“Cảm ơn cảm ơn! Cô Phương, tôi biết ngay cô đại nhân rộng lượng, có mắt nhìn người, sẽ không chấp nhặt với người như tôi đâu!” Tống Thanh thở phào một hơi: “Dạng ông hoàng khó với như tổng giám đốc Hà, cũng chỉ có cô Phương mới xứng nhất thôi.”



Nghe Tống Thanh nói vậy, ánh mắt Phương Khanh Hân càng ngày càng vui vẻ: “Được rồi, đừng nịnh nọt nữa. Tôi sẽ giới thiệu thêm mối làm ăn cho cô.”

Tống Thanh suýt nữa đã hoan hô ngay tại chỗ.

Tốt quá rồi, cuối cùng cũng lội ngược dòng được rồi!

“Nhưng mà...” Phương Khanh Hân đột nhiên đổi đề tài, Tống Thanh vốn đang phấn khởi bỗng chốc cứng đờ.

Nhưng mà? Còn có cả nhưng mà? Quả nhiên là hàng tặng kèm có điều kiện? “Nếu đã là chuyên viên tạo mẫu riêng của Nhật Dương, hẳn là cô sẽ thường xuyên gặp anh ấy. Như thế thì tốt rồi, cô giúp tôi giám sát những người phụ nữ bên cạnh anh ấy, chỉ cần xuất hiện người phụ nữ nào khả nghi muốn tiếp cận, cô cứ gọi điện thoại cho tôi.” Phương Khanh Hân đẩy cho cô một tấm danh thiếp: “Chỉ cần cô thể hiện tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!”

Tống Thanh nhìn Phương Khanh Hân mà kinh hãi.

Gì cơ?

Cô ấy muốn mình giám sát Hà Nhật Dương?

Đùa kiểu gì vậy!

Nếu như bị Hà Nhật Dương biết được, mình chết là cái chắc rồi!

Phương Khanh Hân nhìn thấy ánh mắt do dự của Tống Thanh, mặt mũi bỗng chốc sa sầm: “Sao? Không bằng lòng à?”

“Không... không... không phải...” Tống Thanh hoảng loạn nhận lấy danh thiếp mà Phương Khanh Hân đẩy tới: “Tôi hiểu rồi.”

Thấy Tống Thanh đã nhận danh thiếp, Phương Khanh Hân mới gật đầu hài lòng.

“Tôi... tôi vào phòng vệ sinh một lát...” Tống Thanh lập tức đứng dậy: “À không phải, tôi đột nhiên nhớ ra hình như mình còn chút việc, tôi xin cáo từ trước! Tôi không chào tạm biệt tổng giám đốc Hà nữa, phiền cô Phương chuyển lời giúp tôi.”

“Được thôi.” Thấy Tống Thanh biết điều như vậy, Phương Khanh Hân vô cùng hài lòng, nho nhã gật đầu: “Đi đi.”

Có được sự cho phép của Phương Khanh Hân, Tống Thanh mới dám chật vật tháo chạy như gặp phải quân địch.

Tống Thanh quay người đi về phía cầu thang, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng Hà Nhật Dương vang lên sau lưng: “Còn chưa ăn xong cơm, cô đã định đi đâu?”

Cơ thể Tống Thanh cứng đờ, không dám quay đầu lại, cô lắp bắp nói: “Tôi... tôi... đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc...”

Không đợi cô nói xong, Tống Thanh đã cảm thấy cổ tay bị ai đó siết chặt, sau đó cơ thể xoay nửa vòng, xoay người quá đột ngột khiến cô suýt nữa đâm vào lòng đối phương.

Khóe miệng Hà Nhật Dương nhếch lên thành một nụ cười nhẹ: “Ồ? Có việc? Sao tôi không biết nhỉ?”

Anh cười rất đẹp, nhưng Tống Thanh lại cảm thấy da đầu mình tê dại, lắp bắp trả lời rằng: “Tôi, tôi cũng đột nhiên nhớ ra thôi...”

“Ồ? Vậy sao?” Hà Nhật Dương không nói gì thêm đã ngắt lời cô: “Nếu như cô có việc, vậy thì tôi đưa cô về.”

Đừng mà!

Tống Thanh như con mèo bị bỏng, dồn hết sức lực định rút cổ tay ra.

Nhưng ngón tay Hà Nhật Dương túm chặt lấy chỗ cổ tay cô, tuy rằng không mạnh bạo lắm, nhưng cô sống chết thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm hãm của đối phương được.

Hà Nhật Dương chẳng phải trước giờ không cho phép phụ nữ đến gần anh ta à?

Không phải trước giờ anh ta có bệnh sạch sẽ với phụ nữ à?

Chuyện trước mặt cô là thế nào đâu?

Sao anh ta cứ chấp nhất với mình thế nhỉ?

“Không... không cần làm phiền tổng giám đốc Hà đâu, tôi gọi taxi qua đó là được rồi.” Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, khó khăn lắm mới biểu đạt được lòng trung thành với Phương Khanh Hân, nếu như vây giờ cứ bỏ đi như vậy, vậy thì tấm lòng ban nãy của cô không phải uổng phí rồi à?

Đắc tội với Phương Khanh Hân, sau này cô còn muốn kiếm sống ở thành phố H không cơ chứ?

Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh tránh mình như tránh bệnh dịch, chỉ mong tránh được anh thì càng tốt, bỗng chốc có hứng thú: “Cô đang tránh tôi? Là vì tôi không đủ... ưa nhìn à?”

Truyện convert hay : Tần Thời Minh Nguyệt Chi Hùng Bá Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện