rất dễ tìm.

Bởi vì tầng bốn mươi tám ngoài một phòng golf trong nhà cùng với phòng giải trí ra thì cũng chỉ có văn phòng tổng giám đốc của Hà Nhật Dương thôi.

Tống Thanh đứng bên ngoài gõ cửa, trợ lý Lý Xuân lập tức lại đây mỉm cười nói: “Cô Tống đến rồi. Tổng giám đốc đang ở bên trong.”

Tống Thanh ngượng nghịu nói: “Cảm ơn.”

Tống Thanh và Lý Xuân đi vào, ngước mắt nhìn xem, với tư cách là một nhà tạo mẫu, cô cũng không thể không nói rằng thẩm mỹ của Hà Nhật Dương quả nhiên không thể xoi mói được.

Văn phòng đơn giản mà hào phóng, quý phái lại không xa xỉ quá đáng.

Cực kỳ hợp với thân phận của anh ta.

Lúc Tống Thanh bước vào, Hà Nhật Dương đang ngồi trước bàn làm việc, nhanh chóng ký tên.

Bên cạnh có mấy người quản lý trung tầng đang cung kính đứng.

Đây là lần đầu tiên Tống Thanh thấy dáng vẻ lúc làm việc của Hà Nhật Dương.

Mắt phượng khẽ híp, không giận mà uy.

Khí phách tung hoành.

Tống Thanh xách túi ngoan ngoãn đứng chờ một bên.

Người ta thường nói người lúc đang làm việc là đẹp nhất, điều này đúng với cả nam lẫn nữ.

Tầm mắt của Hà Nhật Dương dừng trên một tập tài liệu, nhíu mày chặt hơn, hơi ngước mắt nói bằng tiếng Nga không nhanh không chậm: “Đây là hiệu suất của ông đấy hả? Tôi giao tuyến đường Trung Nga này cho ông không phải là để ông giữ vững thành trì. Nếu không thể làm cho quý này tăng 2% so với quý trước thì ông có thể nhận lỗi từ chức được rồi.”

Vị giám đốc trung tầng kia đầu rịn đầy mồ hôi đứng ở đó, giải thích bằng tiếng Nga: “Tổng giám đốc Hà, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”

Tầm mắt Hà Nhật Dương nhìn lướt qua Tống Thanh đứng ở xa, ánh mắt lóe lên, không hiểu sao cơn giận lại tan biến một chút. Anh ném tài liệu lên bàn: “Lấy lại rồi làm lại đi. Cơ hội cuối cùng đấy.”

“Vâng, tổng giám đốc Hà.” Ông người Nga kia tuy rằng cao to, nhưng trước mặt Hà Nhật Dương lại không có chút khí thế nào cả.

Hà Nhật Dương nhanh chóng xử lý mấy tuyến quốc tế khác, sau khi đuổi người cuối cùng rời đi, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh, khẽ nhếch mép: “Coi như đúng giờ đấy.”

Tống Thanh hơi cúi đầu: “Tôi sẽ làm tạo hình cho anh ngay đây.”

“Không cần phải gấp.” Hà Nhật Dương nói: “Trường hợp hôm nay không cần… nghiêm túc lắm đâu. Cô giúp tôi phối hợp một bộ quần áo đi. Phòng thay đồ ở bên trong ấy.”

Tống Thanh lập tức gật đầu đáp lại.

Lý Xuân dẫn Tống Thanh đi lựa chọn phục sức. Mấy người trợ lý khác thì lần lượt nhìn đối phương như thể vừa thấy ma vậy.

Phòng thay đồ của tổng giám đốc, ngoài mấy người trợ lý bọn họ ra, cơ bản là không cho ai đi vào cả!

Đừng nói là phòng thay đồ. Cho dù là văn phòng tổng giám đốc này cũng do mấy người họ thay phiên nhau dọn dẹp.

Nhân viên vệ sinh thậm chí không có quyền bước lên tầng lầu này.

Nhưng thân là trợ lý đặc biệt đứng đầu của tổng giám đốc, họ vẫn rất có mắt và quy củ.

Rõ ràng, đối với tổng giám đốc mà nói, vị chuyên gia tạo mẫu này rất đặc biệt.

Tống Thanh hỏi Lý Xuân một chút về trường hợp trưa nay. Sau khi xác định chỉ là một cuộc gặp mặt riêng tư thì cô lập tức chọn một bộ phục sức thoải mái hợp với màu da của anh nhất.

Phòng thay đồ trong văn phòng của Hà Nhật Dương đều là đặt may riêng. Chỉ cần chọn kiểu dáng và màu sắc là đủ rồi.

Sau khi Tống Thanh chọn xong, Lý Xuân lập tức chỉ vào một dãy quần áo khác nói: “Đây là quần áo của cô, xin cô hãy lựa chọn thoải mái đi.”

“Tôi á?” Tống Thanh sửng sốt.

“Vâng. Trưa nay cô sẽ là bạn gái của tổng giám đốc.” Lý Xuân mỉm cười đáp.

Tống Thanh hoảng hốt cả buổi, nhìn Lý Xuân rời khỏi phòng thay đồ, mãi mà không hoàn hồn lại được.

Cô mở tủ quần áo ra, bên trong sắp đặt một loạt quần áo nữ.

Nhưng những bộ quần áo này đều không phải là hàng đặt may mà là hàng mới nhất của mấy nhãn hàng đứng đầu quốc tế.

Ánh mắt Tống Thanh mơ hồ, nhanh chóng hoàn hồn. Cô chọn một bộ mới nhất quý này của Burberry dựa theo quần áo của Hà Nhật Dương hôm nay.

Tống Thanh nhanh chóng thay đồ xong. Cô là nhà tạo mẫu, đã quá quen với dáng người và khuôn mặt của mình rồi nên không cần tốn nhiều thời gian, chỉ mấy phút đã làm xong tạo hình cho mình.

Tóc nụ hoa hơi rối bời, phối hợp với họa tiết ca rô kinh điển của Burberry, trang sức cùng series và nước hoa tao nhã, không dùng quá nhiều đồ trang điểm, chỉ vẽ liner viền mắt, thoa chút phấn hồng, bôi thêm ít son cũng đủ khiến Tống Thanh biến thành nữ sinh viên ngây thơ chỉ trong chớp mắt.

Bởi vì trường hợp này không cần quá trang nghiêm mà giống với cuộc gặp mặt gia đình hơn.

Nên Tống Thanh hướng cho bản thân mình phong cách tuổi trẻ và hoạt bát.

Khi Tống Thanh bước ra từ phòng thay đồ, Hà Nhật Dương vô ý nhìn lướt qua cô, ánh mắt dừng lại trong chốc lạt.

Một giọng nói điên cuồng kêu gào trong lòng: “Là cô ấy! Chắc chắn là cô ấy rồi!”

Mắt phượng lập tức trở nên cực kỳ hun hút.

Anh nhớ năm đó cô cũng búi tóc nụ hoa hơi rối như thế, mặc váy Burberry, cười ngọt ngào nhìn anh…

Tống Thanh trước mặt dần dần chồng lên cô gái trong trí nhớ…

Lần đầu tiên Hà Nhật Dương không khống chế được ánh mắt của mình, trong mắt chứa đầy nhiệt liệt…

Hà Nhật Dương há miệng, suýt nữa thì gọi ra cái tên kia…

Ngay tại lúc này, Tống Thanh bỗng nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi mặc bộ đồ này không hợp à?”

Lời nói của Tống Thanh giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

Anh điên rồi sao? Thế mà lại cho rằng Tống Thanh sẽ là cô ấy!

Đùa nhau à?

Cô ấy căn bản không phải tên là Tống Thanh!

Đây chỉ là trùng hợp mà thôi!

Tống Thanh thấy sắc mặt Hà Nhật Dương bỗng trở nên khó coi, cô còn tưởng Hà Nhật Dương không thích tạo hình này của mình, lập tức nói: “Tôi đi thay đồ ngay đây.”

Không chờ cho Tống Thanh xoay người lại, Hà Nhật Dương bỗng nói: “Không cần đâu. Ăn mặc thế là được rồi.”

Tống Thanh chỉ có thể đứng tại chỗ, lúng túng nói: “Vậy… Được rồi. Tổng giám đốc Hà, xin anh hãy ngồi xuống để tôi làm tạo hình cho anh một chút.”

Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn Tống Thanh thật sâu, xoay người ngồi trên ghế.

Tống Thanh mở túi trang điểm của mình ra, lại lấy một bình nước hoa Burberry kiểu nam hoàn toàn mới. Đây là mẫu đồ đôi với nước hoa trên người cô.

Hai loại mùi hương va chạm vào nhau, sẽ hình thành một thể nghiệm hoàn toàn mới về khứu giác.

Đây là một trong những lý do mà Tống Thanh thích Burberry.

“Trong nhà cô có những ai?” Cuối cùng Hà Nhật Dương vẫn mở miệng hỏi han.

“Một anh trai, một em gái, bố làm ăn, mẹ ở nhà nội trợ.” Tống Thanh thản nhiên đáp.

Cô chưa bao giờ thích kể lể quá nhiều cho người lạ.

Ánh mắt Hà Nhật Dương chợt lóe vẻ thất vọng.

Quả nhiên không phải là cô ấy!

Cô ấy không có em gái!

Hơn nữa cha đã tự sát qua đời rồi.

Hà Nhật Dương cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi.

Chẳng hiểu sao lại cho rằng Tống Thanh sẽ là…

Sao có thể được chứ?

Tống Thanh đang định sửa soạn lại tóc cho Hà Nhật Dương thì điện thoại bỗng vang lên.

“Tôi có thể nghe điện thoại một chút được không?” Tống Thanh hỏi.

“Ừ.” Đáp lại một cách thản nhiên không cảm xúc.

Tống Thanh lập tức xoay người nghe máy: “A lô? Bác sĩ, có thể hoãn một chút được không? Bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy…”

Truyện convert hay : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện