Mặt mũi Tống Thanh bỗng chốc đỏ rực.



Đúng là mất mặt quá đi mất! Đúng thật vậy, từ sáng sớm đến giờ cô vẫn chưa ăn gì...

Sáng bảnh mắt ra phải đến lễ đường tổ chức hôn lễ chỉ có một người, cử hành hôn lễ xong chạy thẳng đến biệt thự mà nhà họ Hà cho, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị gọi tới đây...

“Đi cùng nhau thôi.” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lóe lên một nét cười rất nhẹ, anh quay người đi về phía cửa.

Tống Thanh hoảng loạn cào cào mái tóc của mình, biết rằng ăn cơm ở đây thì không thể xách túi đồ đi theo, đành đặt nó ở hàng ghế sau, theo anh xuống xe, chạy bước nhỏ đuổi theo Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương đi không nhanh lắm, hiển nhiên đang đợi Tống Thanh.

Nhưng Tống Thanh hoàn toàn không chú ý tới điều này, trong lòng đang bận thấp thỏm bất an.

Cô chủ của tập đoàn điện khí Hải Sơn Phương Khanh Hân là cô chiêu danh giá hàng đầu thành phố H đó.

Cũng chẳng trách Hà Nhật Dương phải tạo mẫu trang trọng như vậy mới đến gặp cô ấy, nghe nói cô gái này không chỉ xinh đẹp kiều diễm mà còn đánh đàn dương cầm rất hay, không biết có bao nhiêu người trong thành phố H này xếp hàng để theo đuổi cô ấy.

Chỉ tiếc rằng Phương Khanh Hân không hề có hứng thú với những người khác, toàn tâm toàn ý đặt hết lên người Hà Nhật Dương.

Cho dù Tống Thanh không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy Phương Khanh Hân bày tỏ tình yêu trên báo chí, hoàn toàn vây quanh Hà Nhật Dương.

Hai người này cũng coi như môn đăng hộ đối, Kim Đồng Ngọc Nữ đây mà.

Tống Thanh đang suy nghĩ lung tung, cô đã theo Hà Nhật Dương đi vào trong rồi.

Hà Nhật Dương vừa đến, tổng giám đốc của nhà hàng đã đích thân chờ sẵn ở cửa để đón tiếp: “Tổng giám đốc Hà, cô Phương đã đợi anh trong phòng rồi.”

Hà Nhật Dương khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước.

Tống Thanh do dự trong chốc lát, nhưng vẫn đi theo anh.

Không còn cách nào khác, khách hàng yêu cầu, chuyên viên tạo mẫu phải đi theo!

Vừa qua một lối rẽ, tổng giám đốc nhà hàng đã đích thân mở cửa phòng: “Cô Phương, tổng giám đốc Hà đến rồi.”

Tống Thanh ngước mắt nhìn lên lập tức nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc trang phục Chanel hàng giới hạn đang ngồi trên sô pha, đọc tạp chí thời trang.

Nghe giám đốc nhà hàng nói vậy, Phương Khanh Hân nở nụ cười xinh đẹp, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Thanh theo sau Hà Nhật Dương, nụ cười bỗng chốc đông cứng lại.

Hà Nhật Dương làm như không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Phương Khanh Hân, nho nhã bước vào trong, nhếch miệng thành một nụ cười: “Cô Phương, xin lỗi đã để cô đợi lâu.”

Ánh mắt Phương Khanh Hân khóa chặt vào Tống Thanh, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Hà khách sáo quá rồi, em cũng vừa mới đến. Vị này là——”

Đối diện với địch ý từ Phương Khanh Hân, Tống Thanh cảm thấy mình thực sự vô tội.

Mình thực sự không muốn đến đây làm cái bóng đèn sáng chói đâu.

Đều tại Hà Nhật Dương cứ nhất định đòi lôi mình tới đây giám sát dung nhan của anh ta mọi lúc.

Hà Nhật Dương mỉm cười giải thích: “Người này là Tống Thanh... chuyên viên tạo mẫu cá nhân của tôi.”

Không biết có phải ảo giác không, Tống Thanh cứ cảm thấy đoạn ngắt giữa chừng của anh ta không có ý tốt.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời giải thích này của Hà Nhật Dương, ánh mắt của Phương Khanh Hân càng lúc càng tối đi: “Ồ? Chỉ là một chuyên viên tạo mẫu thôi mà, cũng cần phải dẫn tới đây quấy rầy cuộc gặp của chúng ta sao? Nhật Dương, chúng ta đã khá lâu không gặp rồi.”

Hà Nhật Dương nở nụ cười biếng nhác: “Bởi vì lát nữa còn có cuộc gặp quan trọng, một nhân vật quan trọng như chuyên viên tạo mẫu, dẫn theo bên cạnh mới thấy yên tâm.

Phương Khanh Hân nhìn Tống Thanh bằng ánh mắt thâm sâu: “Nếu đã như vậy, vậy thì mời cô cùng vào đây.”

Phương Khanh Hân không thể không giữ thể diện cho Hà Nhật Dương.

Nếu không, chuyện phất tay áo bỏ đi, anh hoàn toàn có thể làm được đó!

Cho dù có thêm một cái bóng đèn, Phương Khanh Hân cũng không để Hà Nhật Dương dễ dàng tìm lí do mà rời đi đâu!

Truyện convert hay : Long Vương Điện
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện