“Tống Thúy cũng rất ám ảnh về ký ức đi ăn xin khi còn nhỏ. Ký ức đó quá sâu sắc, chúng tôi đều không muốn tiếp tục nghèo nàn. Dù làm gì chúng tôi cũng không màng nguy hiểm, bất chấp làm đến cùng.” Tinh thần của Tống Cương có chút hỗn loạn nhưng lý trí vẫn rất minh mẫn.



“Tôi hỏi Tống Thúy có muốn sống cuộc sống sung túc như Tống Tử Dao không thì Tống Thúy gật đầu. Cho nên hai chúng tôi mới đi tìm Tống Tử Dao, xin cô ta dẫn theo chúng tôi khi được gả đi. Tống Tử Dao cũng coi như lớn lên cùng chúng tôi, cho nên chúng tôi xin cái gì là cô ấy đồng ý ngay. Cho nên tôi lấy thân phận tài xế, Tống Thúy lấy thân phận người ở để đi theo Tống Tử Dao đến nhà họ Lâm.”

“Lâm Vũ Tường là một người dựa vào bản thân để vươn lên, tuy gia thế không thể bằng nhà họ Tống nhưng tình cảm của hai người rất tốt. Kết hôn được một năm thì sinh được một đứa con trai, chưa đầy hai năm Tống Tử Dao lại mang thai tiếp. Tôi biết cơ hội đã đến rồi.” Tống Cương ho lên một tiếng: “Có thể cho tôi điếu thuốc không?”

Hà Nhật Dương gật đầu với Tiểu Hà. Tiểu Hà liền châm một điếu thuốc đưa cho Tống Cương.

Tống Cương hút lấy hút để hai hơi, cơn ho của hắn mới đỡ.

Tống Cương tiếp tục nói: “Bởi vì hợp tác với Tống Thúy nên quan hệ của chúng tôi cũng thân thiết hơn. Lúc này Tống Thúy đột nhiên mang thai, nếu đứa bé này bị bại lộ thì chúng tôi cũng toi đời. Chúng tôi đều sắp ba mươi tuổi rồi, không thể bỏ đứa bé này. Cho nên chúng tôi mới phải ra tay. Lúc Tống Tử Dao sắp sinh, Tống Thúy đánh thuốc mê Lâm Vũ Tường, Lâm Vũ Tường tưởng đó là Tống Tử Dao... Tôi sắp xếp người nhà họ Tống đến lấy đồ, đúng lúc gặp được cảnh đó. Tôi cố tình nói cho Tống Tử Dao biết chuyện, Tống Tử Dao đúng là không chịu được đả kích nên bị sinh non.”

“Tôi lớn lên cùng Tống Tử Dao, tôi rất hiểu tính cách của cô ta. Kiêu ngạo, rất kiêu ngạo, không chịu được sự phản bội. Sau khi sinh con xong, cô ta không chịu gặp mặt Lâm Vũ Tường, sau đó sai người đưa giấy tờ ly hôn đến. Cô ta không quản mới sinh xong, liền bỏ đi ngay trong đêm, từ đó không còn tin tức.”

“Lúc này tôi mới kêu Tống Thúy đến tìm Lâm Vũ Tường tính sổ, một khóc, hai làm ầm, ba treo cổ, nói Lâm Vũ Tường xâm hại cô ta. Lúc này đầu Lâm Vũ Tường đang loạn hết lên. Thời điểm đó người ta phê phán rất nghiêm trọng, nếu tội danh là thật, Lâm Vũ Tường chỉ có đường chết. Lúc này Tống Thúy tố cáo Lâm Vũ Tường, cô ta đã bằng lòng cho Lâm Vũ Tường một cơ hội, còn chấp nhận làm mẹ kế của con hắn, hơn nữa đời này sẽ không sinh thêm con nữa, đối tốt với hai đứa con của hắn.”

“Lâm Vũ Tường đành đồng ý, sau đó nhanh chóng kết hôn với Tống Thúy. Không lâu sau, Tống Thúy sinh con ra rồi đưa nó đến nơi khác. Cô ta lợi dụng thân phận vợ của Lâm Vũ Tường bắt đầu động tay vào chuyện của công ty. Tôi và cô ta liên kết lại với nhau, giở trò với sổ sách của công ty Lâm Vũ Tường, đem tài sản chuyển dần đến công ty ma của chúng tôi. Có một ngày Lâm Vũ Tường phát hiện sổ sách không hợp lý, sau khi cho người điều tra thì biết tôi và Tống Thúy giở trò.”

“Lâm Vũ Tường tìm đến tôi, kêu tôi nôn đống tiền đã nuốt mất ra, nếu không sẽ đi kiện tôi. Miếng thịt khó khăn lắm mới nuốt được, tôi nào nỡ nôn ra chứ? Ngoài mặt tôi giả vờ đồng ý, sau lưng thì thuê sát thủ quốc tế giết Lâm Vũ Tường.”

Lúc Tống Cương nói đến đây, con ngươi Hà Nhật Dương liền co lại.

Tống Thanh nhắm mắt lại, lặng lẽ nghe tiếp.

Cô đã rất cố gắng mới kiềm chế bản thân mình không lao lên đòi mạng Tống Cương.

“Tôi định giết chết hai đứa con của Lâm Vũ Tường để diệt trừ hậu họa. Nhưng thật trùng hợp, ngày sát thủ đến giết Lâm Vũ Tường thì con trai hắn cũng ở đó. Nó chơi game mệt rồi nên núp vào tủ ngủ gật. Lúc tỉnh lại thì vô tình nhìn thấy Lâm Vũ Tường bị giết. Đến lúc tìm thấy thì đã biến thành đứa trẻ không bình thường rồi.”

“Tống Thúy nói, nếu giết chết nó thì sẽ bị nghi ngờ. Chi bằng tạm thời giữ lại, sau này ra tay cũng chưa muộn. Lúc đầu tôi cho rằng con trai của Lâm Vũ Tường sẽ tố cáo, nhưng nào ngờ nó bị đả kích mạnh quá nên đã trở thành đứa ngốc, không chịu gặp ai, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng vẽ tranh kỳ quặc.”

“Lúc đó con gái của Lâm Vũ Tường còn nhỏ, mới năm tuổi nên không hiểu gì, nói gì nó cũng nghe. Nó luôn nghĩ mình là con ruột của Tống Thúy nên không có nghi ngờ chúng tôi.”

“Tống Thúy quang minh chính đại hưởng di sản của Lâm Vũ Tường, sau đó gả cho tôi và đem theo hai đứa con này.” Ngón tay Tống Cương bắt đầu co giật: “Tôi cũng dẫn Tống Ngọc Nhan đến, rồi đổi tên cho hai đứa con của Lâm Vũ Tường.”

Nói đến đây, cơ thể Tống Cương như bị rút đi linh hồn, trông như bị vớt dưới nước lên.

“Tôi đã nói hết mọi chuyện ra rồi. Cô Lâm, tôi biết tội tôi khó được tha nhưng dù sao tôi cũng đã nuôi cô mười tám năm trời. Nể mười tám năm này, cô tha cho tôi đi.” Tống Cương vừa ho vừa nói: “Đây đều là Tống Thúy làm ra! Bây giờ bà ta cuỗm hết tài sản đi rồi, tôi không có gì cả! Tôi không còn gì nữa rồi! Cô muốn báo thù thì đi tìm Tống Thúy! Cô Lâm, Cô Lâm...”

Tống Thanh liền bật dậy từ sofa, xoay người rời đi.

Hà Nhật Dương cũng rảo bước đuổi theo, ôm lấy Tống Thanh từ sau lưng.

“Thanh Thanh...” Hà Nhật Dương khẽ gọi cô: “Đừng sợ, có anh đây.”

Tống Thanh không còn khống chế được cảm xúc nữa, cô gần như suy sụp hoàn toàn.

Dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước rồi.

Nhưng nghe được những chuyện này, cô vẫn không thể tiếp nhận.

Không thể tiếp nhận!

Nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.

Tống Thanh đứng đó, khóc không lên lời.

Nhà họ Tống thu nhận họ, tại sao người tốt không được báo đáp chứ? Mẹ có lỗi gì?

Ba có lỗi gì?

Anh trai có lỗi gì?

Còn bản thân cô? Cô có lỗi gì chứ?

Luôn cho rằng mình không đủ tốt nên mẹ mới không thương.

Thật không ngờ, tất cả đều sai ngay từ đầu rồi!

Dù bản thân có moi tim ra để trước mặt Tống Thúy thì cũng bị ghét bỏ.

Cuộc sống của bốn người nhà họ đã bị bọn chúng phá hoại mất rồi.

Nếu không vì họ, chắc mình sẽ rất hạnh phúc nhỉ?

Không thể tha thứ!

Thật không thể tha thứ được!

“Em không muốn nhìn thấy ông ta nữa, em không muốn!” Tống Thanh không ngừng lắc đầu: “Em sẽ không tha thứ đâu! Em sẽ không tha thứ đâu!”

“Được, không tha thứ.” Hà Nhật Dương ôn nhu đáp lại: “Tôi sẽ khiến họ biến mất mãi mãi.”

Tống Thanh quay người lại, cô ôm lấy Hà Nhật Dương, nắm lấy áo hắn, một lúc sau mới khẽ nói: “Em muốn đi thăm ba, em nhớ ba rồi.”

Hà Nhật Dương cảm nhận được trái tim mình đang đau nhói.

Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tống Thanh: “Được, đợi xong chuyện này, anh đưa em đi gặp ba.”

Tống Thanh cũng không có hỏi về kết cục của Tống Cương.

Hà Nhật Dương có thể sắp xếp mọi việc thỏa đáng, Tống Thanh tin hắn.

Nghỉ ở nhà mấy ngày, lúc nghe tin Charles tiên sinh đã bình phục rồi, Tống Thanh mới đi xe đến viện đón Charles.

Thấy sắc mặt Tống Thanh không ổn, Charles tiên sinh liền trêu đùa: “Chắc không phải thấy thầy ốm nên muốn ốm theo cho vui đó chứ?”

Tống Thanh liền bị Charles chọc cười.

Đây là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

“Đúng vậy, cứ nghĩ đến thầy được xuất viện là phải thực hiện lời hứa, làm một bàn đồ ăn cho thầy là em thấy tan nát cõi lòng rồi.” Tống Thanh hùa theo Charles, đáp lại: “Nghe nói thầy tuổi đã lớn nhưng vị giác rất nhạy.”

“Con nhóc này.” Charles bật cười ha ha rồi đưa tay xoa đầu Tống Thanh: “Đi. Mấy ngày nay thầy lại có ý tưởng mới rồi. Thiết kế lần trước em đưa cho thầy rất tốt, đã đem đến nhiều linh cảm cho thầy. Thầy có vài ý tưởng mới, muốn nghe không?”

Nghe thầy nói có điều chỉ dạy, Tống Thanh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ rồi.

Đi theo Charles về nhà, Charles thảo luận ý tưởng của mình với Tống Thanh mất nửa ngày trời.

Đến chiều, Tống Thanh mới chợt nhớ ra nói: “Thầy, em đi mua đồ nhé. Đã hứa làm một bàn đồ ăn cho thầy rồi, không thể nuốt lời.”

Charles vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy thì tốt rồi. Lúc ở viện thầy chỉ mong ngày này thôi.”

Thấy Charles như một đứa trẻ già, Tống Thanh không thể nhịn cười được.

Tống Thanh lái xe đến siêu thị gần đó, đẩy xe đựng đồ đầy là thực phẩm.

Nếu đã nấu cho Charles ăn thì mấy món ăn kinh điển không thể thiếu được.

Lúc Tống Thanh đang chọn xương sườn non thì có người chắn mất tầm nhìn của cô.

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn, thì Lâm Khê đã giằng lấy đồ từ tay Tống Thanh đi.

Tống Thanh chỉ lắc đầu, lấy món khác.

Nhưng Tống Thanh chọn thứ gì thì Lâm Khê đều giành lấy.

“Cô muốn gì?” Tống Thanh nhìn cô ta: “Hà Nhật Dương không ở cùng tôi.”

“Tôi biết chứ. Tôi đến tìm cô.” Lâm Khê phủi phủi tay nói: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”

Lâm Khê nói như ra lệnh chứ không phải cầu xin.

Tống Thanh bật cười: “Xin lỗi, tôi bận rồi, khi khác nhé.”

Lâm Khê chặn xe đẩy của Tống Thanh lại: “Hôm nay muốn hay không cũng phải nói chuyện.”

“Cô không biết tại sao Hà Nhật Dương đi tìm tôi bao năm qua sao?” Lâm Khê nhìn Tống Thanh, nhếch miệng nói: “Chị dâu, bởi vì quá tự ti nên mới lẩn tránh sao?”

Tống Thanh thở dài.

Xem ra hôm nay không nói chuyện với cô ta thì đừng hòng mang đồ về rồi.

May mà vẫn còn thời gian.

Tống Thanh gật đầu nói: “Được thôi, cô xuống Starbucks dưới tầng một chờ tôi. Tôi mang đồ về xe rồi đến tìm cô.”

Lâm Khê mới chịu bỏ tay ra: “Được, tôi chờ cô.”

Sau khi Lâm Khê đi, Tống Thanh liền mang đồ đi thanh toán, rồi đặt vào trong thùng xe.

Lúc Tống Thanh đến Starbucks thì Lâm Khê đã gọi hai ly cà phê đặt trên bàn rồi.

Tống Thanh ngồi trước mặt Lâm Khê, nói: “Cô có thể nói rồi.”

Truyện convert hay : Ở Rể Vì Tế
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện