“Chị dám đánh tôi? Tống Thanh thứ tạp chủng đáng chết này chị dám đánh tôi!” Tống Ngọc Nhan ôm mặt với vẻ khó tim, ngón tay chỉ vào Tống Thanh: “Được, cô đợi đấy!”



Tống Thanh nhìn lòng bàn tay mình, cô gần như đờ đẫn.

Cô cũng không ngờ, mình thực sự ra tay đánh Tống Ngọc Nhan.

Với tính cách của Tống Ngọc Nhan và tính tình bảo vệ của cô ta của mẹ, chỉ e là——

Quả nhiên, không đợi Tống Thanh kịp phản ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng chửi rủa của bà Tống: “Thứ chết tiệt kia, Ngọc Nhan mà mày cũng dám đánh? Đúng là thứ ti tiện! Xem tao xử lý mày thế nào!”

Vừa dứt lời, bà Tống đã nổi cơn tanh bành hùng hùng hổ hổ xông vào cửa, không cần biết đúng sai phải trái thế nào đã túm lấy một món đồ trang trí bằng đá xanh trên giá đập vào đầu Tống Thanh.

Tống Thanh nhanh chóng né người tránh được, khiến bà Tống càng sôi máu chỉ tay vào mặt Tống Thanh mà quát: “Mày giỏi, mày đủ lông đủ cánh dám bay rồi chứ gì! Còn dám né đúng không? Vậy tao đánh cái thằng không biết né này!”

Vừa dứt lời, bà Tống đã quay người rút cây chổi lông gà trong tay người giúp việc đánh vào đầu Tống Linh.

“Đừng!” Tống Thanh gào lên, nhà về phía Tống Linh.

Tống Thanh quay người ôm chặt cứng lấy Tống Linh, chổi lông gà bỗng chốc quất lên lưng cô.

Ngay một giây sau đó, Tống Thanh cảm thấy cả tấm lưng mình bỏng rát, đau đến mức cô nấc nghẹn lên.

Bà Tống điên cuồng đánh mười mấy cái, mệt đến mức thở không ra hơi mới chịu dừng tay.

Tống Thanh ôm Tống linh chặt cứng, trái tim rét lạnh.

Bà Tống cay nghiệt chửi ầm lên: “Nếu như không nể cái mặt mày còn phải sinh con cho nhà họ Hà, hôm nay tao đánh chết mày luôn!”

Tống Ngọc Nhan không muốn tha cho Tống Thanh dễ dàng như thế, bỗng chốc không vui nên õng ẹo với mẹ: “Mẹ, mẹ nhìn cô ta tát giữa mặt con nè... Không thể tha cho ả dễ dàng thế được!”

Bà Tống quýnh quáng nựng nịu Tống Ngọc Nhan: “Ngọc Nhan ngoan, đợi nó sinh con cho nhà họ Hà xong, chúng ta trả xong nợ cho nhà họ Hà, muốn báo thù thế nào thì báo thù thế ấy.”

Bấy giờ Tống Ngọc Nhan mới hí hửng theo bà Tống rời khỏi phòng.

Sau khi bà Tống và Tống Ngọc Nhan đi rồi, Tống Thanh như chết lặng, bỗng chốc buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tống Linh, chán nản ngồi bệt xuống đất.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Linh dường như có thêm thì gì đó, anh run rẩy vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ về Tống Thanh.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc với người khác.

“Thanh.” Tống Thanh nhẹ nhàng nói: “Không đau nhé.”

Nước mắt của Tống Thanh chợt ào ra: “Anh ơi, em không đau.”

Nhìn gương mặt của Tống Linh, lần đầu tiên Tống Thanh căm hận mình quá vô dụng.

Nếu như không phải vì sự vô dụng của mình, anh trai cũng không phải chịu sự tủi nhục như thế.

“Anh ơi, anh nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa. Đợi em gom đủ tiền, em sẽ đón anh ra. Từ đó trở đi không ai có thể bắt nạt anh thêm nữa.” Hai mắt Tống Thanh nhòe đi vì nước mắt, đưa tay lau mặt cho Tống Linh.

Tống Linh lặng lẽ ngồi trên nền đất, không có bất kì phản ứng nào.

Anh lại chìm trong thế giới của mình, một lần nữa.

Cho dù Tống Linh không nghe được âm thanh nào khác, Tống Thanh vẫn dặn dò Tống Linh hết lần này đến lần khác, dặn anh chịu khó ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, phối hợp với các bài tập của bác sĩ.

Khi rời khỏi nhà họ Tống, Tống Thanh vẫn lưu luyến tạm biệt với Tống Linh trong sự chế giễu của Tống Ngọc Nhan, vừa rơi nước mắt vừa bước ra khỏi nhà họ Tống.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, Tống Thanh siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng nuốt nước mắt đã trào ra lưng chừng vào trong.

Trong khoảnh khắc ấy, Tống Thanh đã thề, cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho anh trai.

Rồi không bao giờ bước chân vào nơi ăn thịt người không nhả xương này nữa.

Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện